Mục lục
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1930:


Mấy người Lưu Vân và Lưu Hỏa, từ sau khi đi theo Tô Mạt mấy người đó tùy ý hơn một chút, trước đây cũng rất cứng nhắc.


Bên cạnh hắn hoặc là kẻ địch, hoặc là nô bộc, cho nên không có bằng hữu.


Bằng hữu duy nhất chính là Tô Mạt.


Hắn quay đầu nhìn nàng, nàng cười nhẹ, thái độ đối với Thẩm tam và Doãn Thiếu Đường vô cùng khách khí.


Hơn nữa hắn nhìn ra được, Thẩm tam có hảo cảm với nàng.


Xem ra, so với hắn nàng còn được hoan nghênh hơn rất nhiều.


Cũng đúng, một nữ hài tử thông minh hoạt bát đáng yêu như vậy, tự nhiên sẽ được chào đón, khiến cho người khác không phòng vệ.


Lúc nói tạm biệt, Thẩm tam nhiệt tình nói: "Tô tiểu thư, Hoàng Phủ thiếu gia, nếu cần thảo được, cứ việc nói, ở đây Thẩm gia cũng có mở một hiệu thuốc."


Tô Mạt lập tức hiểu ý của hắn đang nói người bị bệnh gan kia, cười cười: "Không cần, chúng tôi có thuốc rồi, nếu cần, phối xong phương thuốc sẽ lại đi lấy."


Khi hai người họ cáo từ đi ra ngoài, lại thấy người nọ ở cửa hông, hắn ta hình như vô cùng không vừa ý, đang tranh chấp với Lưu Hỏa cái gì đó, trừng mắt nhìn, Lưu Hỏa trực tiếp điểm huyệt hắn.


Thấy bọn họ đi qua nhìn, Lưu Hỏa cười nói: "Hắn sinh bệnh khó chịu, cả ngày đều nói mình sắp chết, ta điểm huyệt hắn để hắn khỏi nghĩ miên man."


Thế này lại giấu đầu hở đuôi.


Doãn Thiếu Đường và Thẩm tam trao đổi ánh mắt, hai người cười cười, hội họp cùng Thẩm Tinh Tinh.


Thẩm Tinh Tinh tìm hiểu tin tức từ chỗ Nhạc Phong Nhi, hưng phấn quá mức không thu lại được.


Doãn Thiếu Đường đùa nàng: "Sao mà vui vẻ vậy? Nhạc Phong Nhi nói cho ngươi bí mật gì sao?"


Hắn thật đúng là hiểu nàng ta.


Thẩm Tinh Tinh trừng mắt nhìn hắn, nàng vẫn còn giận Doãn Thiếu Đường, tên ăn chơi này, rõ ràng là quen biết tam ca hơn nữa còn là bạn tốt, nhưng thấy mình lại giả bộ không biết, lại còn khắp nơi đối nghịch với nàng.


"Không nói cho ngươi biết. Hừ!"


Bọn họ đi rồi, mấy người Tô Mạt ngồi trong phòng nói chuyện, Lan Như làm điểm tâm, nấu trà hoa quế cho nàng.


Lưu Hỏa tiến vào bẩm báo: "Tiểu thư, mọi chuyện đều theo kế hoạch."


Tô Mạt cười cười, "Tốt, chúng ta ngồi chờ xem diễn trò."


Bọn họ không thể cứ ngồi chờ bị đánh, nếu tìm không được hang ổ của Bạch y nhân, vậy thì dẫn bọn họ đến.


Đêm đó, kẻ địch phái không ít người đến tập kích bọn họ, để lại không ít thi thể, tuy rằng không có người nào còn sóng, nhưng mà bọn họ lại có thể làm ra một ngoại lệ khác.


Dù sao mọi chuyện đều có thể xuất hiện ngoại lệ, hơn nữa bọn họ bên này cũng đều là cao thủ, dùng độc giải độc, cũng dựa vào ngẫu nhiên đúng lúc cứu một người, cho dùng một phần thuốc nhỏ, cơ duyên xảo hợp, liền cứu sống được.


Chương 1931:


Người một lần chết luôn thì thôi, nhưng nếu không chết hẳn, trải qua thống khổ, sau đó sống lại, mặc kệ là có cán chuôi lớn nằm trong tay người khác, cũng không có dũng khí để chết đi.


Nếu không cũng không có những phạm nhân bị lưu đày vài ngàn dặm, trải qua cuộc sống không phải là người, heo chó cũng không bằng, lại vẫn có thể vùng vẫy sống sót.


Muốn chết, cũng cần có dũng khí rất lớn.


Đêm khuya, trong phòng của Tô Mạt vẫn để một ngọn đèn dầu, mấy người họ ở dưới ánh nến nhỏ giọng nói chuyện.


Hoàng Phủ Cẩn gõ nhẹ phía đông bắc mặt bàn, nhắc nhở bọn họ có người trốn ở đó.


Tô Mạt nhìn thoáng qua, thấp giọng nói: "Khoảng cách này, hắn cũng không nghe được chúng ta nói chuyện, trốn ở đó làm cái gì?"


Bỗng dưng, chân mày Hoàng Phủ Cẩn nhíu lại, phi thân ra ngoài, lúc này trong phòng vang lên tiếng hô, giống như muốn cảnh báo gì đó, lại bị người ngăn lại.


Mà Hoàng Phủ Cẩn cũng đi vào phòng, dùng một cành cây nhấc một con rắn màu đen, đã bị hắn đánh choáng, ném lên bàn.


Lan Như kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ bọn họ muốn dùng rắn để nghe trộm chúng ta nói chuyện?"


Tô Mạt vừa nhìn thấy con rắn này, liền nhận ra đó là rắn do Thiên Diện Yêu Xà nuôi, đã tấn công nàng.


Lập tức nàng có một chủ ý vô cùng tốt, bảo mọi người tiến gần đến, nàng khoa chân múa tay một hồi, chuẩn bị một chút.


Lưu Hỏa có phần nghi ngờ, "Tiểu thư, thật sự có được không?"


Tô Mạt cười cười, "Được chứ, tạm thời thử một lần, dù sao hiện giờ cũng không có biện pháp nào tốt hơn."


May mắn những Bạch y nhân đó chỉ tiến hành tẩy não những đệ tử, bị bắt liền muốn tự sát, nhưng không tẩy não được lũ rắn, khiến chúng nó bị bắt cũng tự sát.


Nhưng người của nàng không có ai có thể điều khiển rắn giống như Bạch y nhân, lùi để tiến, tiếp theo nàng chỉ có thể dùng dược hơn nữa hiệu quả thấp nhất.


Nàng bảo Lan Như lấy hòm thuốc ra, đem năm sáu loại thuốc bột chế vào với nhau, sau đó đổ vào mồm con rắn kia.


Không lâu sau, con rắn đó liền tỉnh dậy, nhìn thấy còn có chút mơ hồ, giống như say rượu, nó quơ quơ đầu, nhìn đông nhìn tây.


Phút chốc lại ngã xuống đất, Tô Mạt lại bảo Lan Như bón dược tiếp cho nó, nó lại nhanh chóng tỉnh lại, lập tức nhảy lên, sinh long hoạt hổ, ai cũng không tấn công, xoay người trườn ra ngoài.


Tô Mạt lập tức lấy mấy hộp son tới, đây là loại dược Hồ Tú Hồng dựa trên yêu cầu của nàng mà nghiên cứu chế tạo, bọn họ phân nhau bôi dưới mũi, lập tức ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK