Nhạc Phong Nhi cầm lấy tập ngân phiếu dày kia, "Đó là điều đương nhiên, chỉ cần Ngụy bang chủ không đứng sai đội ngũ, tôi nhất định sẽ biết gì nói đấy. Nếu không, tôi đã không nói cho Thẩm công tử và Doãn Thiếu Đường công tử, chỉ nói cho mình Ngụy bang chủ biết."
Ngụy An Lương nói cảm ơn lần nữa.
Hai người nói thêm vài câu, rồi cáo từ, mỗi người đi một đường.
Ai ngờ mới đi được hai bước, bỗng nhiên từ trong góc tối có một lực đạo mạnh mẽ tiến đến, giống như núi băng đột nhiên ập xuống, khiến Nhạc Phong Nhi hoảng sợ thét lên một tiếng.
Ngay sau đó một bóng dáng phi tới, năm ngón tay bắt lấy cổ họng Nhạc Phong Nhi.
Nhạc Phong Nhi sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài, Ngụy An Lương theo bản năng tấn công bóng đen kia, bóng đen kia gặp cản trở không thể chạy thoát được.
Hắn trầm giọng nói: "Muốn chết!"
Chỉ trong nháy mắt, đã qua mấy chiêu, Ngụy An Lương chỉ cảm thấy một trận gió tanh đập vào mặt, liền biết trong chưởng pháp của người kia có độc, không dám đỡ đòn.
Hai bên đánh nhau một lúc, có một người phi thân tới, "Còn muốn trốn sao!"
Thì ra là Hoàng Phủ Cẩn.
Trong lòng Nhạc Phong Nhi lập tức mừng rỡ, bật khóc nức nở.
Ngụy An Lương vừa nghe thấy, lại có chút xấu hổ, nghĩ đến mình đêm khuya gặp Nhạc Phong Nhi, chỉ sợ chuyện này không thể giải thích tốt được.
Hoàng Phủ Cẩn vừa tới, người kia không thể vừa giữ Nhạc Phong Nhi vừa thoải mái tiếp chiêu được, hắn âm lãnh nói: "Hoàng Phủ Cẩn, không muốn con đàn bà này chết, thì dừng tay lại cho ta!"
Nói xong hắn buông lỏng tay một chút, Nhạc Phong Nhi thét lên một tiếng, mà đồng thời Tô Mạt và Lan Như cầm lồng đèn chạy tới.
Lan Như ném lồng đèn trong tay lên treo lên ngọn cây gần đó, dưới ánh đèn chỉ thấy người kia toàn thân là y phục màu đen.
Trên mặt đeo mặt nạ màu trắng.
"Sao không mặc quần áo trắng nữa rồi hả?" Tô Mạt cười rộ lên, nàng còn tưởng rằng bộ quần áo trắng kia là quần áo lao động của bọn họ.
Ánh mắt người kia nhìn xung quanh, thấy Lưu Vân và Lưu Hỏa không tới, hừ một tiếng, biết Tô Mạt phòng thủ nghiêm ngặt, khẳng định là sợ mình dùng kế điệu hổ ly sơn, sau đó nhân cơ hội giết "nhân chứng sống" kia.
Hắn hừ lạnh một tiếng, một phát bắt lấy Nhạc Phong Nhi, móng tay gần như ghim vào da thịt nàng ta, hắn âm trầm nói: "Nếu không muốn nàng ta chết, thì giao người ra đây, một người đổi một người."
Nhạc Phong Nhi hít thở được một chút, vội vàng lớn tiếng kêu cứu, "Vương gia, tiểu thư, cứu cứu..."
Không chờ nàng nói xong, cổ họng lại bị người kia bóp chặt.
Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng, giọng nói vẫn bình thản như cũ, "Buông nàng ra."
Tô Mạt lại không vội vàng, ngược lại vẫn có tâm tình nhìn xung quanh, vừa lúc nhìn thấy Ngụy An Lương, tuy rằng hắn vẫn bình tĩnh như cũ, lần này cũng có chút xấu hổ.
Chương 1946:
Hắn dường như muốn giải thích với nàng, "Tô tiểu thư, tại hạ có việc muốn ra ngoài, vừa lúc nghe thấy âm thanh nên đến xem."
Đêm hôm khuya khoắt, lại định đi đâu, bên ngoài là vùng hoang dã.
Lúc này Thẩm tam cùng Doãn Thiếu Đường cũng chạy đến, hiển nhiên là hai người vừa từ trong chăn bò ra.
Hắc y nhân kia thấy càng ngày càng nhiều người hơn, lập tức nổi giận, nếu cứ kỳ kèo đến ngày mai, có phải là sẽ dẫn toàn bộ mọi người vây xem sao?
Móng tay sắc nhọn của hắn đâm sâu hơn một chút, Nhạc Phong Nhi kêu thảm một tiếng, máu đỏ tươi chảy dài.
"Sao nào, tại hạ đề nghị đổi người, chẳng lẽ có người không muốn?"
Hắn khiêu khích nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Cẩn, lại nhìn Tô Mạt, "Cuối cùng là trong hai người ai sẽ ra quyết định?"
Nếu là để cho Tô Mạt nói, nàng tất nhiên sẽ không nỡ, Nhạc Phong Nhi định làm gì chứ, đêm hôm khuya khoắt, tự mình chạy ra ngoài làm chuyện mờ ám, giờ bị kẻ địch bắt được, có chết đi thì sẽ giảm bớt phiền toái cho nàng.
Quan trọng là còn muốn lấy người kia làm trao đổi để cứu Lan Nhược, nàng đầu óc u mê thì mới chịu đáp ứng.
Hoàng Phủ Cẩn dường như biết Tô Mạt không chịu đáp ứng, quay đầu nhìn về phía nàng, trong ánh mắt mang theo tìm tòi.
Nhạc Phong Nhi sợ tới mức không dám khóc, đáng thương nhìn Tô Mạt, mong rằng nàng sẽ cứu mình.
Tô Mạt lạnh nhạt nhìn nàng ta, tuy rằng trong mắt nàng ta tràn đầy cầu xin và tuyệt vọng, nhưng Tô Mạt vẫn nhìn thấy được oán hận và hằn thù, trách cứ nếu không phải do mình thì nàng ta sẽ không thành như vậy.
"Xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?" Tô Mạt nhàn nhạt hỏi.
"Có gì tốt mà hỏi, chẳng lẽ muốn gả cho tại hạ sao?" Hắc y nhân kia hừ một tiếng ánh mắt bỉ ổi nhìn Tô Mạt.
Hai mắt Hoàng Phủ Cẩn nheo lại, lập tức khí thế lạnh lùng, giọng nói lạnh băng nói: "Các hạ cho rằng bắt được người trong tay thì có thể chắc chắn sao? Quản không được miệng của mình, đừng nói là thuộc hạ của mình, ngay cả ngươi cũng phải để lại."
Hắc y nhân kia hừ một tiếng, "Đổi hay không đổi!"
Tô Mạt nói: "Ngươi đưa Lan Nhược tới, trao đổi người sống, còn nữ nhân này, thì đổi với ngươi. Nếu không đổi, ngươi cũng phải chết ở đây."
Nhạc Phong Nhi vừa nghe xong lập tức sợ chết ngất.
Hắc y nhân vừa thấy nàng ta không có ích, hiện giờ lại còn ngất đi mang thêm phiền toái cho hắn, nhưng nếu buông nàng ta ra, bản thân hắn vẫn là không đi được.
"Thuận tiện..." Tô Mạt chậm rãi nói: "Ta còn phải dâng giải dược cho Thiên Diện Yêu Xà."
Mấy ngày nữa là thời điểm nàng ta cần dùng đến giải dược, nếu Thiên Diện Yêu Xà tự cho rằng mình lợi hại, hoặc là tin tưởng tổ chức của bọn họ nổi tiếng về độc dược, có ý định thử xem tư vị độc phát tác như thế nào, thì cũng có thể thử một lần.