Mục lục
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay cả bản thân cũng không nghe được giọng nói của chính mình, mấy ngày nay, bao sự dày vò, gặp mặt, thật ra cũng chỉ để nói một câu, "Chúc muội hạnh phúc!"


Còn có thể nói được gì khác sao?


Chính mình không đủ mạnh, không có năng lực,...Cho nên cũng chỉ có thể như vậy?


Thị vệ bên người dẫn ngựa đến, Hoàng Phủ Giác giẫm lên bàn đạp xoay người lên ngựa, đột nhiên đầu vô cùng đau đớn, giống như bị khoét ra, lại cảm thấy bụng cũng vô cùng đau, hắn thét lên một tiếng, lập tức ngã xuống ngựa.


Hoàng Phủ Giới hoảng sợ, cũng bất chấp lau đi nước mắt, hắn nhảy xuống ngựa, "Ngũ ca, ngũ ca, huynh sao vậy?"


Sắc mặt Hoàng Phủ Giới trắng bệch như giấy, cố gắng mở mắt ra, cố sức nhìn về phía trước, "Rượu, rượu,...độc."


Trong lòng Hoàng Phủ Giới chấn động, "Trong rượu có độc? Không thể nào, không thể nào!"


Rượu là do hắn tự mình theo lệnh của phụ hoàng chuẩn bị, từ trong bảo khố của phụ hoàng lấy ra, sao có thể có độc?


Trước đó hắn cũng đã uống.


Không thể nào....


"Nhị ca!"


Lòng Hoàng Phủ Giới đau như cắt, chân tay run rẩy, cố nén xuống sợ hãi, xoay người lên ngựa, vội chạy đuổi theo.


Nhị ca và Tô quốc công uống rất nhiều, rất nhiều, nhiều hơn cả ngũ ca.


Nếu ngũ ca bị như vậy, vậy bọn họ...


Hoàng Phủ Giới không dám nghĩ tiếp, rốt cuộc là ai đã hạ độc, là ai?


Ngựa của Hoàng Phủ Giới là con ngựa được chọn lọc có thể đi ngàn dặm, nhưng sao vẫn chưa đuổi kịp bọn họ?


Có lẽ bọn họ không có chuyện gì, cho nên đã đi xa, trong lòng hắn hy vọng như vậy, nhưng cũng không dám dừng lại.


Thị vệ đi theo bị hắn bỏ lại rất xa.


Hoàng Phủ Giới không biết đã chạy được bao lâu, sau đó con ngựa thật sự không chạy được nữa, ngã xuống, hắn nhảy xuống ngựa tiếp tục đuổi theo...


Đến khi hắn cảm thấy chính mình không thể chạy được nữa, hắn ngửi được mùi máu tanh trong không khí.


Hắn không dám nghĩ thêm, rút đao tiến lên, nhìn thấy trên đất toàn xác chết, những thi thể này hầu hết là hắc y che mặt, cũng có hắc y bị chém rách lộ ra áo trắng bên trong.


Tuyết trắng rơi khắp nơi, cảnh tượng hết sức dọa người.


Hắn tiếp tục đi về phía trước, không còn một ai sống sót, không thấy mấy người Hoàng Phủ Cẩn.


Hắn đứng giữa đám thi thể, khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra?


Trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ, hắn vội vàng lắc đầu, "Không thể nào!"


Đám thị vệ cuối cùng cũng đuổi đến nói, cũng bị cảnh tượng trước mặt dọa cho ngây người, chân tay luống cuống nhìn xung quanh, thị vệ trưởng vội nhảy xuống xem xét thi thể, lại cho người quay về bẩm báo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK