• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ tất cả mọi linh hồn đều thích ban đêm, vì ban đêm ít có người sống, âm thịnh dương suy, thích hợp để linh hồn ra ngoài du đãng. Lúc này cho dù là đi bộ hóng gió hay là bắt lấy một người sống để hù dọa một chút cũng là một thời cơ không tệ.

Nhưng thiếu niên quỷ lại thích ban ngày hơn, vì ban đêm ở Cửu Bộ quá yên tĩnh.

Trời vừa tối, tất cả mọi người trong Cửu Bộ người đi ra ngoài thì ra ngoài, người nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, chỉ còn lại một con ma là cậu ấy coi nhà. Đương nhiên, két sắt ở trong phòng vẫn có vài con ma, nhưng những con ma đó đương nhiên không thể sánh bằng thiếu niên quỷ được.

“Meo.” Trong khoảng sân nhỏ trống trải thỉnh thoảng sẽ có mấy con mèo mun không ngủ được kêu lên vài tiếng, nếu như chúng ở gần cậu ấy thì thiếu niên quỷ sẽ bỏ ra chút âm khí để ôm mèo vào lòng, cùng nhau ngắm sao.

So với trước đây thì hiện giờ thiếu niên quỷ đã rất thỏa mãn rồi. Cậu ấy thích Cửu Bộ, thích mèo ở đây, thích người ở đây, thích cảm giác có thể giao lưu.

“72, qua năm tiếng nữa thì trời sẽ sáng đấy.” Thiếu niên quỷ nói với mèo mun trong lòng. Sau khi đến Cửu Bộ, cậu ấy dùng một tuần để biết hết tất cả mọi con mèo trong sân. Hơn nữa, vì để tất cả mọi người cũng có thể phân biệt rõ những con mèo mun này, thiếu niên quỷ còn đan số thứ tự tên của mỗi con mèo lên trên áo len mà cậu ấy đan cho bọn chúng.

“Đừng cắn sợi len, đây là quần áo tao đan cho 32.” Trong lúc thiếu niên quỷ thất thần, 72 gặm sợi len trong tay cậu ấy. Răng và móng vuốt của 72 đều quấn vào sợi len, cậu ấy vội vàng gỡ ra, mất một lúc lâu mới móc sợi len từ trong miệng mèo ra được.

“Meo!” 72 bỗng nhiên kêu lên một tiếng chói tai, sau đó tất cả những con mèo trong sân đều đồng loạt kêu lên như bị bệnh truyền nhiễm, nhất thời, tiếng kêu meo meo kêu lên không ngừng.

72 vừa kêu vừa vùng vẫy ra khỏi ngực thiếu niên quỷ rồi nhảy xuống. Trong khoảnh khắc đó, tất cả những con mèo xung quanh cũng đều vội vàng lui ra bên ngoài, lùi ra được khoảng ba mét rồi mới dừng lại. Lũ mèo đứng ở xa nhìn thiếu niên quỷ chằm chằm, đôi mắt mèo màu vàng tràn ngập cảnh giác, lông tơ toàn thân dựng lên, phát ra âm thanh gầm gừ với thiếu niên quỷ đang tràn ngập hơi thở hỗn loạn.

Không biết tại sao âm khí của thiếu niên quỷ bỗng dưng lại trở nên hỗn loạn, lúc này, âm khí trên người cậu ấy tựa như một sợi dây thừng dùng để chơi kéo co, một đầu là cậu ấy, đầu còn lại là người khác. Có một sức mạnh không tên bỗng nhiên xuất hiện, định hút đi âm khí trên người cậu ấy.

Chuyện xảy ra quá đột nhiên, trong chốc lát thiếu niên quỷ không điều tra âm khí mới có thể hỗn loạn. Lúc này đã kịp phản ứng, tâm thần thu lại, âm khí nhanh chóng lại thuộc về cậu ấy nắm giữ một lần nữa.

Đó là vật gì?

