Mục lục
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1949:


Ngụy An Lương không thể giải quyết nhiều rắn như vậy một lúc, nhưng cũng không gặp nguy hiểm.


Tô Mạt và Lan Như đứng một bên không có ý định giúp đỡ.


Doãn Thiếu Đường bị Hắc Xà tấn công luống cuống chân tay, hắn cầu cứu Tô Mạt, "Tô tiểu thư, cứu mạng!"


Nhìn bộ dạng vô dụng của hắn, Lan Như bĩu môi, không có lệnh của Tô Mạt, nàng sẽ không tự tìm phiền toái.


Hoàng Phủ Cẩn định giao Nhạc Phong Nhi cho Lan Như, hắn đi giúp đối phó với Hắc Xà, Nhạc Phong Nhi lại đột nhiên tỉnh lại, ôm chặt lấy hắn, khóc nức nở, thể hiện rằng nàng ta vô cùng sợ hãi.


Cả người nàng ta run rẩy, Hoàng Phủ Cẩn an ủi hai câu rồi để Lan Như đưa nàng ta trở về.


"Ta không muốn, ta không muốn ở một mình, có, có rắn độc..." Ánh mặt Nhạc Phong Nhi hoảng sợ.


Tuy rằng Lan Như không muốn để ý tới nàng ta, nhưng lại không muốn để nàng ta bám lấy thiếu gia, một chưởng đánh ngất nàng ta, lại liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái.


Hoàng Phủ Cẩn cũng không trách nàng, chẳng qua là bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói với Hắc Xà, "Vẫn là nên dừng tay lại đi, đừng lãng phí thời gian nữa."


Hắc Xà lại không muốn, hiện giờ đã mất con tin là Nhạc Phong Nhi, trong tay hắn đang thiếu một người.


Cho nên công kích của hắn càng thêm điên cuồng, Doãn Thiếu Đường mấy lần suýt bị hắn bắt được, may là Thẩm Tam có vài chiêu gian trá, đánh bất ngờ cứu được hắn.


Tô Mạt nhíu mày, võ công của Thẩm Tam nàng có thể nhìn ra được một điểm, nhưng mà còn Doãn Thiếu Đường thì lại vẫn không nhìn ra, công phu của hắn rất hỗn loạn, nào là Thiếu Lâm Tự, phái Võ Đang, Không Động, đông một búa tây một gậy, mà luôn học tốt được một hai chiêu, có thể giúp hắn gặp dữ hóa lành.


Nàng nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, hắn gật đầu với nàng, bày tỏ mình đã nhìn qua, sau đó vươn người nhảy qua, giải vây cho Doãn Thiếu Đường và Thẩm tam.


Thẩm Tam tự nhận mình chỉ là một công tử thế gia, so với các công tử khác thì công phu của hắn rất tốt, mà so với các công tử danh môn võ lâm thì khí chất và dung mạo của hắn lại càng tốt hơn.


Hiện giờ mới thấy, có biết võ công là hơn các công tử bình thường nhiều lần rồi.


So với Hoàng Phủ Cẩn thì căn bản là không cùng đẳng cấp.


Hắn ngượng ngùng lui ra, chắp tay nói cảm ơn.


Hoàng Phủ Cẩn đối đầu với Hắc Xà, trận đánh này hai bên ngang nhau.


Chẳng qua là nếu so về thực lực, tất nhiên là Hoàng Phủ Cẩn tốt hơn, hơn nữa Hắc Xà đã không còn ý chí chiến đấu, nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.


Hoàng Phủ Cẩn cũng không muốn lãng phí thời gian, nói: "Ngươi vẫn là nên quay về đưa Lan Nhược về đây, bổn vương đảm bảo đến lúc đó sẽ giao cả nhân chứng sống kia, thuốc giải và Thiên Diện Yêu Xà trả lại cho ngươi."


Chương 1950:


Doãn Thiếu Đường mở to hai mắt nhìn, hết nhìn Hoàng Phủ Cẩn lại nhìn Tô Mạt, Tô Mạt gật đầu.


Hắn nói to: "Này, chịu thiệt rồi!"


Hắc Xà tức giận nhìn hắn, hắn sờ sờ cái mũi, tiến đến trước mặt Tô Mạt, cười nói: "Hai đổi một, Tô tiểu thư đúng là rộng lượng."


Tô Mạt liếc mắt nhìn hắn một cái, như cười như không nói: "Nếu là Doãn công tử, ta cũng sẽ rộng lượng như vậy."


Doãn Thiếu Đường cười ha ha, "Ta cũng không có cái gì để đổi với tiểu thư."


Lan Như phát tín hiệu ra, không lâu sau Lưu Vân và Lưu Hỏa liền đưa nhân chứng sống kia tới.


Hắc Xà nhìn hắn một cái, hai người trao đổi tầm mắt, xác nhận là người một nhà.


Mà khiến cho Hắc Xà ngoài ý muốn là người kia lại có thể hành động bình thường, chỉ là bị điểm huyệt mà thôi.


Nhất thời ánh mắt Hắc Xà trầm xuống, hành động bình thường, nhưng không tự sát, điều này chứng tỏ người này vô cùng có khả năng đã phản bội, dù không phản bội, cũng có khả năng là đã sợ chết rồi.


Lưu Hỏa trao đổi ánh mắt với Tô Mạt, sau đó buông người kia ra.


Người kia đi đến bên cạnh Hắc Xà, nâng cánh tay phải để ngang ngực, đầu gối chân trái chạm xuống đất, hành lễ.


Tô Mạt tò mò nhìn hắn, trước mặt kẻ địch, vậy mà vẫn làm như vậy, thật là một tổ chức chặt chẽ.


Hắc Xà hừ một tiếng, điểm vài cái trên người kia, đáng tiếc là không thể giải huyệt được, không khỏi có chút nóng nảy.


Hoàng Phủ Cẩn giơ tay, cách không điểm vài phát, giúp người kia giải huyệt, thản nhiên nói: "Các ngươi đi đi, bình mình ngày mai, đến đây trao đổi Yêu Xà cô nương."


Hắc Xà tức giận nhìn hắn và Tô Mạt, lại liếc nhìn Yêu Xà một cái, vô cùng không muốn.


Yêu Xà âm trầm trừng hắn, hắn đành oán hận dậm chân, dẫn theo người kia đi.


Hắn vừa đi, những con rắn quấn lấy Ngụy An Lương cũng đi theo.


Nhìn bộ dạng chật vật của Ngụy An Lương, Tô Mạt biết hắn cảm thấy thất bại, ngẫm lại cũng đúng, gia tộc thần bí trong giang hồ, chống lại hắc bang dân gian, bên mạnh bên yếu, tất nhiên không cần phải nói cũng biết.


Ngụy An Lương cũng không cần buồn phiền, dù sao mỗi người một hoàn cảnh khác nhau, sở trường khác nhau rồi.


Những bạch y nhân đó dù có lợi hại hơn nữa, cũng không dám trắng trợn chạy đến giết người trước công chúng, mà Tào bang của hắn lại dám mấy ngàn người đánh nhau trên sông, máu chảy thành sông, quan phủ lại phải kiêng kị vài phần.


Hoàng Phủ Cẩn và Thẩm Tam trò chuyện vài câu, cảm ơn bọn họ đã quan tâm, bảo bọn họ đi nghỉ đi.


Ngụy An Lương không yên lòng liếc nhìn Tô Mạt một cái, thấy nàng không hoài nghi mình, rồi mới cùng Thẩm Tam rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK