Trần Dương mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã bị ánh sáng mạnh trong phòng chiếu vào phải híp mắt.
Giấc ngủ của Trần Dương vốn không tốt, mấy ngày nay cho An Niên phòng ngủ, Trần Dương ngủ trên ghế sô pha ở phòng khách cũng không được ngon, mỗi sáng sớm tinh mơ đều bị ánh mặt trời bốc dậy, điều này làm anh khổ không thể tả. Trần Dương xoa huyệt thái dương, định xoay người nhắm mắt khoảng vài phút nhưng mới hơi động, cổ đã bị thứ gì kẹp chặt.
Khá mềm, ấm nóng, như là có thứ biết hô hấp đang nằm trên cổ anh.
Trần Dương định sờ thử mà chợt nhớ ra mở bừng mắt, quả nhiên thấy một con mèo mun đang nằm trên cổ anh.
Mèo mun cũng chính là An Niên, An Niên là con gái, nên nghĩa là một cô gái đang nằm trên cổ anh!!
Phản ứng lại, Trần Dương hoảng loạn lăn xuống sô pha, vì chạy quá nhanh còn suýt nữa đụng trúng góc bàn trà.
“Meo.” Mèo mun đang ngủ như phát hiện chỗ ngủ của mình thay đổi độ rộng nên thoải mái trở mình, lộ ra cái bụng và đệm thịt nho nhỏ. Sau đọ lại giống như thấy lạnh nên lăn một vòng, thoải mái rúc trong cái gối Trần Dương vừa gối, tiếp tục ngủ.
“…” Mới sáng ra đã bị dọa sợ không nhẹ, Trần Dương đột nhiên thấy sầu não.
Đã cho An Niên cả cái phòng ngủ rồi sao cô nhóc này lại còn chạy đến ghế sô pha chứ. Trần Dương thấy mơ màng, anh đứng lên đi vào phòng tắm, muốn dùng nước lạnh làm mình tỉnh táo chút.
Ai mà ngờ vừa đi được hai bước, chân như bị vấp phải vật gì. Trần Dương loạng choạng suýt thì ngã chổng vó, phải bám vào phần tựa lưng của sô pha mới ổn định thân hình mình được.
Thứ gì vậy? Trần Dương cúi đầu, dưới chân là một cái áo hoodie đen và một cái quần jean xanh đậm. Anh biết bộ quần áo này là bộ hôm qua An Niên mặc, cũng biết là An Niên biến thành mèo nên quần áo trên người mới rơi xuống. Nhưng mà…
Một người đàn ông, sáng sớm vừa rời giường, phát hiện một người phụ nữ ngủ trên ghế sô pha nhà mình (Trần Dương tự suy ra), sàn nhà cạnh ghế còn có quần áo người phụ nữ này cởi ra, cái này. Hình ảnh này nghĩ kiểu gì cũng thấy không trong sáng.
Không được, không thể để An Niên tiếp tục ở lại đây được nữa.
Trong lúc chạy bộ buổi sáng, Trần Dương tập trung nghĩ cách đề cập đến vấn đề chỗ trú chân của An Niên, hơn nữa còn quyết định rèn sắt khi còn nóng về nói luôn, miễn cho sau lại bị việc gì đó làm bỏ lỡ.
Chạy bộ buổi sáng xong, Trần Dương như thường lệ mang hai phần bữa sáng về, vừa mở cửa thì thấy An Niên đã tỉnh, đang ngồi trong phòng khách xem phim hoạt hình.
“Anh Trần Dương, anh về rồi.” Nghe được tiếng mở cửa, An Niên quay qua, nở nụ cười ngọt ngào với Trần Dương. Ánh nắng mặt trời rọi lên làn da trắng nõn của cô gái, tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt, xinh đẹp hệt như một bức tranh.
Trần Dương thất thần trong chốc lát, thế mà lại quên mất chào lại An Niên.
“Em ngửi thấy mùi đậu phụ.” An Niên bỏ điều khiển từ xa ra, từ ghế sô pha nhảy đến chỗ Trần Dương, nhận bữa sáng trong tay Trần Dương rồi quen cửa quen nẻo đi đến bàn ăn.
“Đi dép lê vào.” Ánh mắt Trần Dương xẹt qua hai chân An Niên, thấy cô nhóc này lại đi chân trần trên sàn nhà. Cũng không biết có phải là tính cách bẩm sinh của động vật không mà An Niên cực kỳ không thích đi giày và tất, chỉ cần vào nhà là chắc chắn sẽ cởi ra.
“Ầy.” An Niên chột dạ lè lưỡi, sau đó chạy vào phòng ngủ xỏ chiếc dép lê mình bỏ quên trong phòng. Không sai, tối qua cô đi chân trần từ phòng ngủ ra ngủ ở ngoài ghế sô pha.
Ăn sáng xong, Trần Dương quyết định nhân lúc này nói cho rõ chuyện về chỗ ở với An Niên. Tuy An Niên không hiểu những cấm kị của nam nữ nhưng anh không thể vì An Niên không hiểu mà bỏ qua vấn đề này.
“An Niên, cô có phòng ký túc xá ở Cửu Bộ không?” Trần Dương quyết định ám chỉ trước tiên.
“Có.” An Niên gật đầu.
“Vậy sao cô không về ở đó?” Trần Dương cảm thấy có lẽ người ta hiểu được ý mình.
“Vì em thích ở đây hơn.” An Niên trả lời như là lẽ đương nhiên. Nói xong còn đồng thời tặng cho Trần Dương nụ cười ngọt chiêu bài.
“…” Trần Dương. Quên mất, An Niên là mèo.
Xem ra chiêu ám chỉ này không thể dùng với An Niên, bắt buộc phải nói rõ.
Trần Dương sắp xếp từ ngữ, nói thẳng: “An Niên, tôi nghĩ cô nên quay về ký túc xá ở thì hơn.”
“Vì sao chứ?” An Niên không hiểu.
“Vì đây là nhà của tôi, là chỗ ở của tôi, mà cô thì cũng nên về nhà của mình ở.” Trần Dương cố gắng làm giọng điệu của mình nghe dịu dàng đi một chút, không để An Niên chịu kích thích quá lớn.
“Nhưng… nhưng mà… anh cho em vào ở với anh mà.” An Niên hỏi ngược lại.
“Lúc nào?” Anh nói câu này lúc nào chứ.
“Lúc anh ôm em về nhà, anh nói em về nhà với anh.” An Niên nhớ rất rõ. Nếu không phải anh thật lòng thì lúc đó cô còn lâu mới về nhà cùng Trần Dương.
“…” Đúng là tự lấy đá đập vào chân mình, nhưng việc này trách anh được chắc, lúc đó An Niên là mèo mà.
“Lúc đó tôi nghĩ cô là mèo nên mới ôm cô về nhà. Nhưng giờ không giống, giờ cô là người, cô là con gái, con gái thì không được tùy tiện ở cùng nhà với con trai.” Trần Dương giải thích.
“Anh không muốn em ở đây nữa.” An Niên nghe hiểu.
“Không phải tôi không muốn cô ở đây nữa mà là cô không thích hợp ở nữa rồi.”
“Em hiểu rồi.” An Niên bình tĩnh nhìn Trần Dương chốc lát, xác nhận đối phương không nói đùa thì buồn bã cúi đầu.
Thấy An Niên buồn bã, Trần Dương cũng thấy khó chịu lây, trong chớp mắt còn cảm thấy bản thân là thứ chẳng ra gì, tuy anh biết mình không làm sai gì cả. Cũng may lí trí nhanh chóng trở về, anh biết những điều này là vì tốt cho An Niên, vì vậy cương quyết không thỏa hiệp.
“Tôi đi tắm trước, cô chuẩn bị một chút, chút nữa chúng ta đi làm.” Trần Dương không để mình nhìn thấy An Niên nữa nên đứng dậy vào phòng tắm, khi khóa cửa phòng thì mới thở dài một hơi.
Không thể mềm lòng, đây đều là vì An Niên. Trần Dương tự nói ba lần mới hóa tan được cái nhói trong lòng, sau đó cởi quần áo, cởi bùa hộ mệnh xuống, mở vòi hoa sen tắm.
Tắm được một nửa, nước ấm đột nhiên hết. Trần Dương nghi ngờ vặn chế độ nóng, sau đó nước nóng đột nhiên có lại dội ào xuống, Trần Dương không tránh kịp, bị bỏng hít sâu một hơi. Cũng may lượng nước không nhiều, không gây ra thương tích gì quá lớn.
“Bình nóng lạnh hỏng sao?” Trần Dương nghi ngờ nhìn vào bình nóng lạnh. Tắm rửa xong, Trần Dương khoác một cái khăn lông đi ra buồng tắm. Ai ngờ chân phải vừa bước ra, đột nhiên lòng bàn chân trượt một cái, Trần Dương loạng choạng đập vào bục bồn rửa mặt, đá cẩm thạch cứng chắc tiếp xúc thân mật với đầu gối, đau đến mức vẻ mặt Trần Dương méo xệch.
Trần Dương xoa đầu gối sưng đỏ, quay sang nhìn thảm chống trượt trước buồng tắm thì mới thấy không biết từ lúc nào mà cái thảm bị lệch một bên, vừa nãy anh đạp hụt nên mới bị trượt.
“Sao hôm nay lại xui xẻo vậy.” Trần Dương thì thầm, vịn bồn rửa mặt đứng lên.
Lau tóc, mặc quần áo, đeo bùa hộ mệnh, đợi chút… bùa hộ mệnh? Trần Dương nhìn bùa hộ mệnh trên cổ tay trái của mình, đột nhiên câm nín.
Đẩy cửa phòng ngủ, Trần Dương khập khiễng quay lại phòng khách. Lúc này An Niên không vì sự xuất hiện của Trần Dương mà quay sang nhìn anh nữa, cô chuyên chú nhìn tivi đổi kênh.
“An Niên.” Trần Dương đi qua.
An Niên không để ý tới anh, tiếp tục chuyển kênh.
“Giận rồi?” Trần Dương hỏi.
“Không giận.” An Niên trả lời, nhưng nghe giọng là biết đang giận.
“Ghét tôi rồi?” Trần Dương bật cười.
“Không ghét.” An Niên kiên quyết không thừa nhận. Dù sao Trần Dương có bùa hộ mệnh, mình có ghét anh thì anh cũng sẽ không phát hiện.
Trần Dương xoa đầu gối bị thương và bả vai ửng đỏ của mình, bất đắc dĩ cười khổ. Xem ra không thể đắc tội cô nhóc này rồi, bằng không về sau sẽ không thể tắm rửa yên ổn được nữa.
Nghĩ tới chốc nữa rời đi sẽ không được quay về ở nữa, An Niên đau lòng: Quả nhiên anh Triệu nói rất đúng, lời nói của đàn ông không thể tin được. Lừa đảo, rõ ràng đã nói sẽ cho mình ở đến khi mình tự muốn rời đi cơ mà.
Đang ngồi ở cửa đổi giày, Trần Dương không hiểu sao cảm thấy bùa hộ mệnh của mình nóng lên, chẳng lẽ có mấy thứ bẩn thỉu? Trần Dương móc kính ra đeo lên, nhìn quét qua phòng một vòng, sạch sẽ không phát hiện thứ gì. Kỳ lạ, chẳng lẽ là ảo giác?
An Niên rất tức giận, vô cùng tức giận. Sau cả nửa tiếng đi với nhau mà không nói được câu nào, Trần Dương bắt đầu thấy hối hận.
Lẽ ra mình không nên nói thẳng với An Niên như vậy, anh nên đi tìm trưởng khoa Lưu hoặc là nói với những đồng nghiệp khác trong Cửu Bộ, như thế An Niên cũng sẽ không tức giận đến mức đó. Đều là do mình không suy nghĩ thấu đáo. buổi sáng mình nói không cho An Niên đến đây ở chẳng khác gì muốn đuổi cô đi ra ngoài vậy. Tại sao mình làm việc lại không có cân nhắc gì cả, nhất định là do bộ quần áo cạnh sô pha buổi sáng gây ra sang chấn tâm lý quá lớn.
Xe đi nửa tiếng, Trần Dương hối hận suốt nửa tiếng.
“Đây là đâu vậy?” An Niên luôn im lặng thấy Trần Dương đỗ xe, cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
“Vịnh Bắc.” Trần Dương nói.
“Chúng ta vào đây làm gì?”
Trần Dương giải thích: “Còn nhớ oan nghiệt lần trước chứ, tôi tìm được kẻ đứng phía sau màn rồi.”
“Anh tìm được kẻ đứng đằng sau? Anh tìm được kiểu gì vậy?” An Niên vui mừng hỏi.
Trần Dương thấy An Niên đã khôi phục sức sống, tâm trạng cũng tốt theo, giải thích cặn kẽ: “Cô từng nói, hung thủ sau màn lợi dụng oan nghiệt nhất định rất quen thuộc với người bị hại. Mà điểm giống nhau duy nhất của tất cả người bị hại chính là từng rất thân với Triệu Thanh.”
“Nên tôi nhờ đồng nghiệp trước kia điều tra những người bên cạnh Triệu Thanh, phát hiện Triệu Thanh có một người bạn rất thân là Lưu Minh Lệ, mỗi lần Triệu Thanh hẹn hò xong đều sẽ gọi cho cô bạn thân thảo luận quá trình và tình huống lúc hẹn hò, nên tôi nghi ngờ cô ta.”
“Thật ra trước kia chúng tôi cũng có tra Lưu Minh Lệ nhưng cô ta lại có bằng chứng ngoại phạm rất hoàn mỹ, cho nên cảnh sát chưa từng nghi ngờ cô ta.” Trần Dương nói: “Nhưng giờ thì không giống, An Niên, cô nhìn thấy cô ta thì có thể xác định được cô ta có phải hung thủ sau màn không.”
“Có.” An Niên gật đầu.
“Tốt, vậy chúng ta đi qua đó.” Chỉ cần An Niên xác định Lưu Minh Lệ là hung thủ thì Cửu Bộ có thể bắt người.
Hai người xuống xe, Trần Dương dựa theo địa chỉ Khâu Hằng cho, đi đến chỗ cửa hàng bán hoa mà Lưu Minh Lệ kinh doanh. Chưa đến gần mà đã ngửi được hương hoa nồng nặc từ rất xa.
“Hắt xì!” An Niên có cái mũi vô cùng thính nhịn không được hắt xì.
“Sao vậy?” Trần Dương lo lắng hỏi.
“Mùi quá nồng.” An Niên che mũi nói.
“Chờ chút.” Trần Dương lấm lét nhìn trái phải, sau đó chạy đến hiệu thuốc vừa mở cửa, mua một cái khẩu trang y tế cho An Niên đeo: “Cô đeo cái này đi.”
An Niên nghe lời đeo lên, tuy cách một tầng vải cũng chẳng cản được bao nhiêu hương hoa nhưng An Niên lại thấy khá hữu dụng. Vì trên cái khẩu trang này có mùi hương của Trần Dương, cô thích mùi hương của Trần Dương nên dù vẫn ngửi thấy mùi hoa gây mũi thì cô đã không còn khó chịu như trước nữa.
Hai người đi đến cửa hàng hoa, một cô gái tóc dài mặc tạp dề hình hoạt hình đang ngồi cắt gai hoa hồng, phát hiện có người đi đến thì theo thói quen nói câu chào mừng đến tiệm. Chỉ là khi cô ta nhìn thấy Trần Dương thì nụ cười thương mại cứng lại một thoáng, như là bối rối nhưng sau nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Hai người mua hoa à? Muốn mua hoa gì vậy?” Lưu Minh Lệ lần nữa tươi cười hỏi.
“Xem ra cô biết tôi.” Biến hóa của Lưu Minh Lệ không có cách nào thoát khỏi ánh mắt của Trần Dương.
“Anh nói đùa, chúng ta lại chưa gặp nhau bao giờ.” Lưu Minh Lệ chối bỏ.
“Là cô ta sao?” Trần Dương không để ý đến Lưu Minh Lệ mà quay đầu hỏi An Niên.
“Là cô ta, trên người cô ta có hương vị oan nghiệt lưu lại.” An Niên xác nhận.
Lúc Lưu Minh Lệ nghe thấy hai chữ oan nghiệt, ánh mắt lóe lên tia hoảng sợ: “Hai người đang nói cái gì vậy, tôi không hiểu.”
“Cô Lưu, chúng tôi nghi ngờ cô có quan hệ với năm sự kiện giết người gần đây, phiền cô theo chúng tôi trở về hỗ trợ điều tra.” Trần Dương nói.
“Anh nói vớ vẩn gì vậy, mấy người có chứng cứ sao?” Lưu Minh Lệ chất vấn.
“Cô Lưu, cô lợi dụng thuật pháp siêu hình học giết người, căn cứ theo quy định của Cửu Bộ…”
Lưu Minh Lệ vốn đang bình tĩnh, lúc nghe đến hai chữ Cửu Bộ thì đột nhiên bùng nổ, cầm lấy cái kéo dùng để tỉa tót hoa cỏ đâm thẳng về phía Trần Dương. Trần Dương có phòng bị từ sớm, vươn tay phải ra, chế trụ cánh tay Lưu Minh Lệ, đoạt lại cái kéo.
“A… Đi chết đi.” Lưu Minh Lệ đột nhiên hét toáng lên, một dòng khói đen đột nhiên phun từ người Lưu Minh Lệ ra, xuyên qua bàn tay đan nhau của cô ta và Trần Dương, liên tục chui vào trong người Trần Dương.
Trần Dương không đeo kính nên không thấy khí màu đen trên người Lưu Minh Lệ, trực giác nói cho anh biết có chuyện xảy ra nhưng anh lại không thể thả tay để Lưu Minh Lệ chạy thoát, vì do dự nên khí màu đen được như ý bò từ cổ tay lên. Giờ anh muốn buông tay ra thì tay lại không thể thoát ra được.
“Mày cho rằng một tấm bùa hộ mệnh có thể bảo vệ mày… A!”
Bỗng nhiên một bóng đen rơi xuống, mang theo một trận máu, nhuộm hồng cả áo sơ mi tuyết trắng của Trần Dương. Làm một cảnh sát, Trần Dương đã thấy qua vô số hiện trường giết người tàn nhẫn, nhưng giờ phút này, khi anh nhìn thấy ngón tay vẫn nhỏ máu của An Niên thì lại giật mình.
An Niên không muốn ngửi mùi hoa nên đứng cách Trần Dương hơi xa, đến khi cô phát hiện Lưu Minh Lệ muốn rót oán khí của mình vào người Trần Dương thì đã không kịp ngăn cản. Cô chỉ có thể xông qua, theo bản năng tay phải hóa ra chân mèo, tay nâng móng vuốt cắt đứt bàn tay của Lưu Minh Lệ.
“An Niên?!” Tay Trần Dương vẫn đang nắm bàn tay đã bị chặt đứt của Lưu Minh Lệ, trước mặt anh là An Niên cũng đang ngây ngốc.
“Em… em…” An Niên nâng tay phải lên, thấy móng tay mình đang nhỏ máu tươi, lại nhìn Lưu Minh Lệ đang kêu rên trên mặt đất, An Niên chớp mắt, đột nhiên ngã về phía sau.
“An Niên, An Niên!” Trần Dương bổ nhào qua ôm An Niên nhưng tay anh vừa chạm vào thì thân thể An Niên đột nhiên nhỏ đi. Quần áo rơi xuống, trong ngực Trần Dương chỉ còn lại một con mèo mun ngủ say.
“A a a!” Tiếng kêu thảm thiết của Lưu Minh Lệ khiến người đi đường chú ý, trong tiếng thét chói tai, Trần Dương nghe thấy tiếng còi cảnh sát.
“Lão đại?!” Khâu Hằng thấy Trần Dương cả người đầy máu, sững sờ ngay tại chỗ.
“Phong tỏa hiện trường, đừng để người ta đem chuyện này lên mạng, còn nữa…” Trần Dương nhìn con mèo trong ngực, nói: “Tôi muốn gọi điện thoại.”
Anh muốn người của Cửu Bộ đến đưa An Niên đi, anh không hiểu An Niên đang bị làm sao.