Thiếu niên quỷ nhìn về phía năng lượng được truyền đến kia, trong lòng tràn đầy nghi ngờ. Chỉ là không đợi cậu ấy nghĩ nhiều, năng lượng đó lại truyền đến một lần nữa. Nhưng lần này năng lượng đó không phải là muốn cưỡng ép rút lấy năng lượng của cậu ấy, kêu gọi, năng lượng này đang kêu gọi thiếu niên quỷ.

“Ai đang kêu gọi tôi?” Thiếu niên quỷ chần chờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn làm theo bản năng bay ra khỏi tường rào của Cửu Bộ. Cậu ấy thực sự rất tò mò, lớn như vậy rồi nhưng đây là duy nhất có một thứ khiến cậu ấy cảm thấy quen thuộc.

“Vù.” Trong khoảnh khắc thiếu niên quỷ bay ra khỏi bức tường Cửu Bộ, kết giới của Cửu Bộ rung lên một chút. Bảo vệ đang ngủ trong căn phòng nhỏ mở mắt ra, cảm nhận một chút, sau khi phát hiện thiếu niên quỷ chạy ra ngoài, Vương Dã trở mình rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Thiếu niên quỷ nhanh chóng tiến về luồng năng lượng đang kêu gọi mình, cuối cùng cũng tìm được nguồn gốc của năng lượng kêu gọi ở một công viên nhỏ cách Cửu Bộ không xa. Năng lượng này đến từ một miếng ngọc bội, một miếng ngọc bội rất giống với miếng ngọc bội trong quan tài gỗ của cậu ấy, mà miếng ngọc bội này đang bị một người đàn ông trung niên cầm trên tay.

“Là chú đang gọi tôi à?” Thiếu niên quỷ đứng ra trước mặt người đàn ông trung niên.

Rõ ràng là kêu gọi thiếu niên quỷ đến, nhưng đến lúc nhìn thấy thiếu niên quỷ, biểu hiện của người đàn ông này còn kinh ngạc hơn cả cậu ấy. Hai mắt ông ấy không tự chủ được mà mở to, các cơ mặt cũng hơi run rẩy, đôi môi mấp máy mấy lần, nhưng cứ như vậy không nói nổi một lời.

“Chú à, là chú gọi tôi đến đây sao?” Thiếu niên quỷ thấy người này không nói lời nào, không kìm được lại hỏi một lần nữa.

“Cậu là ai?” Cuối cùng người đàn ông đó cũng lên tiếng.

“Tôi tên Tiểu Vệ, ừm… là một con ma.” Thiếu niên quỷ cảm thấy nửa câu giới thiệu sau của mình có chút dư thừa, nhưng nếu chỉ giới thiệu tên thì cậu ấy lại cảm thấy hơi cụt lủn.

“Cậu có tên?” Người đàn ông trung niên tỏ ra vô cùng khó tin.

“Đương nhiên là tôi có tên rồi, chú thật là kì lạ.” Thiếu niên quỷ cảm nhận lại năng lượng đó một cách tỉ mỉ, không sai, năng lượng đó chính là do miếng ngọc bội của ông chú này truyền ra.

“Chú à, vừa rồi chú dùng miếng ngọc bội này để kêu gọi tôi đúng không?” Lần này, giọng nói của thiếu niên quỷ chắc chắn hơn rất nhiều.

Người đàn ông trung niên vô thức nắm chặt lấy ngọc bội trong tay, vẻ mặt có chút luống cuống, giống như đang gặp phải chuyện gì đó khó giải quyết, chân mày nhất thời nhíu chặt lại.

“Tôi cũng có một miếng ngọc bội rất giống với miếng ngọc bội trên tay chú.” Thiếu niên quỷ lại nói.

“Vậy nó đâu?” Người đàn ông lập tức hỏi.

“Tặng cho người ta rồi.” Thiếu niên quỷ đưa ngọc bội đó cho An Niên, coi như là quà ra mắt cho bố mẹ tương lai.

“Tặng người khác rồi?” Người đàn ông trung niên phát hiện sự việc đã tiến triển vượt xa so với dự liệu của mình, trong chốc lát ông ta không biết làm sao để ra quyết định, sau khi xác định thiếu niên quỷ sẽ không dễ dàng chạy trốn trước mặt mình, ông ấy mới lấy điện thoại ra gọi điện.

Thiếu niên quỷ thấy ông ấy bỗng dưng gọi điện thoại nên lịch sự không lên tiếng nữa, thậm chí còn lui về phía sau hai bước, không nghe nội dung điện thoại của người khác.

“Ông chủ, tình hình có biến.” Người đàn ông trung niên nói với điện thoại.

“Không tìm được?” Đầu dây bên kia hỏi.

“Tìm được rồi, chỉ là…” Người đàn ông nhìn về thiếu niên quỷ theo bản năng, thiếu niên quỷ thấy người nọ nhìn cậu ấy, thậm chí còn khẽ cười với ông ta, nụ cười này khiến người đàn ông lại nhíu chặt lông mày hơn: “Hồn thể có ý thức.”

“Cậu nói gì?”

“Nó có ý thức, là một hồn thể có bộ dạng thiếu niên, tên là Tiểu Vệ.” Người đàn ông trung niên nói: “Ông chủ, nó không phải là một hồn thể hỗn loạn.”

Đầu dây bên kia yên lặng trong chốc lát, sau đó mới có âm thanh truyền đến: “Thủ Bình, đưa nó về đây.”

Người đàn ông trung niên, cũng chính là Trương Thủ Bình đang giúp ông cụ Vạn tìm kiếm hồn thể. Ba ngày trước, ông ấy đi đến nơi mà ông Vạn tạo nên và nuôi dưỡng hồn thể đó, sau đó phát hiện ra hồn thể vốn nên ở đó thì lại không thấy đâu nữa, thậm chí ngay cả ngọc bội ban đầu để lại trấn áp cũng mất tích theo. Ông ấy và ông cụ Vạn đều cho rằng có người phát hiện sự tồn tại của hồn thể nên đã mang nó đi.

Trải qua một phen điều tra, bọn họ nhanh chóng phong tỏa được những người bị hiềm nghi, cậu cả của trang viên nhà họ Thẩm, Thẩm Chi Ngữ. Bọn họ biết hiện tại Thẩm Chi Ngữ đang làm việc ở Cửu Bộ của An ninh Quốc gia, ông cụ Vạn không muốn động vào Cửu Bộ, vậy nên bảo Trương Thủ Bình đi đến thủ đô, định lặng lẽ đưa hồn thể về.

Có sự kết hợp của ngọc bội, đưa hồn thể về vốn là chuyện rất đơn giản. Nhưng điều bất ngờ là, hồn thể vốn nên là một hồn thể hỗn loạn không có ý thức cũng không biết vì lý do gì bỗng nhiên lại có ý thức của mình, lớn lên thành một thiếu niên nhanh nhẹn.

“Vâng thưa ông chủ.” Trương Thủ Bình tắt điện thoại, ánh mắt nhìn thiếu niên quỷ cũng lạnh xuống.

“Chú à, chú nói chuyện điện thoại xong rồi à. Vậy bây giờ chú đã có thể nói cho tôi biết tại sao trong tay chú lại có miếng ngọc bội mà tôi rất quen thuộc không?” Thiếu niên quỷ thấy đối phương cúp điện thoại, vội vàng tiến lên hỏi.

“Vù vù!” Bỗng nhiên, hai tấm bùa màu vàng lao về phía thiếu niên quỷ, chợt cậu ấy cảm thấy nóng rực, vội vàng nghiêng người né tránh.

“Vụt!” Trương Thủ Bình ấn lên ngọc bội một cái, một vầng sáng lập tức bay ra hướng thẳng về phía thiếu niên quỷ.

thiếu niên quỷ kinh hãi, âm khí xung quanh cơ thể chuyển động. Hai tấm bùa vừa mới bay ra vây cậu ấy lại, cơ thể cậu ấy bị vầng sáng bao phủ. Trong khoảnh khắc hồn thể bị vầng sáng bao bọc lại, âm khí mạnh mẽ trên người cậu ấy không chịu sự kiềm chế, bị ngọc bội hút vào.

“Chuyện gì đây?” Thiếu niên quỷ liều mạng giãy giụa, định thu hồi lại âm khí của mình. Nhưng cậu ấy vừa mới có suy nghĩ này thì một tấm bùa nữa ở chỗ Trương Thủ Bình lại bay ra. Tấm bùa đánh vào người thiếu niên quỷ, phát ra một âm thanh ‘xoẹt’ như lửa cháy, một ngọn khói xanh lập tức nổi lên, thiếu niên quỷ đau đến mức ngũ quan vặn vẹo.

“Tôi không phải ma xấu, đừng bắt tôi.” Thiếu niên quỷ nghĩ là đối phương cho rằng mình là lệ quỷ độc ác, bèn vội vàng giải thích. Nhưng đối phương hoàn toàn không nghe cậu ấy giải thích, lại ném ra liên tiếp vài tấm bùa nữa.

Làm sao đây? Cậu ấy không muốn chết ở chỗ này, bố mẹ tương lai của cậu ấy đã đồng ý cho cậu ấy sinh ra rồi.

“Oanh!” Vào lúc thiếu niên quỷ đang tuyệt vọng không biết nên làm thế nào thì một cây kiếm gỗ đào bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, một kiếm chém đứt vầng sáng ngọc bội đang chiếu rọi.

“Ai?” Trương Thủ Bình kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía cổng vào công viên.

Một bóng người cao lớn chầm chậm từ trong bóng tối đi ra, người đó mặc một cái áo phông rộng rãi, đi một đôi dép tông, cái đầu trọc lốc ở dưới ánh đèn đường mờ mờ cũng có thể phản xạ ra một tia sáng. Người đàn ông nhìn qua thiếu niên quỷ đang chật vật âm khí không yên, gương mặt tràn đầy hình săm lộ vẻ ghét bỏ: “Đêm hôm chạy lung tung làm gì?”

“Anh bảo vệ?” thiếu niên quỷ nhận ra người đó là ai, người này chính là bảo vệ gác cửa của Cửu Bộ, Vương Dã.

Vương Dã không để ý đến cậu ấy mà quay đầu nhìn về phía Trương Thủ Bình đang nhìn anh ấy đầy cảnh giác, anh ấy bước nhanh đến, nhấc tay thu hồi kiếm gỗ đào lại: “Xin lỗi, đêm hôm buồn ngủ quá nên chợp mắt một chút, không cẩn thận để thằng nhóc này chạy ra ngoài, đạo hữu không bị thương chứ?”

Cái gì gọi là không bị thương? Nếu như người này không xuất hiện, hồn thể này đã bị ông ấy thu lại từ lâu rồi, người này cố ý đến cướp hồn thể.

“Cậu là?” Trong lòng Trương Thủ Bình biết là có chuyện gì nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra.

“Kẻ hèn này là Vương Dã, là một người giữ cửa của Cửu Bộ.” Vương Dã qua loa ôm quyền chào hỏi.

Người gác cửa của Cửu Bộ? Không phải mọi người thường nói pháp thuật của người trong Cửu Bộ không cao thâm sao? Đều là một đám hỗn tạp không kiếm được việc trên trang web siêu hình học. Tại sao chỉ là một tên gác cửa mà có thể dùng một kiếm đánh gãy pháp thuật của ông ta?

“Xin hỏi ông họ gì? Hôm nay ông giúp tôi ngăn oan hồn bỏ trốn lại, sau này tôi sẽ nói với cấp trên của chúng tôi tích thêm điểm trên trang web siêu hình học cho ông?” Vương Dã khách khí nói.

“Không cần. Lần sau trông chừng kỹ một chút, đừng để ác quỷ ra ngoài hại người.” Nói xong, Trương Thủ Bình quay lại nhìn thiếu niên quỷ một lần nữa rồi xoay người rời khỏi công viên. Giống như ông ấy thực sự chỉ là một thiên sư trên đường gặp ác quỷ nên rút đao ra tay trượng nghĩa.

“Anh bảo vệ.” thiếu niên quỷ vội vàng giải thích: “Không phải tôi chạy ra ngoài mà là cái chú vừa rồi dẫn tôi đi ra ngoài.”

“Im miệng, lần sau còn chạy ra ngoài nhân lúc tôi đang ngủ nữa thì tôi sẽ diệt cậu.” Vương Dã dùng kiếm gỗ đào gõ một cái thật mạnh lên đầu thiếu niên quỷ.

“Đau.” thiếu niên quỷ ôm đầu kêu thành tiếng.

“Còn không về?”

thiếu niên quỷ nào dám trì hoãn nữa, vội vàng biến thành một làn khói bay về Cửu Bộ.

Bên kia, Trương Thủ Bình rời khỏi công viên nhưng lại không đi quá xa, ông ấy đợi ở một bãi đậu xe bên ngoài một con phố. Cho đến khi ông ta không cảm nhận được hơi thở của thiếu niên quỷ nữa mới lấy điện thoại ra gọi lại cho ông cụ Vương báo cáo: “Người của Cửu Bộ ra mặt can thiệp, không thể thu hồi hồn thể thành công.”

“Cửu Bộ định xử lý hồn thể như thế nào?”

“Nghe ý của đối phương hình như là coi hồn thể là lệ quỷ bình thường để nhốt vào Cửu Bộ.”

“Quỷ hồn mà Cửu Bộ nhốt, cuối cùng đều sẽ nghĩ cách đưa đi đầu thai.” Ông Vạn nói: “Khí xác chết trên người hồn thể rất nặng, không thể nào đưa đi trong thời gian ngắn, đợi ngày mai tôi đến đó rồi nói sau.”

“Vâng.”

Ngày hôm sau, mọi người trong Cửu Bộ nghe nói thiếu niên quỷ suýt chút nữa bị người ta bắt đi, trong nháy mắt quần chúng căm phẫn: Tên nào không có mắt như vậy, máy điều hòa của Cửu Bộ chúng ta, cháu ngoại tương lai của Bộ trưởng mà cũng dám động vào.

Trần Dương: “…”

“Tiểu Vệ, cậu nói năng lượng kêu gọi cậu khiến cậu thấy rất quen thuộc?” Thẩm Chi Ngữ nghe xong lời kể của thiếu niên quỷ không kìm được mà nhướng mày.

“Ừ, rất quen thuộc, hơn nữa còn rất thân thiết.” Thiếu niên quỷ miêu tả: “Còn cả miếng ngọc bội kia nữa, vầng sáng trên ngọc bội vừa chiếu xuống, năng lượng trên người em liền bị nó hút đi.”

“Vừa quen thuộc lại vừa thân thiết, còn có thể hấp thu năng lượng, sao nghe lại giống pháp khí đặc biệt để khống chế Tiểu Vệ vậy nhỉ?” Triệu Phương nói.

“Có ý gì?” Thiếu niên quỷ không hiểu.

“Ý là người tối qua muốn bắt cậu rất có thể chính là người ban đầu chôn cậu xuống đất.” Triệu Phương đáp.

“Nói cách khác, người đó biết được thân thế của em?” Thiếu niên quỷ không kìm được kích động.

Cậu ấy đã biết rằng mình là hồn ma từ rất lâu rồi, nhưng cậu ấy lại có chút khác biệt với những hồn ma khác. Những hồn ma khác đều có một khoảng trí nhớ lúc còn sống, chỉ có trí nhớ của cậu ấy là không có gì cả, giống như vừa sinh ra đã chết vậy.

Ban đầu Tiểu Ngữ nói cậu ấy có thể là hồn ma sơ sinh, nhưng mà sau này khi cậu ấy dần dần lớn lên, Tiểu Ngữ lại bác bỏ suy đoán này. Bây giờ bất thình lình nghe được người đàn ông đó có thể là người ban đầu đã an táng cậu ấy, thiếu niên quỷ lại có chút mong đợi được gặp lại ông ấy.

“Tiểu Vệ, cậu muốn biết thân thế của mình à?” An Niên hỏi.

“Ừ.”

“Không được.” Thẩm Chi Ngữ không cần nghĩ ngợi mà cự tuyệt: “Hôm qua người nọ vừa nhìn thấy cậu đã ra tay, có thể thấy không phải là người tốt lành gì.”

“Nhưng em muốn biết thân thế của mình, em muốn biết tại sao em lại bị chôn xuống đất, em đã chết như thế nào?” Thiếu niên quỷ nói.

“Tiểu Vệ, đối với cậu mà nói những thứ này hiện giờ đã không còn quan trọng nữa rồi.” Thẩm Chi Ngữ nói.

“Cậu sắp được đi đầu thai, sau khi đầu thai cậu sẽ không còn nhớ gì nữa, vậy nên cho dù bây giờ biết được những chuyện lúc còn sống cậu cũng sẽ quên ngay thôi.”

“Ồ.” Vẻ mặt thiếu niên quỷ buồn bã gật đầu. Cậu ấy biết Thẩm Chi Ngữ nói có lý, nhưng cậu ấy vẫn muốn biết thân thế của mình. Trước kia không có manh mối, không có cách nào thì cũng thôi đi. Hiện giờ có thời cơ, cậu ấy bỗng nhiên có chút không buông bỏ được.

“Trên sổ sinh tử sẽ ghi lại những ưu khuyết điểm khi còn sống, đợi đến khi cậu đến Địa Phủ, tôi sẽ thử nhờ phán quan giúp cậu điều tra một chút.” Trần Dương thấy tinh thần của thiếu niên quỷ sa sút, bèn đưa ra biện pháp xoay chuyển.

“Vậy có được không?” Thiếu niên quỷ vui vẻ nói.

“Chắc là được.” Trần Dương cười gật đầu. Sau khi con người chết đi, những chuyện lúc còn sống sẽ không được coi là bí mật lớn gì nữa, anh nghĩ Hướng Nam cũng sẽ không cự tuyệt.

Thật đúng là tìm được hi vọng trong khốn cùng, thiếu niên quỷ vui mừng, lập tức bật cười, ánh mắt tràn ngập sùng bái. Bố tương lai của cậu ấy quả nhiên là yêu thương cậu ấy.

“Vấn đề bây giờ không phải thân thế của Tiểu Vệ, mà là cậu ấy bị người ta theo dõi.” Thấy mọi người lạc đề, Triệu Phương vội vàng kéo trọng tâm vấn đề quay trở lại.

“Anh Trần Dương, chúng ta chuyển đến kí túc xá đi, em muốn bảo vệ Tiểu Vệ.” An Niên suy nghĩ một chút rồi nói.

“Được.” Trần Dương biết An Niên quan tâm Tiểu Vệ, đương nhiên là không phản đối.

“Mọi người yên tâm, sau này em sẽ không chạy ra ngoài nữa.” Thiếu niên quỷ cũng đảm bảo.

“Khí xác chết trên người cậu còn khoảng nửa tháng nữa mới có thể hóa giải sạch sẽ, đến lúc đó đưa cậu đến Địa Phủ thì cậu sẽ an toàn. Khoảng thời gian này cậu ngoan ngoãn ở lại Cửu Bộ, không được tùy tiện ra ngoài.” Thẩm Chi Ngữ dặn dò.

“Về phần người mà cậu nói, lúc cậu đi học cùng Chi Ngôn có học qua phác họa không?”

“Có.” Thiếu niên quỷ gật đầu.

“Lát nữa vẽ người đó ra, đưa bức vẽ cho bố tương lai của cậu, để anh ấy tìm người điều tra thân phận của người này.” Thẩm Chi Ngữ nói.

“Được.” Thiếu niên quỷ kích động nói với Trần Dương: “À… em… em sẽ vẽ xong nhanh thôi.” Dáng vẻ đó, đẹp đẽ như một đứa trẻ biểu hiện với phụ huynh.

Trần Dương: “…”

Bắt đầu từ bao giờ mà hình như mọi người đều ngầm thừa nhận Tiểu Vệ là đứa con trong tương lai của anh vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK