Tại sao người tên An Niên này lại để ý đến anh, tại sao lại để anh đến Cửu Bộ và tại sao anh lại trở thành cộng sự của cô? Tất cả những câu hỏi này vào thời điểm trưởng khoa Lưu đẩy cửa phòng làm việc của tổ Linh Dị số một ra, Trần Dương cảm thấy dường như mình đã tìm ra nguyên nhân.
“Lông Mi?!” Tuy rằng vừa nhìn vào nhau con mèo mun đã từ trên bàn học nhảy xuống bệ cửa sổ, nhưng Trần Dương chắc chắn con mèo mun đó là Lông Mi.
Nhìn Lông Mi sắp nhảy khỏi bệ cửa sổ, Trần Dương bị dọa sợ đẩy trưởng khoa Lưu ra định đuổi theo chặn lại, nhưng đây là tầng ba.
“Lông Mi, đừng nhảy.” Nhưng về tốc độ, Trần Dương không thể so với Lông Mi. Vì vậy, khi Trần Dương đuổi tới bệ cửa sổ, anh chỉ kịp nhìn thấy dáng vẻ hiên ngang mạnh mẽ của Lông Mi lăn lộn rồi rơi xuống đất.
Sau khi con mèo mun tiếp đất, nó vô thức ngẩng đầu lên, rồi chui vào bụi cây bên cạnh mà không thèm quay đầu lại.
Thấy Lông Mi không sao, Trần Dương thở phào nhẹ nhõm.
“Hai người quen nhau à?” Trưởng khoa Lưu giả vờ ngạc nhiên hỏi.
“Ừ.” Trần Dương gật đầu.
“Cậu không đuổi theo nó sao?” Trưởng khoa Lưu ra hiệu ở tầng dưới.
“Không cần.” Trần Dương cười lắc đầu, có thể biết Lông Mi đang ở đâu, hơn nữa còn mạnh khoẻ là anh yên tâm rồi: “Chúng ta cứ làm xong việc chính trước đi đã.”
“Không, không, không. Chăm sóc nó là việc lớn nhất của cậu.” Trưởng khoa Lưu cảnh báo: “Hai người có thể hòa thuận với nhau ở Cửu Bộ hay không, có thể ở lại hay không đều phụ thuộc vào con mèo này. Vì vậy, cá nhân tôi đề nghị cậu mau đi tìm nó và để nó tiếp nhận cậu đi.” Nói xong, trưởng khoa Lưu giơ tay vỗ vỗ vai Trần Dương rồi rời đi.
Trần Dương ôm một đống tài liệu bị bỏ lại tại chỗ, có chút sững sờ: Chuyện gì vậy, chẳng phải mình còn chưa gặp cộng sự mới của mình sao? Tại sao trưởng khoa Lưu lại đi rồi? Ngoài ra, mình có thể ở lại hay không là phụ thuộc vào Lông Mi, điều này có nghĩa là gì?
Trần Dương bối rối bắt đầu nhìn vào văn phòng, văn phòng không lớn, cỡ một phòng đọc sách, trang trí khá đơn giản. Có hai cái bàn, một chiếc ghế sô pha và một ổ mèo.
Chẳng lẽ Lông Mi là linh sủng của cộng sự của mình sao? Từ chỗ của Lông Mi nên cô ấy biết mình đã chăm sóc Lông Mi mấy ngày, vì vậy để ý đến mình và chuyển mình đến Cửu Bộ? Nhưng mình là người bình thường, mình ở đây làm gì được, không phải tới đây để nuôi mèo đấy chứ.
Trần Dương nghĩ vậy, đặt tài liệu trong tay lên một trong những chiếc bàn tương đối trống. Về phần cái bàn kia, Trần Dương vô thức nhíu mày, lộn xộn thì không nói làm gì, tại sao lại ném quần áo của mình trên mặt đất.
Lẽ nào là Lông Mi không cẩn thận làm rơi? Trần Dương suy nghĩ, tiện tay giúp cộng sự tương lai nhặt từng bộ quần áo rơi xuống lên, áo len, quần jean, tất và cuối cùng là một chiếc màu trắng có in hình quả dâu tây màu hồng nhạt, nhỏ…
Vẻ mặt Trần Dương cứng đờ, tay run lên, lại ném bộ quần áo vừa nhặt được đi.
Anh… anh không nhìn thấy gì cả!
Trần Dương xấu hổ, hai má nóng bừng, mất tự nhiên đứng lên, không dám động vào bất cứ thứ gì ở trong phòng làm việc. Cuối cùng, Trần Dương quyết định nghe theo lời khuyên của trưởng khoa Lưu, xuống tầng tìm Lông Mi. Chỉ hy vọng rằng sau khi anh tìm thấy Lông Mi, cộng sự của anh có thể có mặt kịp thời để dọn dẹp văn phòng.
Trần Dương xuống tầng, đi vào trong sân, đi vòng qua chỗ Lông Mi đã nhảy, sau đó mở một bụi cây bên cạnh ra.
“Meo meo.”
“Meo meo meo.”
Trong phút chốc, bảy tám con mèo mun đồng thời nhảy ra khỏi bụi cây, Trần Dương giật mình, thầm nói có rất nhiều mèo, sau đó cực kỳ chuẩn xác khoá chặt một con rồi đuổi theo.
Anh vừa đuổi theo vừa hét: “Lông Mi, đừng chơi nữa.”
“Meo meo meo.” Ai chơi với anh chứ, đừng đuổi theo tôi nữa.
An Niên lo lắng đến mức suýt khóc, mặc kệ cô trốn ở đâu, chỉ cần nhìn thoáng qua Trần Dương cũng có thể nhận ra cô. Rõ ràng trước đây, chỉ cần mình không muốn nhìn thấy người là sẽ biến thành mèo trốn trong sân, không ai có thể tìm được mình mà.
Lúc này, phía sau một khung cửa sổ nào đó trên tầng ba, Triệu Phương và Thẩm Chi Ngữ đang xem trò đuổi bắt, một người đuổi mèo vô cùng thích thú.
“Cậu nói xem, Trần Dương thật sự biết con mèo nào là em gái mèo à, hay là tùy ý đuổi bừa một con?” Triệu Phương không hiểu, trong sân có nhiều mèo như vậy, mà hình như Trần Dương đã nhắm được mục tiêu mà đuổi theo.
“Cậu đã từng nhìn thấy mèo trong sân của chúng ta sợ gặp người chưa?” Thẩm Chi Ngữ hỏi ngược lại.
Tất nhiên là không, hầu hết những con mèo ở đây đều là mèo hoang mà Bộ trưởng An nhặt ở bên ngoài về. Mỗi ngày đều có người đến cho ăn đúng giờ, tiền thức ăn cho mèo cũng phải tốn hàng chục nghìn tệ mỗi tháng, còn ngon hơn cả của anh ấy, mèo ở đây nhìn thấy người như nhìn thấy thức ăn nên không sợ hãi.
“Vậy thì… làm sao anh ta nhận ra được?” Thành thật mà nói, trước khi đến Cửu Bộ, Triệu Phương chưa từng biết rằng có nhiều mèo mun với kích thước, hình dáng, thậm chí cả màu mắt giống nhau như vậy. Trong sân này ít nhất cũng phải có hơn trăm con mèo, em mèo chạy toán loạn như vậy. Cho dù ban đầu Trần Dương khoá chặt em mèo, nhưng chạy trong đám mèo thế này thì làm sao mà nhận ra được.
“Có lẽ cảnh sát rất giỏi trong việc nhận ra con người, việc nhận ra mèo cũng gần giống như vậy.” Thẩm Chi Ngữ nói không chắc chắn lắm.
“Cảnh sát giỏi đến vậy sao? Má ơi, tôi từng xem một bộ phim nước ngoài, tôi không thể phân biệt được đâu là vai chính và vai phụ.” Triệu Phương ngạc nhiên.
“…” Tốt lắm, cậu lại làm mới nhận thức của tôi về sự ngu ngốc rồi đấy.
Ở dưới tầng, cuối cùng Trần Dương cũng không còn chơi trò đuổi bắt với Lông Mi, anh dừng lại trước một hòn non bộ. Nhìn thấy Trần Dương không còn đuổi theo, Lông Mi cũng dừng lại, nhưng cô vẫn duy trì tư thế cảnh giác, chỉ cần Trần Dương tới gần, cô sẽ lập tức nhảy ra khỏi hòn non bộ.
“Phía sau là một cái hồ, mày còn muốn chạy sao?” Trần Dương hỏi.
“Meo meo?!” Lông Mi nghiêng người nhìn, bỗng nhiên tóc tai dựng đứng, sao lại chạy tới bên hồ rồi.
“Sao trước đây tao lại không thấy mày nghịch ngợm như vậy nhỉ?” Thể lực của Trần Dương tốt như vậy, chạy xong có chút hụt hơi. Điều quan trọng nhất là ở ngoài sân này có nhiều mèo như vậy, lúc nào anh cũng cần phải tập trung cao độ để khóa chặt Lông Mi.
“Meo meo.” Tôi không nghịch ngợm, nếu như anh không đuổi theo tôi, tôi sẽ không chạy.
“Chủ của mày tên là An Niên à?” Trần Dương hỏi.
“Meo meo??” Cái gì?
“Sau này tao sẽ là cộng sự của chủ nhân mày.” Nhìn thấy Lông Mi có phản ứng với tên An Niên, Trần Dương càng khẳng định suy đoán của mình.
“Meo meo, meo meo!!!” Câu này tương tự như bom hạt nhân, đánh vào lục thần An Niên không có chủ nhân, lòng bàn chân trượt, suýt chút nữa ngã khỏi non bộ.
Đối… cộng sự? Sao Trần Dương lại trở thành cộng sự của mình rồi? Không phải anh ấy là người bình thường à? Là bố tìm đến sao? Rốt cuộc chuyện này là sao? Trần Dương vào Cửu Bộ, có phải Trần Dương đã biết chuyện mình là con người rồi không? Vậy chuyện mình nhìn trộm anh ấy tắm và chuyện anh ấy hôn…
Meo meo meo.
An Niên càng nghĩ càng hoảng sợ, vùi đầu vào dưới móng vuốt và điên cuồng gãi gãi đầu.
“Mày sao vậy? Ngứa à? Xuống đây đi, tao giúp mày gãi.” Trần Dương thấy Lông Mi gãi gãi đầu, anh lập tức nói.
“Meo!” Lông Mi sợ hãi lùi lại một bước, không dám gãi đầu nữa.
“Mày mất tích một thời gian, tao đã đi tìm mày rất lâu. Mà này…” Trần Dương ngẩng đầu lên, nghênh đón ánh mặt trời hướng về phía Lông Mi và nở nụ cười thật tươi: “Cảm ơn mày tối qua đã cứu tao.”
Đúng là… đẹp trai quá đi! Trong đầu Lông Mi chợt hiện lên một tiếng cảm thán.
“Bắt được rồi.”
Đột nhiên, thân thể lại bị ôm vào trong lòng quen thuộc, Lông Mi kinh hãi phát hiện vừa rồi mình đã thất thần.
“Meo meo meo meo… meo meo meo!!!” Lông Mi bắt đầu đấu tranh với nhận thức muộn màng.
“Đừng nhúc nhích, lát nữa tao đưa mày đi ăn cái gì ngon ngon.” Trần Dương dùng đầu ngón tay gãi gãi mũi cô, nhóc này cũng thật là, sao mới có mấy ngày không gặp mà đã nghịch ngợm như vậy rồi.
Lại… lại hôn ngón tay của anh ấy????
“Tao vốn mang cho mày một ít cá khô mà mày thích ăn, nhưng khi tao đến thì đã chia cho lũ mèo trong sân rồi. Nhưng không sao, lát nữa tao sẽ đưa mày đi ăn một bữa thịnh soạn.” Trần Dương hồn nhiên không biết hoạt động tâm lý của con mèo ở trong lòng mình, anh ôm Lông Mi đi thẳng đến tòa nhà văn phòng.
“Chúng ta trở lại văn phòng trước để xem chủ nhân của mày đã về chưa, nếu về rồi thì chúng ta cùng đi ăn.”
Nhắc đến phòng làm việc, trong tiềm thức Trần Dương lại nghĩ đến đồ màu trắng có in hình quả dâu tây… khụ… không được nghĩ tới nữa.
Trần Dương cố hết sức kiềm chế sự xấu hổ, đưa Lông Mi trở lại phòng làm việc trên tầng ba, trong phòng làm việc vẫn trống không một bóng người.
“Tổ trưởng An vẫn chưa trở về sao?” Trần Dương thắc mắc.
Khi An Niên nghe thấy Trần Dương gọi mình, cô chột dạ giả vờ chết trong vòng tay anh.
“Vậy chúng ta đi tìm trưởng khoa Lưu đi.” Không do dự quá lâu, Trần Dương xoay người đưa Lông Mi tới phòng nhân sự ở tầng hai. Hình ảnh quả dâu tây trên đồ màu trắng để lại ấn tượng cho Trần Dương quá sâu sắc, anh nhìn văn phòng này giống như nhìn thấy phòng của một cô gái.
Trong phòng nhân sự, trưởng khoa Lưu đang vui mừng vì số tiền thưởng 30.000 tệ mà mình sắp nhận được trong tháng này, khi nhìn thấy Trần Dương ôm An Niên bước vào, ông ấy lập tức mỉm cười nói: “Ô, tìm thấy nhanh thế à, ở chung cũng rất hài hoà đấy nhỉ.”
“Trưởng khoa Lưu, chuyện là như thế này.” Trần Dương hỏi thẳng vào vấn đề: “Tổ trưởng An vẫn chưa trở lại văn phòng, ông có thể giúp tôi liên lạc với cô ấy không.”
“An…” Trưởng khoa Lưu cúi đầu nhìn An Niên trong vòng tay Trần Dương, thấy An Niên đang điên cuồng lắc đầu, viên đeo cho mèo trên cổ suýt nữa biến thành tiếng trống bỏi.
Trong giây lát trưởng khoa Lưu đã hiểu ra rằng cô không muốn tiết lộ thân phận của mình.
“Ồ, chuyện đó, tôi quên mất. Vừa rồi con bé gọi điện thoại nói mình tạm thời đi nhận nhiệm vụ, có lẽ là ngày…” Trưởng khoa Lưu thấy An Niên vẫn đang lắc đầu, nên đổi thành “sau…” mà An Niên vẫn lắc đầu: “Dù sao vài ngày nữa con bé mới trở lại.”
“Cô ấy đi làm nhiệm vụ ở đâu, tôi có thể đi giúp.” Trần Dương nói.
“Ồ, không cần, bắt ma và bắt người vẫn có sự khác biệt. Cậu cứ ở lại bộ phận và tự làm quen với các quy tắc và quy định của chúng tôi đi, nhân tiện chăm sóc con mèo này thật tốt.” Trưởng khoa Lưu đáp.
Trần Dương cảm thấy những gì trưởng khoa Lưu nói không phải không có lý, thật ra anh chỉ muốn gặp cộng sự càng sớm càng tốt và hỏi về việc sắp xếp công việc sau này. Mình là một người bình thường thì ở Cửu Bộ có thể làm những gì? Ngoài chiếc bùa hộ mệnh trên người và chiếc kính râm âm dương vừa có, anh không còn gì để dựa vào. Tuy nhiên, anh lại không thể chống lại hiệu lực của lệnh mệnh lệnh điều động đặc biệt và chỉ có thể ở lại Cửu Bộ.
“Thế thì, trưởng kho Lưu, sau khi tan sở tôi có thể đưa Lông Mi đi được không?” Trần Dương lại hỏi.
“Lông Mi?”
“Là con mèo này, đây là tên tôi tự đặt cho nó, vài ngày trước tôi đã nuôi nó.” Trần Dương giải thích.
“Ồ, tôi nhớ ra rồi… Tôi nhớ tôi còn bói cho cậu, nói rằng trong vòng ba ngày cậu nhất định sẽ tìm được con mèo.” Trưởng khoa Lưu đột nhiên phấn chấn hẳn lên.
“Ừ.” Trần Dương có chút ngượng ngùng gật đầu, khi đó anh còn coi người ta là kẻ lừa gạt.
“Tính đến hôm nay, còn chưa tới ba ngày nhỉ.”
“Chưa.” Trần Dương lắc đầu.
Trưởng khoa Lưu tiếp tục nhìn Trần Dương cười nói.
Trần Dương rất nhạy bén, anh nhanh chóng nhận ra trưởng khoa Lưu đang ám chỉ điều gì đó. Chẳng lẽ mình đã quên gì đó sao? Trần Dương bắt đầu nhớ lại, nhanh chóng nhớ lại những gì mình đã hứa. Anh hứa nếu bên kia bói chính xác, lần sau gặp lại anh sẽ trả tiền cho người ta.
Mặc dù Trần Dương cảm thấy một thiên sư cấp trưởng khoa Lưu sẽ không cố ý nhắc nhở anh đòi tiền, nhưng vì anh đã hứa, cho dù trưởng khoa Lưu có nhận hay không, anh cũng phải tôn trọng lời hứa của mình. Trần Dương lập tức lấy ví của mình ra, anh không biết nên đưa bao nhiêu nên rút hết tiền mặt trong ví ra. Một xấp giấy bạc màu đỏ, nhìn theo độ dày thì ít nhất phải có năm sáu nghìn tệ.
“Trưởng khoa Lưu, đây là tiền thù lao. Tuy rằng tôi biết chắc chắn ông không thiếu số tiền này, nhưng tôi biết Huyền Môn có quy tắc, mong ông đừng từ chối, nhất định phải nhận lấy.”
Trần Dương này biết điều ghê, không cần mình xin tiền đã tìm cho mình lối đi rồi. Trưởng khoa Lưu rất vui mừng, định nói mấy câu tượng trưng rồi nhận tiền sau, đột nhiên thấy Trần Dương vừa đặt tiền xuống, một cái vồ của con mèo đã tóm lại gần hết.
“Meo meo!” An Niên ôm lấy mấy nghìn tệ mà mình đã vồ được vào trong vòng tay Trần Dương, kêu meo meo như muốn nói: Trưởng khoa Lưu chỉ nhận một nghìn tệ thôi.
“Chuyện này…” Trần Dương không ngờ Lông Mi sẽ lấy lại tiền, lập tức cảm thấy ngại ngùng: “Xin lỗi, trưởng khoa Lưu, tôi…”
“Không sao, không sao.” Trưởng khoa Lưu chịu đựng đau lòng nói: “Huyền Môn của chúng tôi chú ý tới quy luật số mệnh, cậu thật lòng cho đi, tôi không thể không nhận, nhưng bằng này là đủ rồi.”
“Cảm ơn trưởng khoa Lưu.” Lúc này Trần Dương mới yên tâm, cầm lấy tiền mà Lông Mi đang ôm cất vào trong ngực.
Trưởng khoa Lưu thấy thế thì đau lòng, không phải An Niên không giỏi toán sao, đếm tiền lại đếm rõ ràng như vậy.