Mục lục
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1938:


Lúc này bên ngoài vang lên tiếng Nhạc Phong Nhi: "Tô tiểu thư, tôi có thể đi vào không?"


Tô Mạt cảm thấy nàng ta quá phiền, không muốn gặp, liền nói: "Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, ta mệt rồi."


Nhạc Phong Nhi lại nói: "Tôi có chút việc muốn nói với tiểu thư, không thể để lâu."


Nói xong không chờ mời tự đi vào, nâng váy thướt tha đi vào trong phòng.


Tô Mạt cũng không nhìn nàng ta, nhưng cũng không đuổi đi, "Có chuyện gì nói đi."


Nhạc Phong Nhi vén tóc mai, vết thương của nàng ta đã dần hồi phục, ngược lại so với trước đây còn xinh hơn một chút, điều này khiến nàng ta vô cùng vui mừng, cảm thấy chính mình có cái nền tốt.


"Tôi muốn cảm ơn Tô tiểu thư đã chiếu cố, lại cung cấp loại thuốc tốt nhất, phần mặt trái của Phong Nhi đã tốt hơn nhiều, ít nhiều tiểu thư đã rộng lượng." Nói xong nàng ta liền cúi lạy.


Tô Mạt miễn cưỡng nói: "Không cần cảm ơn tới cảm ơn lui, vì sao mọi chuyện thành ra thế này, trong lòng mọi người đều biết rõ."


Thấy Tô Mạt nói toạc ra, bất chợt Nhạc Phong Nhi cảm thấy xấu hổ, nàng ta cười nhẹ, "Sau này mọi người ở chung với nhau, vẫn là xin tiểu thư chiếu cố nhiều hơn."


Tô Mạt nhướn mày, sau này ở cùng một chỗ? Nàng ta khẳng định như vậy sao?


Đưa tầm mắt về phía Nhạc Phong Nhi, đối diện với đôi mắt của nàng ta, bên trong tràn đầy sự đắc ý và ham muốn.


Tô Mạt cảm thấy buồn cười, cũng không nói gì thêm.


Vốn là Nhạc Phong Nhi chờ Tô Mạt chủ động hỏi, vậy mà nàng lại không nói gì thêm, nhất thời có chút ngại ngùng, đã bắt đầu thì không thể dừng lại được nữa.


Nàng ta đành phải cười nói: "Chẳng lẽ vương gia chưa nói gì với tiểu thư sao?"


Nói xong, nàng ta ung dung nhìn Tô Mạt, mỉm cười chờ đợi nàng hỏi.


Tô Mạt vẫn như cũ không hỏi gì thêm, hơi nhướn mày, "Vương gia nói với ta rất nhiều chuyện."


Nhạc Phong Nhi cảm thấy đắc ý, sắc mặt sáng rực lên, "Nhưng mà chuyện này, tiểu thư nhất định sẽ chú ý nhiều."


Nói xong lại bình tĩnh nhìn Tô Mạt.


Tô Mạt không kiên nhẫn, nhưng cũng chẳng muốn nói với nàng ta, lúc này Lan Như tiến vào, liếc mắt nhìn Nhạc Phong Nhi, lập tức có chút không vui, "Tiểu thư, có chuyện cần báo."


Nàng liếc mắt nhìn Nhạc Phong Nhi ý bảo nàng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi, ai ngờ ngược lại Nhạc Phong Nhi ngồi xuống, bộ dạng không muốn đi.


Tô Mạt đứng dậy, Nhạc Phong Nhi lại nói: "Tiểu thư có chuyện gì sợ người khác biết được sao, không thể để cho ta nghe sao?"


Tô Mạt cảm thấy tức giận, cô ta thật sự là không biết xấu hổ, chẳng lẽ mình nhiều công việc như vậy, các nàng nghe thấy?


Lan Như nói tiếp: "Nhạc cô nương chẳng lẽ không còn sợ người khác nữa?"


Vẻ mặt Nhạc Phong Nhi nghiêm túc: "Tất nhiên!"


Chương 1939:


Lan Như liên tục cười lạnh, Nhạc Phong Nhi nghiêm trang nói: "Ta Nhạc Phong Nhi từ trước đến giờ luôn đi ngay ngồi vững, cũng chính vì như vậy, vương gia mới cấp cho ta chính danh, nguyện ý cho ta một danh phận."


Không ngờ rằng nàng ta lại có thể mặt dày nói chuyện như vậy, Tô Mạt và Lan Như đều ngẩn người ra.


Tô Mạt cười lạnh, mặc kệ nàng ta, Lan Như chắc chắn có chuyện quan trọng muốn nói, không thể chậm trễ.


Lan Như luôn canh cánh trong lòng chuyện Hoàng Phủ Cẩn không cho nàng nói, nàng tức giận nói: "Ban ngày ban mặt, ai lại nằm mơ như vậy? Vì sao chúng tôi đến cái bóng của chuyện này cũng không biết?"


Nhạc Phong Nhi hiên ngang, ngẩng đầu ưỡn ngực, nàng ta nhớ lại Hoàng Phủ Cẩn đã nói, khi đó người nói chắc chắn sẽ không để cho nàng khổ cực không nơi nương tựa.


Nói như vậy, vương gia thương hại nàng, có tình với nàng.


Nàng biết, vương gia sẽ không vô tình như vậy, dù vương gia thích Tô Mạt, nhưng cũng không phải là không thích mình.


Một vương gia, vốn là nên có vương phi, trắc phi, nếu Tô Mạt không chấp nhận được, vậy mới là khiến người khác chê cười.


Nếu Hoàng Phủ Cẩn sợ Tô Mạt tức giận đau lòng, không chịu chủ động nói ra, vậy nàng sẽ nói thay cho người, có gì không đúng chứ?


"Có phải là thật hay không, do vương gia định đoạt. Vương gia chưa nói, không có nghĩa là không có, nếu như không tin, hai vị có thể tự mình đi hỏi."


Nhạc Phong Nhi từ khi tới Tô Châu đã muốn nói ra, chỉ là khi đó vết thương của mình chưa lành, cần thuốc của Tô Mạt, cũng sợ Tô Mạt chơi xấu, sẽ hủy dung của mình.


Hiện giờ đã khỏi hẳn, tất nhiên không còn sợ gì nữa.


Huống hồ, có vương gia làm chỗ dựa cho mình, nàng ta dám làm gì chứ?


Nàng ta giở trò với mình, vương gia càng đau lòng hơn.


Bỗng nhiên, nàng ta cảm thấy xung quanh hình như lạnh hơn, nhịn không được rùng mình một cái, giương mắt, đối diện với đôi mắt trầm lặng của Tô Mạt.


Tối tăm, nhìn không rõ hỉ nộ, nhưng nàng ta biết chắc chắn Tô Mạt đang vô cùng tức giận, vô cùng hận mình.


Nhưng nàng ta không sợ, nàng ta chỉ mong Tô Mạt giống như người đàn bà chanh chua vung tay vung chân, có Thẩm tiểu thư, Thẩm công tử, Doãn Thiếu Đường làm chứng, đến lúc đó vương gia khẳng định trực tiếp ban chính danh cho mình, ngược lại nói không chừng là sẽ chán ghét Tô Mạt.


Tính toán của mình rất hoàn hảo.


Tô Mạt mạnh như vậy, cứ mạnh mẽ như vậy, nam nhân có thể chịu được sao?


Nàng so nam nhân còn giỏi hơn, có nam nhân nào không ghen tị, tình nguyện bị nàng che lấp sao?


Chương 1940:


Nàng ta nguyện ý đánh cuộc, đánh cuộc vương gia có tình cảm với mình, không phải là vì ca ca nên mới chiếu cố mình.


Tô Mạt lạnh lùng nhìn nàng ta, không có nổi giận, ngược lại nở nụ cười, không sao cả nói: "Nhạc cô nương, cô đi tìm vương gia hỏi một chút, bảo hắn đến nói với ta. Nếu hắn nói, ta đây sẽ không từ chối điều gì."


Nhạc Phong Nhi đánh cuộc, chẳng lẽ nàng không đánh cuộc sao?


Huống hồ, dù đánh cược hay không, nàng đều vô cùng tin tưởng Hoàng Phủ Cẩn sẽ không như vậy.


Hắn sớm biết nàng luôn kiên trì với quan điểm một đời một kiếp một đôi mình.


Nàng sẽ không chia sẻ trượng phu với bất kỳ nữ nhân nào.


Nếu Hoàng Phủ Cẩn ngay cả điều này cũng không kiên trì được, vậy xứng đáng với tình cảm của nàng đối với hắn sao?


Nếu Nhạc Phong Nhi cảm thấy bản thân tốt bụng như vậy, vậy thì để nàng đánh nát mộng tưởng của nàng ta, như vậy so với việc mình cùng nàng ta so đo thì nhanh gọn dứt khoát hơn nhiều.


"Ta có việc phải làm, Nhạc cô nương cứ an tâm đi hỏi, chỉ cần vương gia mở miệng, ta tuyệt đối không từ chối."


Nói xong, nàng cười, đi hai bước, đứng bên cạnh Nhạc Phong Nhi, khẽ cười nói: "Nhạc cô nương, có một số thời điểm, nằm mơ là tốt, nhưng mà dựa vào giấc mơ để sống, thật là đáng buồn."


Sắc mặt Nhạc Phong Nhi thay đổi, nàng ta cắn môi nói: "Tiểu thư hà tất phải gây sự ở chốn đông người, không để cho Phong Nhi đường sống sao?"


Tô Mạt cười lạnh, "Vận mệnh nằm trong tay của chính mình, đường cũng là tự bản thân mình đi."


Nhớ lại năm đó nàng cũng là một thứ nữ không được sủng ái, gần như là bị di nương hành hạ đến chết.


Còn không phải là dựa vào bản thân mình tự đi sao.


Nói xong nàng bảo Lan Như đi cùng mình, vừa đi được hai bước, sau lưng đột nhiên có tiếng hét lớn, chỉ thấy Nhạc Phong Nhi lập tức ngã văng ra ngoài, va chạm trên thềm đá gần đó.


Mà cùng lúc đó, liền thấy Hoàng Phủ Cẩn đi từ một phòng khác ra, đúng lúc nhìn thấy Nhạc Phong Nhi té ngã trên đất.


Nhạc Phong Nhi rên vài tiếng, gắng gượng muốn đứng dậy, sau đó lại lập tức ngã xuống.


Hoàng Phủ Cẩn ngẩn ra, theo bản năng tiến lên nâng nàng ta dậy, Nhạc Phong Nhi thừa cơ ngả người vào vai hắn, khóc nức nở.


Nhìn nàng ta làm bộ làm tịch, Tô Mạt và Lan Như đứng tại chỗ, hơi mỉm cười nhìn hai người.


Hoàng Phủ Cẩn xem xét một chút, trên trán Nhạc Phong Nhi bị xước một chút, mảu chảy ra.


"Cẩn ca ca, huynh xem vừa rồi nàng sao lại ngã sấp xuống vậy? Còn khiến chúng ta giật mình đấy." Tô Mạt cũng không tiến lên, đứng ở đó cười nói.


Khi Hoàng Phủ Cẩn vừa bước ra khỏi cửa, liền thấy Nhạc Phong Nhi ngã ra từ bên cạnh Tô Mạt, căn bản không chú ý, hắn đem Nhạc Phong Nhi giao cho Lan Như, "Đưa nàng đi bôi thuốc."


Chương 1941:


Lan Như không nhận, mím môi, phồng má, tức giận nhìn hắn.


Nhạc Phong Nhi nhân cơ hội lại ôm chặt lấy gáy Hoàng Phủ Cẩn, nức nở, rên rỉ, bộ dạng vô cùng đau đớn.


Hoàng Phủ Cẩn kéo nàng ta ra, vết thương trên trán nàng ta cọ vào vai hắn.


Lan Như tức giận: "Ngươi giả bộ cái gì? Tự mình cố ý ngã sấp xuống, chẳng lẽ có thể vu oan cho tiểu thư sao? Ngươi cũng không tự nghĩ lại xem, tiểu thư muốn giết ngươi, còn cần ném ngã ngươi sao? Tùy tiện cho ngươi một chút độc dược, cũng đủ khiến ngươi hóa thành tro."


Tô Mạt nhìn nàng một cái, cười nói: "Lan Như sao lại nói như vậy, nói không chừng là Nhạc cô nương quá mảnh mai, chúng ta vừa ngốc vừa thô như vậy, đi đường khiến gió thổi vù vù, nói không chừng do vậy khiến Nhạc cô nương bị ngã."


Hoàng Phủ Cẩn thở dài, hắn cũng không ngu ngốc, sao không hiểu loại chuyện này, từ nhỏ lớn lên ở trong cung, nơi nữ nhân tranh đấu với nhau, dù lợi hại hơn thì hắn cũng gặp rồi.


Nhạc Phong Nhi không đồng ý đi với Lan Như, khi Hoàng Phủ Cẩn giao nàng ta cho nàng, Nhạc Phong Nhi toàn thân run rẩy, giống như phạm nhân lên pháp trường.


"Vương gia, cầu xin người, cầu xin người đừng, đừng..."


Tô Mạt nổi lên hứng thú, hừ một tiếng, "Lan Như, băng bó cho Nhạc cô nương cho tốt, nàng ấy cũng quá là xui xẻo rồi, không bị bỏng thì là bị đâm, nếu không thì lại ngã sấp đụng hỏng não, nếu bị lưu lại sẹo thì rất khó coi rồi."


Hoàng Phủ Cẩn cầm lấy tay của nàng, ý bảo nàng đừng kích thích Nhạc Phong Nhi, để tránh nàng ta lại như bị động kinh, khiến cho mọi người không được thoải mái.


Tô Mạt cười với hắn, xem ra trong lòng hắn hiểu rõ.


Lan Như đưa Nhạc Phong nhi về phòng, nàng ta lại sống chết không chịu để Lan Như bôi thuốc, "Bản thân ta có, ta đi mượn của Thẩm tiểu thư."


Nàng ta vừa mới khiêu khích Tô Mạt, mới không tin Tô Mạt đối tốt với mình, thuốc cho nàng ta khẳng định có vấn đề.


Lan Như hừ lạnh, "Cũng được, dù sao ngươi cũng chỉ là ngã một cái, cũng không tàn phế, cũng không hôn mê, tự mình làm đi."


Nói xong phất mạnh tay một cái, ném Nhạc Phong Nhi ở đó, xoay người rời đi.


Nhạc Phong Nhi sờ trán, trong không khí còn có một mùi hương thơm ngát, hình như là từ tay áo của Lan Như.


Nàng ta nhanh chóng đi tìm Thẩm Tinh Tinh, khiến Thẩm Tinh Tinh hoảng sợ, "Sao ngươi lại như thế này?"


Trong phòng mọi người còn đang bày trí gia cụ, tuy rằng là ở tạm, nhưng Thẩm Tinh Tinh vẫn cần phô trương như vậy.


Nhạc Phong Nhi băng trán, đầu óc mê muội khóc nức nở, "Thẩm tiểu thư chẳng lẽ không đoán được sao."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK