Có điều Trần Dương cũng không nóng vội, em không muốn nói, anh sẽ tìm ra chứng cứ để em phải nói.
Ngày hôm sau, hai người vừa đến Cửu Bộ thì đã bị trưởng khoa Lưu gọi đến văn phòng.
“Chuyện tối qua là thế nào? Sao phong ấn lại đột nhiên bị mở ra?” Vừa vào cửa, trưởng khoa Lưu đã hỏi như tát nước vào mặt.
“Hôm qua… hôm qua gặp phải một ma vương vô cùng lợi hại, cho nên không cẩn thận để linh lực bộc phát, mở phong ấn ra.” An Niên dùng khóe mắt liếc nhìn Trần Dương, Trần Dương làm ra vẻ không phát hiện ra.
“Ma vương? Sao thủ đô lại bỗng dưng xuất hiện ma vương?” Trưởng khoa Lưu khó hiểu nói.
“Phải đó, cháu cũng không biết nữa.” Đây là lí do Thi Thi bịa, cháu đâu biết ma vương ở đâu ra. An Niên đã quyết định, nếu trưởng khoa Lưu còn hỏi tiếp thì cô sẽ đẩy sang cho Thi Thi. Thi Thi thông minh như vậy, chắc chắn sẽ giải thích được.
Xem ra An Niên không chỉ muốn che giấu anh, ngay cả người của Cửu Bộ cô cũng muốn giấu à? Trần Dương lặng lẽ liếc nhìn An Niên, cúi đầu lại gửi một tin tức thúc giục cấp dưới Khưu Hằng.
“Không phải cháu cũng từng đối phó với ma vương sao? Ma vương ở thành phố Lam Tuyền lần trước đó, không phải cháu một phát nuốt trọn luôn à?” Trưởng khoa Lưu nghi hoặc nói. Ma vương ở thủ đô này có lợi hại bao nhiêu đi nữa thì cũng lợi hại được hơn ma vương ngàn năm kia chắc?
Trần Dương lại nhìn An Niên, ánh mắt dường như đang nói: Anh xem xem bịa tiếp thế nào đây.
“Cháu… cháu…” An Niên ấp úng nửa ngày, đột nhiên may mắn trở nên thông minh bất ngờ: “Dạo này cháu đang trong thời kỳ động tình mà không phải sao? Cho nên linh lực vẫn luôn không ổn định.”
“…” Trần Dương.
“Khụ!” Trưởng khoa Lưu lúng túng ho một cái. Đôi vợ chồng trẻ này làm sao thế hả? Yêu đương thôi mà, động tình còn đi nói khắp nơi cho người ta biết nữa.
“Nếu linh lực đã không ổn định, sau này có chuyện đừng đi một mình nữa. Còn gặp phải tình huống như vậy thì nhớ vào trong nhóm gầm lên một tiếng.” Trưởng khoa Lưu xem như đã tin lí do này.
“Cháu biết rồi, sau này cháu sẽ không như vậy nữa đâu.” An Niên ngoan ngoãn nhận sai.
“Ừm, giải thích với Bộ trưởng chưa?” Trưởng khoa Lưu hỏi.
“Giải thích rồi.” An Niên gật đầu. Hôm qua vừa về đến nhà, cô đã gọi điện thoại giải thích với Bộ trưởng An rồi. Khi đó nếu An Niên gọi điện muộn thêm mười phút nữa thôi là Bộ trưởng An sẽ mua vé máy bay quay về ngay lập tức.
“Giải thích rồi thì tốt.” Trưởng khoa Lưu dặn dò: “Lát nữa cháu đến bộ Phù Chú, kêu Tam Mao phong ấn lại cho cháu, lần sau không được mở ra nữa.”
“Vâng.” An Niên đáp.
“Được rồi, đi đi.” Trưởng khoa Lưu phất tay, An Niên gật đầu đi ra ngoài. Đi tới cửa, An Niên phát hiện Trần Dương không đi theo, vì thế lại dừng bước, nghi hoặc nhìn về phía anh.
Trần Dương nói: “Em đi trước đi, anh có chút chuyện muốn nói với trưởng khoa Lưu.”
An Niên gật đầu rời đi.
“Có chuyện gì?” Trưởng khoa Lưu vừa nghe Trần Dương nói có chuyện hỏi mình, cho là lại có tiền để kiếm, lập tức nhìn Trần Dương với vẻ kích động.
“Tôi muốn hỏi, phong ấn trên người An Niên là cái gì? Tại sao phải phong ấn An Niên lại?” Trần Dương hỏi.
“Còn nữa, tại sao sau khi phong ấn của An Niên được mở thì ông với Bộ trưởng lại căng thẳng như vậy?”
Hôm qua khi chưa tìm được An Niên, nghe giọng điệu của trưởng khoa Lưu và Bộ trưởng An, Trần Dương đã có một thoáng cho rằng An Niên xảy ra chuyện gì lớn. Nhưng khi anh tìm được cô rồi, An Niên nhìn có vẻ chẳng khác gì so với ngày thường cả. Trần Dương lo trong chuyện này có phải có điểm gì anh chưa để ý tới hay không.
“À, chuyện này à? Cũng không có gì.” Trưởng khoa Lưu vừa nghe không phải là chuyện mua bán kiếm tiền, vẻ mặt hưng phấn đã biến mất, chậm rãi nói.
“Chúng tôi phong ấn cho An Niên là để phong ấn một loại năng lực trên người cô ấy.”
“Năng lực gì?” Trần Dương hỏi.
“Năng lực gọi và khống chế linh hồn.” Trưởng khoa Lưu nói.
“Loại năng lực này là năng lực chỉ riêng mèo mun mới có. Nhưng đó đều là chuyện trước đây, bây giờ có lẽ cũng chỉ còn trên người An Niên thôi.”
“Tại sao loại năng lực này lại phải phong ấn?” Trần Dương không hiểu. Trách nhiệm của Cửu Bộ bọn họ không phải là làm những việc đó hay sao? An Niên có năng lực này không phải vừa khéo hoàn thành công việc tốt hơn ư?
“Vì An Niên không thể nào khống chế được.” Trưởng khoa Lưu nói: “Thuật chiêu hồn của An Niên và thuật chiêu hồn mà chúng ta thường dùng không giống nhau. Mèo mun là sinh vật gần với Địa Phủ nhất, thậm chí nó có thể tự do đi lại giữa hai giới âm dương trong đêm.”
“Cho nên những thứ mà thuật chiêu hồn của An Niên gọi tới không nhất định đều là hồn phách dưới âm phủ. Cậu nghĩ xem, nếu không cẩn thận, gọi linh hồn người ta đang yên ổn ở dưới Địa Phủ lên, như vậy là ngang với nhập cư trái phép đấy. Đầu trâu mặt ngựa không đuổi tới đây đánh nhau chắc?”
Trần Dương tưởng tượng một chút về cảnh tượng đó, lo lắng hỏi: “Vậy An Niên đánh thắng được đầu trâu mặt ngựa không?”
“…” Trưởng khoa Lưu chớp chớp mắt, hoài nghi mình đã nghe nhầm: “Cậu vừa nói cái gì cơ? Không phải cậu yêu đương đến mức hỏng não luôn rồi đấy chứ? Đầu trâu mặt ngựa mà cậu cũng dám đối phó à? Cậu không cần phải chết à? Sau khi chết không cần vào Địa Phủ sao? Cậu dám đối phó với đầu trâu mặt ngựa, cậu tưởng cậu quen biết Văn phán quan là có thể lên trời được à? Đợi cậu quen với hẳn Diêm Vương đi rồi nói.”
Trần Dương đỏ bừng mặt cúi đầu. Thật ra anh cũng không biết tại sao vừa nãy mình lại hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn như vậy. Anh chỉ bất giác nghĩ đến việc đầu trâu mặt ngựa có khả năng sẽ đến gây phiền phức cho An Niên, cho nên thuận miệng nói ra thế thôi. Nói xong, tự bản thân anh cũng cảm thấy mình có hơi ngáo.
“Có điều cũng may lần này An Niên đã kịp thời dừng việc gọi hồn, nên không kinh động đến Địa Phủ. Nếu không, chúng ta còn phải nghĩ cách đền tội với Địa phủ nữa.” Nói đến đây, trưởng khoa Lưu đột nhiên chỉ vào Trần Dương, dặn dò.
“Vừa nãy An Niên nói rồi đấy, linh lực của con bé không ổn định, mấy ngày này cậu kiềm chế chút đi.”
“…” Kiềm chế một chút. Tôi kiềm chế cái gì chứ? Giờ đến ôm An Niên còn không cho anh ôm mà! Nhưng chuyện này Trần Dương có thể nói ra hay sao? Anh không thể, chỉ đành ôm một cái tội oan to đùng rời khỏi văn phòng.
Khi An Niên từ bộ Phù Chú quay về, Trần Dương đang ngồi trên sofa xem điện thoại. Nghe tiếng An Niên về, Trần Dương cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên.
An Niên tò mò hỏi: “Anh Trần Dương, anh đang xem gì thế?”
“Em cũng qua đây xem đi.” Nghe An Niên hỏi, Trần Dương mới ngẩng đầu trả lời.
An Niên không nghi ngờ gì anh, tò mò đi tới gần. Vừa nhìn, cô lập tức tái mét cả mặt. Bàn tay nhỏ bất giác túm chặt góc áo, giống như kẻ trộm bị người ta bắt tại trận vậy, nhìn Trần Dương mà đứng ngồi không yên.
“Nói đi, chuyện là thế nào?” Trần Dương đặt điện thoại lên bàn trà, trên đó vẫn đang phát đi phát lại một đoạn video, là cảnh An Niên và Cố Ngạn cùng ngồi xe rời đi. Đây là video từ camera an ninh trên đường mà sáng nay Trần Dương đã gửi tin nhắn nhờ Khưu Hằng trích xuất ra giúp anh.
“Em… em… em không ngoại tình.” An Niên lo lắng hoảng loạn nói.
“…” Trần Dương cạn lời, chút tức giận vừa gom góp được thoáng chốc đã như quả bóng da bị chọc một lỗ, lập tức xì hết hơi: “Ai bảo em ngoại tình đâu.” Trần Dương tức đến bật cười.
An Niên liếc nhìn về phía chiếc điện thoại Trần Dương để trên bàn trà.
Trần Dương quay đầu sang, phát hiện không biết từ khi nào video đã tắt, thoát ra ngoài, để lộ một đoạn đối thoại của anh và Khưu Hằng: Lão đại à, không phải chị dâu ngoại tình rồi đấy chứ?
Trần Dương giận đến mức trực tiếp khóa màn hình luôn.
“Anh muốn hỏi em là tại sao lại nói dối lừa anh.” Trần Dương hỏi: “Còn nữa, em với Cố Ngạn ra ngoài làm gì?”
An Niên mím môi, có chút không muốn nói. Nếu lời nguyền của con hồ ly thối tha đó là thật, vậy có phải anh Trần Dương sẽ thật sự muốn chia tay với cô hay không? Hơn nữa, An Niên cũng không muốn để Trần Dương biết dáng vẻ không tốt đẹp gì của cô vào tối qua.
“An Niên?” Trần Dương cau mày, đây là lần đầu An Niên không muốn trả lời câu hỏi của anh.
“Anh ta nhờ em giúp anh ta cứu một người.” An Niên do dự rồi quyết định nói phần lớn sự thật ra cho Trần Dương biết.
“Cứu người? Người nào?”
“Em gái anh ta.” An Niên lập tức nói hết thân phận của Cố Ngạn và bí mật của anh ta với Nguyệt Nhi với Trần Dương.
“Thế hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Trần Dương nghi hoặc nói: “Nếu em đã ra ngoài với Cố Ngạn thì chắc chắn không phải là đi bắt m cùng Thi Thi.”
“Em… hôm qua em với Cố Ngạn đã đánh nhau.” An Niên thật thà khai báo.
“Tại sao?” Trần Dương nhíu mày: “Anh ta đã xin em cứu người thì tại sao lại còn ra tay với em?”
“Vì em nói em không muốn cứu nữa, em còn muốn nuốt em gái của anh ta.” An Niên nói với vẻ rất tức giận.
“Em…” Trần Dương lần đầu tiên thấy An Niên tức giận như vậy: “Tại sao em lại không muốn cứu em gái của anh ta?”
“Vì em gái anh ta là đồ đê tiện diêm dúa, cô ta muốn giành anh Trần Dương với em.” Cho dù là bây giờ chỉ nhớ lại thôi, An Niên vẫn tức muốn chết. Nếu không phải không biết Nguyệt Nhi chuyển kiếp thành ai, cô nhất định sẽ khiến cô ta ngày nào cũng phải gãy chân.
“…” Không ngờ chuyện này còn có chút liên quan đến anh, Trần Dương chợt cảm thấy mờ mịt: “Em nhầm rồi đúng không?”
“Không nhầm đâu! Con hồ ly đó nói Nguyệt Nhi chuyển kiếp nhiều lần như vậy, chỉ thích anh Trần Dương thôi. Cho nên anh ta muốn em chia tay với anh, kêu em nhường anh cho Nguyệt Nhi. Em không đồng ý.” An Niên nói.
“Cho nên em mới nói muốn nuốt hồn phách của người ta?” Trần Dương nhìn An Niên, An Niên đang lo lắng mà nắm vạt áo, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
“Vâng.” Dường như An Niên đã hạ quyết tâm, nói: “Em không đồng ý đấy! Cho dù Nguyệt Nhi vì không thể ở bên anh Trần Dương nên hồn phách mới vĩnh viễn không thể nào hoàn chỉnh được, mỗi một kiếp đều chỉ có thể sống hai mươi lăm năm, em vẫn không đồng ý!”
“Thế tại sao chuyện này em lại không nói cho anh biết?” Trần Dương hỏi.
“Em sợ anh Trần Dương ghét em.” An Niên nói mà cũng muốn khóc: “Em biết thấy chết không cứu là không đúng, nhưng em không nỡ buông bỏ anh mà. Em không muốn chia tay với anh.”
“Thấy chết không cứu đúng là sai.”
Trần Dương vừa nói ra câu này, An Niên đã sợ đến mức lập tức nhìn sang, cố gắng lau đi giọt nước mắt vừa chợt lăn nơi khóe mắt.
Thấy cảnh này, trái tim Trần Dương bỗng nhiên đau nhói, vội vã đưa tay ôm An Niên vào lòng, dịu dàng trấn an: “Ý anh là việc em làm với Nguyệt Nhi không phải là thấy chết không cứu, cho nên không sai.”
“Thật không?” An Niên nhìn Trần Dương với vẻ không tin. Vì sợ Trần Dương thấy một mặt “xấu xí” của mình mà đã lo lắng cả đêm không ngủ ngon được.
“Thật, còn nữa…” Trần Dương dùng tay nhẹ gạt đi nước mắt trên mặt An Niên: “Em có thể căng thẳng vì anh như thế, anh rất vui.”
“Em không muốn chia tay với anh Trần Dương, ai đến giành em cũng không cho.” An Niên ôm chặt Trần Dương.
“Yên tâm, sẽ không có ai đến giành đâu. Cho dù là có, trừ em ra, anh không cần ai hết.” Trần Dương biết mỗi một chữ An Niên nói ra đều là từ tận đáy lòng. Biết được bạn gái mình quan tâm mình như thế, Trần Dương chỉ cảm thấy trái tim mình cũng trở nên ấm áp mà thôi. Không kìm lòng được, anh cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của An Niên.
Sau đó… Trần Dương bị An Niên thô bạo đẩy ra.
“…” Trần Dương còn chưa kịp cảm nhận sự mềm mại ấy, oán hận nhìn cô bạn gái nhỏ lại mọc ra hai cái tai mèo kia.
“Em… linh lực của em lại xao động rồi.” An Niên đẩy Trần Dương ra còn chưa tính, cô cũng đứng dậy khỏi sofa, tránh ra thật xa.
“Anh Trần Dương, không phải đã nói rồi sao? Trước khi kỳ động dục kết thúc thì không được tiếp xúc cơ thể.”
Em để anh chết luôn đi, Trần Dương cảm thấy quá mệt rồi không yêu nữa.
Cảm nhận được linh lực xao động không yên của mình, An Niên bỗng nhiên lại nghĩ tới lời nguyền hôm qua Cố Ngạn đã nhắc tới, trái tim lập tức có chút lo lắng. Cô quay nghiêng đầu nhìn mình vừa mọc ra hai cái tai mèo trong gương, lần đầu hoài nghi rốt cuộc tình trạng này của mình là vì động tình hay là vì…
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Trần Dương thở dài một hơi. Tuy bạn gái không cho ôm, nhưng cũng phải nuôi thành trắng trắng mập mập mới được.
“Anh Trần Dương…” An Niên gọi Trần Dương lại.
“Hửm?” Trần Dương nghi hoặc nhìn sang, hôm nay An Niên có hơi khác lạ nhỉ. Ngày thường không phải cô vừa nghe nói đến ăn cơm là lập tức vô cùng kích động sao?
“Có phải sau này cho dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng sẽ không chia tay?” An Niên hỏi.
Trần Dương sửng sốt, sau đó nở nụ cười. Cô nhóc này vẫn đang lo lắng chuyện đó à.
“Cái này không chắc nha.” Trần Dương cố ý nói. Quả nhiên, An Niên lập tức trở nên căng thẳng.
“Nếu em cứ như bây giờ mãi, tay cũng không cho nắm, thế thì anh không dám đảm bảo đâu.”
Vậy… vậy…
An Niên nhìn tay mình với vẻ mặt đầy hoang mang, lại cảm nhận linh lực đang xao động trong cơ thể mình một chút, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Trần Dương, chủ động nắm lấy tay anh.
“Cho nắm.” An Niên trịnh trọng nói.
“…” Trần Dương nhướng mày, anh vốn chỉ chọc An Niên thôi, huống hồ nắm tay trong lời anh nói cũng không chỉ là nắm tay. Có điều thấy An Niên cố gắng thay đổi vì anh như vậy, làm sao Trần Dương còn nhẫn tâm yêu cầu thêm nữa? Anh chỉ nhìn tay An Niên, nói.
“Em thế này chúng ta làm sao ra ngoài ăn cơm đây?”
“Không sao, chúng ta có thể gọi đồ ăn, em cho anh nắm tay.” Nếu chỉ là nắm tay, nhiều nhất là cô sẽ lộ đuôi và tai thôi. Chỉ cần không ra ngoài là sẽ không có vấn đề gì.
Thế này cũng quá đáng yêu rồi! Trần Dương thực sự rất muốn hôn An Niên trong bộ dạng này, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Mùa xuân ơi, rốt cuộc đến khi nào xuân mới qua? Đừng đối xử quá tàn nhẫn với tôi mà.
Nhưng khi Trần Dương và An Niên nắm tay suốt dọc đường đi tới nhà ăn của Cửu Bộ ăn cơm, một đám độc thân trong Cửu Bộ lập tức kêu gào trong nhóm: “Mùa xuân ơi, rốt cuộc khi nào xuân mới qua? Trần Dương và An Niên đối xử với chúng tôi quá tàn nhẫn rồi.”
Ăn xong cơm trưa, An Niên nằm trong văn phòng mà ngủ, Trần Dương thì nhân cơ hội đi đến thư viện của Cửu Bộ.
Thư viện vẫn luôn là một nơi khá yên tĩnh trong Cửu Bộ, trừ trưởng khoa Lưu ra thì cũng chỉ có người của bộ Phù Chú sẽ đến đây xem tư liệu thôi. Vì vậy, khi Tam Mao nhìn thấy Trần Dương tìm đồ trên giá sách, anh ấy thuận miệng hỏi một câu: “Anh tìm gì thế?”
“Tìm quyển sách ghi chép về luật lệ Địa Phủ.” Trần Dương nghi hoặc nói: “Không phải lúc trước vẫn luôn để ở đây sao?”
“À, từ khi biết trong Cửu Bộ chúng ta có cuốn sách này, mọi người đều đến tìm đọc. Có lẽ là vì ai đó lúc xem không đặt về chỗ cũ rồi, tôi giúp anh tìm xem.” Tam Mao đứng dậy giúp Trần Dương cùng tìm, không lâu sau hai người đã tìm thấy quyển sách đó.
“Sao thế? Lại có lệ quỷ muốn kiện cáo à?” Tam Mao đưa sách cho Trần Dương.
“Không phải, tôi muốn tra một vài tư liệu thôi.”
“Tôi biết rồi, vì An Niên đúng không? Năng lực triệu hồi linh hồn của An Niên đúng là khá khó chơi.” Tam Mao phỏng đoán.
“Tự ý triệu hồi linh hồn từ Địa Phủ là tội lớn đó.”
Trần Dương không trả lời, anh đang lật xoành xoạch quyển sách trong tay. Anh nhớ lần trước khi đến tra luật lệ Địa Phủ cho Tiểu Đông, anh đã thấy quy định đối với tuổi thọ con người của Địa Phủ, anh cần xác nhận một chút.
Tra được rồi.
Tuổi thọ ban đầu mà sổ sinh tử đặt ra cho mỗi con người đều là một trăm tuổi, sau đó sẽ căn cứ theo công tội đời trước kiếp này mà điều chỉnh số tuổi, hoặc thêm hoặc bớt, cuối cùng sẽ xác nhận tuổi thọ. Sau khi ra đời, con người là một cá nhân trên dương thế, thói quen sinh hoạt và công tội của bản thân họ đều sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ một lần nữa, cuối cùng quyết định thời điểm tử vong cho chính mình.
Nhưng mà…
Cái Trần Dương muốn tìm là điều luật cuối cùng.
Căn cứ theo trình độ khoa học kỹ thuật của xã hội hiện đại, bảo hiểm nhân thọ của con người dù có cộng thêm công đức trong quá khứ thì cũng không thể vượt quá một trăm năm mươi tuổi được.
Trần Dương lấy điện thoại ra, chụp lại quy định này. Anh nhớ hình như An Niên từng nói, con hồ ly Cố Ngạn này đã sống hơn năm trăm năm rồi.