• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ánh mắt lên án của người soát vé, Trần Dương nhanh chóng mua hai vé xem phim khoa học viễn tưởng rồi cùng An Niên lao ra ngoài.

“Sao anh lại mua vé phim khoa học viễn tưởng?” Cầm lấy kính 3D, An Niên vẫn không vui lẩm bẩm, rõ ràng nói để mình chọn, nhưng anh Trần Dương không xem phim tình cảm cũng không xem phim hành động.

“Cái này hay hơn.” Trần Dương ngậm nước mắt nói, anh thực sự có lời khó nói, từ khi gặp An Niên, anh đã đội không biết bao nhiêu nồi rồi.

Hôm nay là ngày làm việc nên dù là buổi tối, rạp chiếu phim cũng không có nhiều người, chỉ có khoảng một phần ba số người ngồi trong phòng chiếu, Trần Dương và An Niên thì ngồi ở góc của hàng ghế cuối cùng.

Vì sợ An Niên xem phấn khích quá sẽ trở thành một con mèo ngay tại chỗ, nên Trần Dương đã cố tình chọn một góc khuất. Mặc dù hiệu ứng xem kém hơn một chút nhưng may là nó vẫn an toàn.

“Anh Trần Dương, sao sau khi em đeo cặp kính này lại xem không rõ thế ạ?” An Niên tháo kính 3D ra, bối rối hỏi.

“Cái này là để xem phim 3D, bây giờ quảng cáo ở dạng 2D nên em sẽ không nhìn rõ. Sau khi phim bắt đầu, em có thể nhìn rõ thôi.” Giọng của Trần Dương vừa dứt, cả phòng chiếu đột nhiên tối sầm lại. Con ngươi đen của An Niên lóe lên một quầng sáng vàng để thích ứng với khoảnh khắc bóng tối ập đến.

Trần Dương sững sờ một lúc, sợ bị phát hiện, anh cầm lấy kính 3D trong tay An Niên, giúp An Niên đeo vào cẩn thận, cho đến khi tròng kính đen phủ con ngươi màu vàng của An Niên, anh mới buông tay ra: “Được rồi, bây giờ em có thể thử xem.”

“Em nhìn rõ rồi ạ.” An Niên quay đầu nhìn màn hình phim, phát hiện mình có thể nhìn rõ, vui mừng nói: “Hóa ra đây là phim 3D, có vẻ như còn thú vị hơn phim hành động tình cảm.”

“…” Chúng ta có thể không đề cập đến bộ phim đó được không?

Trần Dương đưa bỏng ngô cho An Niên, sau đó anh đeo kính vào và lặng lẽ xem. Bộ phim này là phim bom tấn của Mỹ, cảnh mở đầu rất đẹp, một chiếc xe thể thao màu đỏ sang trọng đang lái trên con đường vắng vẻ, nam chính chồm ra khỏi xe, giơ tay và bắn một phát thẳng về phía trước. Viên đạn bay thẳng ra ngoài, có thêm hiệu ứng 3D, dường như viên đạn bắn xuyên qua màn hình và trúng mọi khán giả tại hiện trường.

“Bộp bộp!”

Người ngồi bên cạnh Trần Dương đột nhiên bật dậy, Trần Dương quay đầu lại nhìn, phát hiện An Niên ngồi bên cạnh đã biến mất, thay vào đó là một con mèo mun đang ngồi xổm trên tay vịn vô tội nhìn anh, bỏng ngô rơi vãi khắp sàn nhà, còn có một số quần áo rất quen thuộc.

“…” Mới có hai phút.

Anh thở dài, Trần Dương cam chịu số mệnh bắt đầu thu dọn đồ đạc. Trần Dương nhặt quần áo của An Niên trên mặt đất và đặt lên ghế bên cạnh trước, sau đó nhặt hộp bỏng ngô và chiếc kính 3D bị rơi. Sau đó Trần Dương đặt hộp bỏng ngô lên đùi, bế con mèo mun ngồi xổm trên tay vịn lên, nhét An Niên vào hộp bỏng ngô, chỉ lộ ra một cái đầu. Cuối cùng, Trần Dương gắn chiếc kính 3D lên đầu mèo.

“Nhìn rõ chưa?” Trần Dương hỏi.

An Niên đang nằm trong hộp bỏng ngô dùng hai móng vuốt nhỏ đỡ lấy chiếc kính của mình và vui vẻ gật đầu. Cô trở thành một con mèo, tầm nhìn còn rõ ràng hơn.

Vì vậy, trong suốt quá trình phim chiếu, Trần Dương đã ôm một hộp bỏng ngô trước ngực, một người và một con mèo, một trước một sau xem phim.

Phim kết thúc, Trần Dương đặt An Niên đã biến thành mèo vào vòng tay và quấn áo khoác, sau đó cầm quần áo của An Niên đi ra ngoài rạp chiếu phim. Khi anh chuẩn bị đi ra ngoài, đi qua chỗ soát vé thì bị nhân viên soát vé liếc nhìn quần áo trong tay Trần Dương, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“…” Trần Dương và người nọ nhìn nhau, chột dạ không giải thích được, lập tức chạy trốn.

Sau khi trốn đến bãi đậu xe, Trần Dương mở cửa xe để An Niên đi vào thay quần áo, anh thì ở bên ngoài bình tĩnh lại. Cho dù lúc này không có ai ở bên cạnh, tâm trạng của Trần Dương vẫn không thể bình tĩnh lại được, thậm chí còn muốn hút thuốc, nhọc lòng!

Lúc này, điện thoại di động của Trần Dương đột nhiên vang lên, anh lấy ra thì thấy là trưởng khoa Lưu đang gọi, nên anh nhấc máy: “Trưởng khoa Lưu.”

“Trần Dương à, An Niên đã bình phục chưa?” Trưởng khoa Lưu hỏi câu đầu tiên.

“Bình phục rồi, ngày mai chúng tôi sẽ đi làm.” Trần Dương nói.

“Không vội.” Trưởng khoa Lưu dừng lại, giống như đang lật xem thứ gì đó: “Trần Dương, tôi nhớ cậu biết nói vài thứ tiếng nước ngoài đúng không?”

“Tôi chỉ biết tiếng Nhật, tiếng Anh và tiếng Đức.” Khi còn đi học Trần Dương đã học một vài ngôn ngữ phụ, nhưng khi trở thành cảnh sát, anh ít sử dụng hơn, vì vậy anh chỉ thành thạo những loại ngôn ngữ này.

“Đủ rồi, hai người tạm thời không cần tới làm việc đâu, cần phải đi công tác.” Trưởng khoa Lưu nói.

“Đi công tác?” Trần Dương thắc mắc.

“Chiều tối hôm qua, một chiếc máy bay vừa cất cánh từ nước F đã biến mất trên Thái Bình Dương, cậu có biết chuyện này không?”

“Vâng, tôi đã xem tin tức.” Trần Dương biết từ khi máy bay biến mất cho đến bây giờ còn chưa được 30 tiếng, đội cứu hộ quốc tế vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm, sẵn sàng tin rằng những người trên máy bay vẫn còn khả năng sống sót. Vì trên máy bay có ba công dân Trung Quốc nên cư dân mạng trong nước rất quan tâm đến vấn đề này.

“Chuyến bay này có ba công dân Trung Quốc. Tôi vừa tính bát tự xong, hai trong số ba công dân Trung Quốc vẫn còn sống.” Vì phải mất một thời gian để xác nhận danh tính các nạn nhân nên đến bây giờ trưởng khoa Lưu mới tính bát tự.

“Đội cứu hộ quốc tế đã xác định cơ bản về vị trí máy bay rơi, nhưng họ không thể tìm thấy hai người còn sống sót. Nếu chúng ta không tìm thấy họ ngay lập tức, họ ở trên biển sẽ không thể sống được lâu nữa đâu.”

“Anh muốn tôi và An Niên đi tìm?” Trần Dương hiểu rõ.

“Đúng vậy, ở Cửu Bộ chúng ta chỉ có cậu và Thẩm Chi Ngữ biết nói tiếng Anh. Gần đây Thẩm Chi Ngữ bận những vụ án khác, nên tôi chỉ có thể để cậu và An Niên đi. Nhưng cậu đừng lo lắng, công việc tìm người cứ giao cho An Niên, cậu chỉ cần đưa An Niên đến nơi xảy ra chuyện, An Niên sẽ có cách tìm ra dấu vết của những người còn sống.” Trưởng khoa Lưu nói.

“Được rồi, khi nào thì chúng tôi sẽ đi?” Tình hình cấp bách, Trần Dương đồng ý không chút do dự.

“Tôi đã đặt vé cho hai người rồi, một tiếng sau sẽ bay. Bây giờ hai người đến sân bay, sẽ có người đón hai người.” Trưởng khoa Lưu đáp.

“Anh Trần Dương, em mặc quần áo xong rồi.” Lúc này An Niên đã mặc quần áo xong và xuống xe.

“…” Không khí đột nhiên yên lặng, một lúc sau, tiếng ho kìm nén của trưởng khoa Lưu ở đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Chuyện gì ấy nhỉ, à hai người mau nhanh chân lên.”

“…” Trần Dương khóc không ra nước mắt, anh càng muốn hét lên, không, trưởng khoa Lưu ông hiểu lầm rồi.

=====

Sau khi rời rạp chiếu phim, đặt xong phòng ăn cũng không kịp hủy bỏ, Trần Dương lái xe đến sân bay, trên đường giải thích cho An Niên chuyện đã xảy ra, đương nhiên An Niên không phản đối mà nghe theo sự sắp xếp của Trần Dương.

Sau chuyến bay đường dài tám tiếng đồng hồ, khi hai người đến nước F đã là buổi tối theo giờ địa phương, sau đó lại chuyển qua trực thăng đi đến nơi máy bay gặp nạn thì cũng đã hơn tám giờ tối. Biển về đêm tối om, hầu như không có bất kỳ chuyển động nào ngoại trừ tiếng sóng biển và tiếng cánh quạt của máy bay.

Người đón hai người họ là cán bộ Lý của đại sứ quán ở nước F. Cán bộ Lý đã đưa hai người lên thuyền cứu hộ và tìm Thomas, người phụ trách nhiệm vụ giải cứu. Hai người đàm phán xong, Thomas nhìn về phía Trần Dương và An Niên, đột nhiên vẻ mặt khó coi hỏi.

“Đây là nhân viên cứu hộ do nước các anh cử tới? Một tên con trai trắng trẻo và một cô gái trẻ? Nếu các anh không muốn cử người tới giúp thì có thể không cử tới, làm bộ làm tịch như này làm cái gì?”

“Thomas, hai người này được đại sứ quán Trung Quốc đặc biệt mời tới. Họ có thể tìm ra nơi đuôi máy bay rơi.” Cán bộ Lý giải thích.

“Lý, thời gian giải cứu hoàng kim chỉ có bảy mươi hai tiếng. Tôi không có thời gian để nói đùa với các anh.” Thomas tức giận nói.

“Thomas…”

Cán bộ Lý và Thomas vẫn cần một khoảng thời gian để nói chuyện, nhưng những người sống sót vẫn đang đợi họ, Trần Dương không dám chậm trễ, định để An Niên tìm người trước: “An Niên, em có thể tìm được không?”

“Em sẽ thử.” An Niên gật đầu, sau đó xoay người sang trái, nắm lấy lòng bàn tay, Trần Dương lập tức cảm nhận được một luồng gió biển lạnh lẽo thổi về phía mình.

Trần Dương không còn xa lạ với cảm giác này, anh lấy kính râm ở trong túi ra, qua chiếc kính râm, Trần Dương phát hiện có một luồng năng lượng xanh nhạt đang tụ lại trong tay An Niên. Ánh sáng càng ngày càng sáng, cuối cùng một bóng người xuất hiện trước mặt An Niên.

Đây là hồn ma, là hồn ma của nam thanh niên, khi ma nam tỉnh lại thì ngẩn ra, đầu tiên là nhìn thân thể trong suốt của mình, sau đó nói gì đó với An Niên.

Nghe xong, An Niên quay sang Trần Dương bất lực xin trợ giúp: “Anh Trần Dương, đây là ma nước ngoài.”

Vừa nãy An Niên đã triệu hồi một linh hồn có ý chí mạnh nhất trong vùng biển này, nhưng cô không ngờ lại triệu hồi được một hồn ma ngoại lai, cô không thể hiểu bên kia đang nói gì.

“Tại sao anh không nghe thấy anh ta nói?” Trần Dương hỏi, theo lý mà nói anh đã đeo kính râm thì phải nghe thấy mới đúng.

“Khi anh ấy chết đã nhận một cú sốc cực lớn, linh hồn anh ấy bị cuốn trôi. Em dùng linh lực của mình để cưỡng chế ngưng tụ linh hồn của anh ấy, nhưng linh hồn của anh ấy không ổn định lắm. Ngoại trừ em, không ai có thể nghe thấy giọng nói của anh ấy.” An Niên nói.

“Vậy thì em lặp lại cho anh nghe.” Trần Dương nói.

“Vâng ạ.”

Xem xét trình độ tiếng Anh hạn chế của An Niên, Trần Dương nói với ma nam bằng tiếng Anh: “Phiền anh nói chậm một chút, tiếng Anh của cô ấy không tốt lắm.”

Ma nam liếc nhìn An Niên, gật đầu về phía Trần Dương.

Sau đó Trần Dương đặt câu hỏi, ma nam trả lời, An Niên lặp lại từng câu từng chữ. Sau vài câu nói đơn giản, Trần Dương đã biết danh tính của ma nam này. Ma nam này tên Cruise, 28 tuổi, là cơ trưởng của chiếc máy bay chở khách bị rơi. Đây là chuyến bay thứ 180 của anh ấy.

Lần này anh ấy đến nước F và mua sô cô la làm thủ công mà vợ chưa cưới của mình yêu thích nhất, ban đầu anh ấy định cuối tuần này về sẽ cầu hôn vợ chưa cưới của mình. Nhưng sau khi máy bay bay được nửa tiếng thì đột nhiên mất kiểm soát, rơi xuống Thái Bình Dương.

“Chắc trên máy bay vẫn còn có người sống sót, anh có biết họ ở đâu không?” Trần Dương hỏi.

“Trong vài phút cuối khi chiếc máy bay lao xuống biển, phần đuôi đã rơi ra. Nếu có người sống sót, chắc là ở đó.” Cruise trả lời.

“Vậy anh có còn nhớ được hướng gần đúng với nơi đuôi máy bay rơi không?” Trần Dương tiếp tục hỏi.

“Nhớ, cách ở đây 50 hải lý về phía Nam.” Cruise vừa nói vừa chỉ tay về phía Nam.

“Cảm ơn anh.”

“Anh Trần Dương, anh hãy nói với anh ấy rằng lát nữa linh lực của em sẽ bị tan đi, linh hồn của anh ấy sẽ tiêu tan. Nhưng khoảng bốn năm ngày nữa, linh hồn sẽ ngưng tụ lại, lúc đó anh ấy có thể đầu thai. Anh bảo anh ấy đừng sợ. “An Niên thấy Trần Dương hỏi xong, cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Trên người anh ấy có ánh sáng công đức, nhất định sau này sẽ được đầu thai làm một người tốt.”

Nghe được những lời này, Trần Dương hơi ngạc nhiên và cũng có chút nhẹ nhõm, anh mỉm cười xoa đầu An Niên, chuyển lời của An Niên cho Cruise.

“Cảm ơn, bạn gái của anh rất dễ thương.” Trước khi linh hồn của Cruise tiêu tan, Trần Dương đã nghe An Niên truyền đạt lại lời của anh ấy.

“Anh Trần Dương, câu này thì em hiểu này. Anh ấy nói cảm ơn, cái gì của anh rất đáng yêu? Cái gì là cái gì ạ?” Hiếm khi hiểu một câu ngoại ngữ, An Niên phải hỏi rõ ràng về nguồn gốc.

“Lý, đây là nhân tài mà đất nước của các anh đặc biệt đề cử? Chỗ của chúng ta là hiện trường cứu hộ mà mỗi giây đều có giá trị, không phải là nơi để các anh nói chuyện tình cảm.” Cuối cùng Thomas cũng đã được nhân viên của sứ đại quán thuyết phục, tiến lại gần hai người họ và nghe thấy câu “Bạn gái của anh rất dễ thương”, ông ấy lập tức nổi giận. Những người Trung Quốc này thật quá trớn, đang trong tình hình như vậy mà còn có tâm trạng nói chuyện yêu đương.

“Thomas, ông hiểu lầm rồi.” Cán bộ Lý cũng rất xấu hổ, không ngờ ở hoàn cảnh này mà hai người đồng bào của mình lại có hành động tán tỉnh nhau. Tuy nhiên, anh ta chỉ có thể cắn răng và giải thích rằng cấp trên của anh ta đã nói rằng hai người họ nhất định sẽ tìm thấy những người sống sót.

“Để tôi giải thích.” Thấy đối phương đã hiểu lầm, Trần Dương chủ động giải thích: “Xin chào ông Thomas, tôi là Trần Dương, đây là đồng nghiệp An Niên của tôi, chúng tôi vừa mới tìm được nơi đuôi máy bay rơi, có khả năng ở đó còn có người sống sót.”

“Cách đây 50 hải lý về phía Nam, là nơi máy bay ngắt kết nối, kết hợp với tốc độ gió lúc đó và tốc độ của máy bay, chúng ta có thể nhanh chóng tính được điểm bị rơi gần đúng của họ.”

“50 hải lý? Các anh xác định như thế nào? Các anh mới tới đây được có mười phút, cái gì cũng không biết đã xác định được vị trí rồi? Các anh cho rằng mình nói nhảm vài câu là tôi sẽ nghe lời các người ư.” Thomas tức giận nói.

“Thời gian cứu hộ rất quý giá, tôi không có thời gian để cho các người lãng phí.”

“Ông Thomas, chúng tôi chắc chắn.” Trần Dương không tức giận, bình tĩnh nói.

“Không được, Lý, phiền anh đưa người của các anh đi đi, ở đây không cần bọn họ.” Thomas tức giận phất tay áo rời đi.

“Thomas…” Cán bộ Lý vội vàng đuổi theo, nhưng rõ ràng là Thomas không tin anh ta nữa, cán bộ Lý giải thích vài câu, cuối cùng chán nản quay lại.

“Hay là… tôi đưa hai người về khách sạn trước.” Cán bộ Lý cũng có chút tức giận, cảm thấy Trần Dương và An Niên ở trong hoàn cảnh nghiêm trọng như vậy lại không có thái độ nghiêm túc, có chút mất mặt đồng bào người Trung.

“Cán bộ Lý, ở đây có đội cứu hộ Trung Quốc của chúng ta không?” Trần Dương hỏi.

“Đội cứu hộ của Trung Quốc, chỉ có hai cô cậu thôi.” Cán bộ Lý lạnh lùng nói.

“…” Trần Dương biết đối phương đã hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này nhất thời khó giải thích được, đành phải nhận thêm cái nồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ khi bước vào Cửu Bộ, anh đội hết nồi này đến nồi khác, mãi cũng quen.

“Anh Trần Dương, đằng kia có người Trung Quốc.” An Niên đột nhiên kéo tay Trần Dương, chỉ vào một chiếc thuyền cứu hộ nhỏ bên cạnh. Thính giác của cô rất nhạy, cô đã nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc trên con tàu đó.

“Cán bộ Lý, con thuyền đó là của ai vậy?” Trần Dương hỏi.

“Đó là một đội cứu hộ do chính người dân địa phương tổ chức, có thể trên đó có cả Hoa kiều.” Cán bộ Lý đáp.

“Cán bộ Lý, chúng ta qua đó đi.” Trần Dương phớt lờ sự ngăn cản của cán bộ Lý, đưa An Niên đến đội tìm kiếm cứu nạn của người dân trên một chiếc thuyền nhỏ.

Vừa lên thuyền, Trần Dương lập tức hỏi gặp người phụ trách đội tìm kiếm cứu nạn, ngay sau đó người phụ trách đội tìm kiếm cứu nạn đi tới, đó là một ông chú người Trung Quốc khoảng năm mươi tuổi, tên là Chung Ái Dân.

“Cô cậu là người Trung Quốc?” Chung Ái Dân hỏi.

“Đúng vậy, chúng tôi đặc biệt từ Trung Quốc tới đây để tham gia tìm kiếm cứu nạn.” Trần Dương biết rằng thời gian gấp rút, cứ chậm trễ một giây thì khả năng những người sống sót được cứu sẽ nhỏ hơn rất nhiều, vì vậy anh nói đơn giản và thẳng thắn.

“Chúng tôi đã xác định được vị trí của những người sống sót, chúng tôi cần sự giúp đỡ của ông để tìm kiếm và cứu hộ.”

“Cô cậu đã xác định có người sống sót rồi, hơn nữa còn xác định được vị trí rồi sao?” Chung Ái Dân không thể tin được.

“Sao cô câu không nói với người của đội cứu hộ quốc tế?”

“Chúng tôi nói rồi, nhưng bọn họ không tin.” Trần Dương cười nhạt.

“Tại sao?”

“Bởi vì, chúng tôi sử dụng thuật phong thủy.” Trần Dương tin rằng đối phương có thể hiểu được. Phong thủy đã lưu hành ở Trung Quốc từ lâu, thậm chí nhiều người không tin vào luân hồi và ma quỷ, nhưng vẫn có nhiều người tin vào phong thủy là điều không thể nghi ngờ.

Đây cũng là lý do vì sao Trần Dương không nói thẳng cho bọn họ biết là dùng thuật gọi hồn mà là thuật phong thủy, bởi vì nếu nói thẳng là thuật gọi hồn, bọn họ sẽ không tin.

“Cậu là thầy phong thủy?” Chung Ái Dân nghi ngờ hỏi.

“Tôi không phải, là cô ấy.” Trần Dương chỉ vào An Niên đang đứng ở bên cạnh mình, An Niên quay đầu lại và nở một nụ cười ngọt ngào với Chung Ái Dân.

“Cô ấy là thầy phong thủy?” Cô bé này trông như học sinh trung học phổ thông, sao có thể là thầy phong thủy được.

“Chú ơi, chúng ta mau đi cứu người đi ạ.” An Niên lên tiếng.

“Ông Chung, dù sao đội cứu hộ quốc tế cũng không tìm ra nơi đuôi máy bay rơi. Ông đi theo họ như mò kim đáy bể, tại sao ông không tin vào cơ nghiệp của tổ tiên chúng ta chứ.” Trần Dương thuyết phục

“Bọn tôi ngồi tám tiếng máy bay bay ngay trong đêm để tới đây, không phải đến để xem trò vui.”

“Được rồi.” Một lúc sau, Chung Ái Dân chọn tin tưởng Trần Dương, đúng như Trần Dương đã nói, họ sẽ không bay từ Trung Quốc sang xem trò vui. Mà nếu có người sống sót, mỗi giây họ bỏ lỡ đều là mạng sống.

“Cám ơn.” Trần Dương chân thành cảm ơn.

“Xoay bánh lái, hướng về phía Nam.” Chung Ái Dân chạy vào buồng lái và chuyển hướng thuyền cứu hộ về phía Nam.

Một đội tìm kiếm cứu nạn dân sự nhỏ đã rời khỏi vùng biển tìm kiếm cứu nạn, đội cứu hộ quốc tế cũng không để ý lắm, họ vẫn đang kiên trì tìm kiếm trong vùng biển mà họ khóa chặt.

Sau một tiếng lái thuyền, thuyền cứu hộ dân sự dừng lại ở vị trí mà Trần Dương nói, ánh đèn rọi rất lớn chiếu xuống biển, mặt nước tối đen không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Trần Dương đang định hỏi An Niên có thể thu hẹp phạm vi hay không, lập tức thấy An Niên đã giẫm lên đầu thuyền, chỉ về một hướng nói: “Có một người ở đằng kia.”

“Cái gì?” Đội tìm kiếm và cứu hộ lấy ống nhòm ra và nhìn về phía trước, nhưng trong bóng tối họ không thấy gì cả.

Chung Ái Dân quay lại nhìn Trần Dương.

“Đội trưởng Chung, hãy nghe cô ấy.” Trần Dương nói.

Khí chất bẩm sinh của Trần Dương có một loại năng lượng khiến người ta thuyết phục, Chung Ái Dân chỉ do dự một lúc rồi ra lệnh cho thuyền đi theo hướng An Niên chỉ.

Lái khoảng mười phút, An Niên hô dừng lại, chỉ vào bên trái nói: “Bên kia, bên kia, nhanh lên, sinh khí* đã bắt đầu suy yếu rồi.”

*Sinh khí: sức sống

Sinh khí là gì? Đội tìm kiếm cứu nạn lại nghi ngờ nhìn vào ống nhòm, rồi mừng rỡ: “Có, phía trước 100m có một chiếc vali có người, nhanh lên, nhanh lên.”

Ngay lập tức, chiếc thuyền tìm kiếm và cứu nạn sôi nổi lên, ba thành viên đội tìm kiếm và cứu nạn khỏe khoắn trèo lên một chiếc thuyền nhỏ cùng với bộ dụng cụ sơ cứu. Ngay sau đó người sống sót được đưa trở lại giường cứu nạn, bác sĩ đi cùng kiểm tra đơn giản và nhẹ nhõm nói: “Còn sống.”

“WOW.” Tất cả mọi người trên thuyền đều vỗ tay và chúc mừng, cứu được mạng sống mà họ đã vất vả tìm kiếm.

“Đừng hét nữa, đằng kia còn có hai người.” An Niên thấy bọn họ vừa cứu được một người mà đã bắt đầu mừng rỡ, cô vội vàng nhảy lên mũi thuyền.

“Cái gì?”

“Còn có hai người nữa?”

“Ở đâu, ở đâu?”

Lần này, không ai dám phớt lờ lời của An Niên, sau khi nhìn thấy hướng mà An Niên đang chỉ, Chung Ái Dân trực tiếp ra lệnh cho người lái thuyền.

Con thuyền đi về hướng Đông khoảng mười phút, tìm kiếm và cứu được một người đàn ông và phụ nữ đang hôn mê, họ mặc áo phao và lênh đênh trên biển, mỗi người ôm một chiếc vali lớn.

Trong hai giờ tiếp theo, An Niên dùng cảm nhận của con mèo mun vượt qua nhận thức của người thường, dựa vào sức sống yếu ớt của những người sống sót trên biển, tìm kiếm và cứu thành công tám người ở vùng biển này, trong đó có hai người đồng bào Trung Quốc mà trưởng khoa Lưu nhắc tới.

Vào thời điểm đội trưởng Thomas của đội cứu hộ quốc tế dẫn một đội quân lớn đến, tất cả những người sống sót đã được giải cứu. Điều duy nhất họ có thể làm là đến đón những người bị thương bất tỉnh và đưa họ đến bệnh viện bằng trực thăng.

Khi cán bộ Lý nhìn thấy Thomas, thắt lưng duỗi thẳng, chạy tới cưỡng chế giải thích: “Ông Thomas, đất nước Trung Quốc của chúng tôi chưa bao giờ là một đất nước nói xằng bậy.”

“…” Thomas, người bị hiện thực vả vào mặt.

An Niên biết trong vùng biển này không có người sống sót nữa, nhưng cô không thể nói với đội tìm kiếm cứu nạn câu này. Thời gian vàng tìm kiếm và cứu hộ vẫn chưa kết thúc, họ sẽ không từ bỏ hy vọng. Vì vậy, khi hai người ngồi trực thăng trở về khách sạn nội địa với cán bộ Lý, An Niên hơi không đành lòng nhìn hàng chục tàu cứu hộ bên dưới.

“Mặc dù vừa rồi ông chú nước ngoài nói rất hung dữ, nhưng em không ghét ông ấy.” An Niên nói với Trần Dương.

“Tại sao?” Trần Dương kỳ quái hỏi.

“Ở trên người ông ấy có một thứ ánh sáng rất ấm áp, đó là thứ ánh sáng mà chỉ những người làm nhiều việc tốt mới có được.” An Niên nói.

“Họ đều là những người tốt.” Trần Dương đồng ý.

“Anh Trần Dương… cứu người xong rồi, chúng ta có thể đi ăn được rồi đúng không?” An Niên đáng thương ôm bụng, vốn cô muốn xem phim xong sẽ đi ăn, nhưng vừa ra khỏi rạp chiếu phim đã bay tới đây ngay. Anh Trần Dương hết sức nghiêm túc, cô không dám nói là mình đói.

Trần Dương không nhịn được cười, trái tim nặng nề của anh khi ở hiện trường vụ tai nạn đã nhẹ nhõm đi rất nhiều. Vừa xót xa vừa buồn cười, anh lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm quán ăn ngon nào gần khách sạn, chuẩn bị khao người có công đêm nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK