Ngày hôm sau, khi Ellen luyện tập thân thể xong rồi trở về, đi vào trong khán phòng ăn sáng, anh ta ngạc nhiên khi thấy rằng không chỉ phù thủy nhỏ Ravenclaw nhìn anh với ánh mắt sùng bái, mà còn có các tiểu phù thủy khác đều ngừng dùng cơm, chăm chú nhìn về phía anh.
Ellen có cảm giác, bọn họ giống như chưa từng nhìn thấy anh!
Khôi phục sự thôi thúc nhìn vào gương, Ellen bước thật nhanh, trở lại chỗ ngồi của mình.
"Hầu hết các phù thủy trưởng thành điều không đối phó được với linh hồn kỳ quái." Luna ngồi bên cạnh của anh, bới thêm một chén cháo yến mạch, dùng thêm ống hút to, rất nhanh chóng chén cháo đã được ăn sạch.
"Tin tức truyền đi thật sự rất nhanh!" Ellen ngạc nhiên nhìn Luna, tò mò hỏi: "Tại sao cậu lại ăn cháo bằng ống hút?"
"Bạn có nói không?" Luna nhẹ nhàng quấy ống hút, "Bằng cách này bạn sẽ tránh được sự quấy rối và đưa vào trong miệng của bạn trực tiếp hơn!"
"Quấy rối?" Ellen nghi ngờ hỏi, nhưng anh ta không hề nhìn thấy bất kỳ sinh vật thần kỳ nào xuất hiện trước mặt mình, nhưng trong cốt truyện ban đầu, Luna đích thực đã nhìn thấy thông qua kính Nhãn Yêu nhìn thấy một chút điểm sáng, Harry Potter, người được phát hiện là vô hình trên tàu sau khi bị Draco giam giữ - nếu đó thực sự là sự quấy rối.
""Đúng vậy, chúng có mặt ở khắp mọi nơi." Luna vẫy tay trên đầu mình, giống như xua đuổi điều gì đó, sau đó, Luna mở hai mắt thật to, lấy ra một quyển sách có tên "Hát và đảo ngược", "Có lẽ, bạn nên đặt mua cuốn tạp chí này, tất cả những điều ở trên là sự thật!"
Ellen tiếp quản tạp chí và Ellen biết rằng trong tạp chí này, nhiều nội dung được hướng đến sự thật.
Vì vậy, sau khi cảm ơn Luna, Ellen đã hứa rằng anh sẽ đăng ký.
"Bạn rất chân thành!" Nhìn chằm chằm vào Ellen một hồi lâu, Luna mới đứng dậy rời đi.
"Thật sự là điên khùng, bạn sẽ đặt mua cuốn tạp chí này sao?" Penelop bưng một chén cháo yến mạch, ngồi bên trái của Ellen.
"Đương nhiên, tại sao lại không chứ? Đọc sách nhiều thì có lợi mà." Ellen sung sướng đặt cuốn tạp chí và sách giáo khoa của mình lại với nhau.
"Loại tạp chí thích hợp này về cơ bản dựa vào những điều vô nghĩa để thu hút sự chú ý của mọi người, vì vậy nó có thể tăng doanh số." Penelop cho rằng đọc những thứ này là một sự lãng phí thời gian.
Ellen mỉm cười và không có ý định tranh cãi với Penelop.
"Bạn luôn như thế này, quá hiền!" Penelop không hài lòng nói.
Khán phòng dần có nhiều người hơn, Malfoy đặc biệt dễ khiến người khác chú ý nhất trong đám Slytherin.
Anh ta dường như đang kể cho một nhóm lớn sinh viên Slytherin một câu chuyện đặc biệt hài hước, chọc cho Slytherin ngã tới ngã lui và phá lên cười.
Có vẻ như quá tự hào, Malfoy cố tình giả vờ đột nhiên ngất xỉu, và va vào Luna đang đi ngang qua, cơ thể không có sự chống đỡ nên thật sự ngã trên mặt đất.
Tiếng cười vang lên trong khán phòng.
Pansy vội vàng đỡ Malfoy dậy, hùng hổ đi đến trước Luna, hung hăng đẩy Luna một cái.
Luna lảo đảo về phía trước vài bước, sau đó ngã sấp xuống đất.
Nhìn thấy tình huống này, trán của Ellen nhăn lại. "Tôi không phải lúc nào cũng hiền lành." Ellen nhấp ngụm cháo trong bát và đứng dậy.
Penelop kinh ngạc nhìn Ellen đang đi đến hướng của Malfoy, sự chú ý của cô luôn hướng về Ellen, không có chú ý đến những rắc rối mà Luna đã gặp phải.
Thế nhưng, Penelop ngay lập tức đứng dậy, đi theo Ellen. Ravenclaw và Slytherin không thể đánh nhau được! Nếu như thật sự muốn đánh nhau, cô nhất định phải đứng ở phía trước.
"Dừng tay, Ravenclaw chúng tôi không tới lượt bạn bắt nạt." Ellen chắn trước Luna.
"Này, Ellen!" Cô gái Pansy Parkinson của Slytherin hét lên, khuôn mặt cô với một biểu cảm xoắn khiến cô trông giống như một con chó lông xù.
"Bạn nghĩ muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?" Pansy đảo mắt lên xuống, nhìn Luna từ đầu đến chân, đánh giá rồi khinh thường nói, "Trên mặt hàng lôi thôi lếch thếch, chỉ thiệt thòi cho bạn!"
"Malfoy, đây có phải là ý của bạn không?" Ellen không muốn đánh nữ nhân, mặc dù khuôn mặt của Pansy thật sự rất đáng ghét.
"Ellen, chuyện này thật sự không liên quan đến bạn." Malfoy vừa tức giận, tuy anh không muốn trở mặt với Ellen, nhưng anh ta không thể duy trì điều đó để giảm bớt sự tức giận của mình.
"Trên thực tế, trong mắt tôi, bạn khi dễ các tiểu phù thủy nhỏ của Ravenclaw, điều này đã liên quan đến tôi." Ellen cương ngạnh trả lời, một số tiểu phù thủy nhỏ của Ravenclaw nhìn thấy thế, điều buông xuống đồ ăn trong tay, dựa vào quan sát, nên cũng hiểu một chút Slytherin nên cũng đứng dậy.
"Pansy, Malfoy, khi các linh hồn kỳ quái đi đến xe tối hôm qua, các bạn cũng không có vênh váo như vậy." Penelop đi lên trước châm chọc nói.
"Chủ tịch hội phụ nữ khi trở thành tay sai cho sinh viên nam sao?" Pansy Parkinson giọng nói rất sắc sảo.
"Không đuổi kịp bằng bạn!" Penelop trả lời thêm gay gắt, "Đều nhanh chóng trở thành một con chó xù được nuôi dưỡng bởi Malfoy!"
Cái nhìn khinh bỉ của Penelop khiến cho Pansy thẹn quá hóa giận, cô trừng mắt hung dữ nhìn
Penelop, rút cây đũa phép thuật ra, nhưng đã bị Malfoy ngăn cản. "Ellen, nể tình mặt mũi của bạn, chuyện này ta không truy cứu nữa. Thế nhưng, đây là lần cuối cùng!"
Sau khi nhìn thấy Ravenclaw đang tụ tập đến, đánh giá có sự khác biệt về số lượng của Slytherin, Malfoy trừng mắt liếc nhìn Luna, dẫn theo đám người Pansy, nhìn như những con chó theo đuôi, rời khỏi lễ đường.
Harry, Ron và Hermione vào lúc này đã hoàn toàn đi tới.
Malfoy dường như trút hết tất cả sự tức giận của mình lên trên người của Harry, làm hành động bắt, cao giọng cười nhạo Harry, "Linh hồn kỳ quái! Harry – người nhát gan, đã té xỉu!"
"Đừng để ý đến anh ta," Hermione người đi sau lưng Harry nói, "Đừng để ý đến anh ta, điều này không đáng…" Hermione khăng khăng giữ lấy cánh tay của Harry, ngăn anh ta xông lên.
Harry ngồi xuống một chỗ ở bàn ăn của Gryffindor, bên cạnh George Weasley.
"Thời khóa biểu giảng dạy cho sinh viên năm thứ ba." George đem thời khóa biểu đưa qua, nói, "Bạn có chuyện gì vậy, Harry?"
"Malfoy." Ron nói, ngồi ở phía bên kia của George, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn bàn ăn của Slytherin.
George ngẩng đầu nhìn lên, vừa đúng lúc trông thấy Malfoy đang giả ngất xỉu.
"Cái thùng gạo nhỏ, gần như ướt quần." Fred nói, liếc nhìn Malfoy với một sự khinh bỉ.
"Chúng ta cũng không mấy vui vẻ," George nói, "Những linh hồn kỳ quái đó thật sự là kẻ đáng sợ…"
"QUả thật đã đóng băng hết tất cả các cơ quan nội tạng của bạn, có phải không?" Fred bắt đầu chế nhiễu anh trai của mình.
"Thế nhưng là các bạn không có ngất đi, không phải sao?" Harry nhẹ giọng nói.
"Đừng nghĩ về điều đó, Harry." George đã cho anh một sự thúc đẩy, "Có một lần ba phải đi Azkaban, ngươi còn nhớ rõ không, Fred? Ba còn nói từ trước đến nay chưa từng thấy đại phương nào đáng sợ đến như vậy. Khi ông trở về toàn thân xụi lơ, và chưa bao giờ tồi tệ như vậy…Linh hồn kỳ quái đã lấy đi niềm vui sướng. Nên cuối cùng hầu hết các tù nhân điều phát điên."
"Được rồi, đợi sau trận đấu Quidditch đầu tiên của chúng ta, để xem Malfoy sẽ còn có thể vui vẻ bao nhiêu," Fred nói, ""Gryffindor so với Slytherin là trận đấu đầu tiên của mùa giải. Nhớ không? "
Những lời tương tự, Penelop cũng nói với Ellen.