• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước giờ tinh mơ, Hướng Nam xuất hiện đúng giờ ở trong biệt thự nhà họ Âu, sự xuất hiện của anh ấy biểu thị Tiểu Đông phải đi rồi.

Tiểu Hạ cũng ý thức được điểm ấy, đôi mắt đã khóc cả đêm lại lần nữa đỏ lên: “Tiểu Đông, anh không nỡ để em đi xa anh.”

Tiểu Đông dịu giọng khuyên nhủ: “Không phải chúng ta đã nói chuyện xong rồi sao? Em ở nơi đó chờ anh.”

“Anh… anh muốn đi theo em.”

Tiểu Hạ quay đầu hỏi Hướng Nam mới xuất hiện: “Anh phán quan ơi, hay là anh đưa cả em đi đi.”

“…” Đây là một yêu cầu hiếm thấy.

“Tiểu Hạ, đừng có quậy. Anh ở đây với bố.” Tiểu Đông phồng má răn dạy. Tuy rằng trên danh nghĩa của hai người Tiểu Hạ mới là anh, nhưng mà vì hơn cậu về trí nhớ một đời nên Tiểu Đông chín chắn hơn Tiểu Hạ rất nhiều.

Hai mắt Tiểu Hạ tỏa ánh sáng nói: “Vậy đưa cả bố đi cùng luôn đi. Như vậy người một nhà chúng ta có thể đoàn tụ ở Địa Phủ, không phải em nói mẹ cũng ở nơi đó chờ chúng ta sao?”

“…” Cái yêu cầu đáng sợ này… không, hẳn là yêu cầu ngây thơ khiến mọi người cạn lời.

Âu Thành cảm thấy vào lúc này anh ấy nên nói gì đó, ví dụ như bố vẫn chưa muốn chết gì đó, nhưng mà những câu nói thế này có tỏ ra mình rất sợ chết hay không, Âu Thành rất khó xử, chỉ có thể nhìn về phía Trần Dương xin giúp đỡ.

Trần Dương ngẩn người, cảm thấy vấn đề này nên giao cho phán quan đại nhân trả lời, vì vậy quay đầu nhìn phán quan. An Niên thấy Trần Dương quay đầu nhìn phán quan, cũng nhìn theo anh.

“…” Hướng Nam.

Đây là chuyện quái gì thế? Nhưng mà với tư cách là phán quan Địa Phủ, Hướng Nam không thể không trả lời, vì vậy lên tiếng nói: “Sinh mệnh là thứ rất quý giá, người tùy tiện vứt bỏ sinh mệnh sau khi chết sẽ bị trừng phạt, đến lúc đó còn sẽ bị giam lại một mình, không gặp được ai.”

“Vậy… vậy em từ bỏ.” Tiểu Hạ lập tức sợ hãi rụt cổ: “Tiểu Đông, vậy em đi trước ở đó chờ anh, rất nhanh thôi anh sẽ đi tới đó, đến lúc đó em tới đón anh.”

Tiểu Đông gật đầu, cam đoan nói: “Vâng.”

“Phải đi rồi.” Mặt trời dần sáng, Hướng Nam đưa ra tối hậu thư.

“Con đi đây, tạm biệt bố, tạm biệt Tiểu Hạ.” Tiểu Đông vẫy tay biến mất trong phòng khách cùng Hướng Nam.

“Oa!” Ý thức được Tiểu Đông vĩnh viễn rời đi, Tiểu Hạ lại một lần nữa khóc lóc, nhào vào trong lòng bà Triệu cũng đang đỏ mắt vành mắt.

Âu Thành cũng đỏ mắt phân phó nói: “Dì Triệu, dẫn nó lên đi.”

“Dạ thưa cậu.”

Bà Triệu ôm Tiểu Hạ đi, quản gia thì cầm theo một cái hộp lại xuất hiện trong phòng khách, Âu Thành bình tĩnh lại, tiếp nhận cái hộp đưa cho Trần Dương.

Trần Dương khó chịu: “Đây là?”

Âu Thành nói: “Một chút quà cảm ơn.”

Trần Dương lập tức từ chối, nói: “Không cần. Cửu Bộ chúng tôi là ngành siêu hình học đặc thù của quốc gia, những chuyện này vốn chính là công tác thuộc bổn phận chúng tôi, không cần cảm ơn.”

Âu Thành kiên trì nói: “Tôi đã hỏi qua đại sư Hải, xin Thành Hoàng xử án không phải ai cũng có thể làm được, vì chuyện Tiểu Đông mà Cửu Bộ các anh đã bỏ ra rất nhiều công sức. Cái này cũng không phải là thứ đáng giá gì, chỉ là mấy tấm thẻ hội viên mà thôi, hy vọng các anh đừng từ chối.”

Thẻ hội viên? Thẻ hội viên Âu Thành cho coi như là không nhìn Trần Dương cũng biết giá trị của nó sẽ không thấp, đang muốn mở miệng từ chối lần nữa thì An Niên vẫn đứng bên cạnh anh bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Đây là hối lộ sao?”

Âu Thành lắc đầu: “Đương nhiên không phải. Nếu như là trước đó đưa cho các cô thì còn có hiềm nghi hối lộ. Bây giờ tặng cho các cô, chỉ là quà cảm ơn bình thường mà thôi.”

An Niên lại quay đầu đi tìm Trần Dương chứng thực: “Anh Trần Dương, đó là hối lộ à?”

Trần Dương giải thích nói: “Không phải, nhưng mà quà tặng quý trọng chúng ta cũng không được nhận.”

“Không phải hối lộ thì không sao hết.”

An Niên vươn tay nhận lấy cái hộp trong tay Âu Thành, vui vẻ nói: “Trưởng khoa Lưu nói, điều lệ Cửu Bộ chúng ta được nới lỏng rộng nhất, chỉ cần không phải hối lộ thì có thể nhận. Đặc biệt là quà cảm ơn, nhất định phải hào phóng nhận lấy, ai nấy cũng vui vẻ.”

“…” Trần Dương, điều lệ của Cửu Bộ thật sự lỏng đến mức này?

“Ha ha ha… Đúng vậy.” Âu Thành mới vừa rồi còn có chút thương cảm cũng bị chọc cười.

An Niên cũng đã nhận quà rồi, Trần Dương còn có thể nói cái gì, vì vậy hai người ôm quà ra khỏi biệt thự. Vừa khởi động xe, An Niên bỗng nhiên nhẹ giọng ồ lên một tiếng.

Trần Dương khó hiểu nói: “Sao thế?”

An Niên nói: “Vừa rồi phán quan lại trở lại đúng không?”

“Lại trở lại? Chẳng lẽ có chuyện gì?” Hai người do dự một chút, không có đi ngay, mà là ở trên xe chờ Hướng Nam lại đi ra khỏi biệt thự.

An Niên không nhịn được lại gần hỏi: “Phán quan đại nhân, tại sao anh lại quay lại?”

Hướng Nam giải thích nói: “Tôi tới để xóa bỏ trí nhớ của bọn họ, người sống biết rõ quá nhiều chuyện âm phủ không tốt.” Nhất là tên tiểu quỷ vừa rồi, sau khi biết rõ em trai và mẹ ở Địa Phủ không ngờ còn nghĩ đến chuyện cả nhà cùng đi, ghê gớm tới vậy cơ mà.

An Niên có chút thương tiếc nói: “Ồ? Vậy chẳng phải bọn họ sẽ quên đi Tiểu Đông sao?”

Hướng Nam nói: “Trí nhớ sẽ thức tỉnh lại ngay thời khắc chết.”

“Như vậy đúng là rất tốt.” Tuy rằng theo ràng buộc của người nhà bọn họ thì quên Tiểu Đông sẽ rất đáng tiếc, nhưng mà Trần Dương đồng ý cách làm này của Hướng Nam.

An Niên buồn bã nói: “Thế nhưng Tiểu Đông thật đáng thương, chẳng những bị người khác quên, còn phải chịu phạt ở Địa Phủ.”

Hướng Nam nói: “Sẽ không, mẹ của cậu bé còn đang ở Địa Phủ chờ cậu bé.”

Trần Dương kinh ngạc nói: “Chị Âu?”

Hướng Nam gật đầu: “Đúng vậy, mẹ Tiểu Đông sau khi khó sinh mà mất cứ ở Địa Phủ mãi không đầu thai, không chỉ như thế, cô ấy còn tìm từng linh hồn khi còn sống bị chồng mình đánh cắp sinh khí để xin lỗi, hơn nữa đã lấy được thông cảm của phần lớn mọi người. Ngoài ra Âu Thành còn tự nguyện gánh chịu sai lầm, thái độ nhận tội cũng tốt nên lần này Tiểu Đông mới có thể được phán nhẹ.”

An Niên vui vẻ nói: “Mẹ Tiểu Đông thật sự đang đợi cậu bé!”

Lúc trước Tiểu Đông nói đi Địa Phủ tìm mẹ, nhưng thật ra là lừa gạt Tiểu Hạ, bọn họ cũng không rõ ràng lắm mẹ Tiểu Đông có phải đã sớm đi đầu thai rồi hay không. Hôm nay được chứng thực mẹ Tiểu Đông đúng là đang ở Địa Phủ chờ bọn họ, An Niên vui vẻ từ tận đáy lòng.

“Đúng vậy.” Trần Dương mỉm cười gật đầu.

Lúc này, mặt trời từ trên đường chân trời bay lên, ánh nắng tỏa khắp nơi, hai người bất giác hé mắt, lúc mở ra Hướng Nam đã biến mất.

Trần Dương quay đầu nhìn An Niên, phát hiện đôi mắt An Niên khi mặt trời chiếu thẳng đến, con ngươi sẽ bỗng nhiên thu nhỏ lại thành hai đường thẳng, đây là phản ứng nhu cầu bức thiết khi con ngươi mèo ứng phó với ánh mặt trời. Trần Dương nghiêng người qua, dùng thân thể chắn trước người An Niên, mãi cho đến khi con ngươi của An Niên về như cũ.

Trần Dương hỏi: “Đôi mắt của em khi đối diện với ánh mặt trời đều sẽ như vậy sao?”

An Niên đáp: “Khi linh lực của em không ổn định sẽ như vậy.”

Anh hỏi: “Sao linh lực của em không ổn định?”

An Niên nói: “Có thể là bởi vì gần đây không nghỉ ngơi đủ.”

“Vậy chúng ta trở về đi.”

Tối hôm qua là một đêm không ngủ, An Niên mệt đến mức linh lực bất ổn rồi, Trần Dương không trì hoãn nữa, lái xe chở An Niên trở về Cửu Bộ.

Xuyên qua thành thị dần dần trở nên ồn ào náo nhiệt. Rất nhanh sau đó xe đã trở lại Cửu Bộ. Hai người xuống xe, Trần Dương cầm quà của Âu Thành từ từ đi lên phía trước, An Niên hiếu động lại đi trước một bước nhảy lên bậc thang của ký túc xá, xoay người từ trên cao nhìn xuống nói chuyện cùng Trần Dương.

“Anh Trần Dương, buổi tối chúng ta tới Nam Uyển ăn hải sản đi.”

Gần đây An Niên đã yêu hải sản rất sâu đậm, đặc biệt là từ sau khi hợp tác cùng Trần Dương, cô phát hiện Trần Dương hầu như có thể ra vào tất cả tiệm cơm giá cao và quán cơm tư ở thủ đô, cho nên thật sự là muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.

“Nam Uyển, em biết ăn một bữa ở Nam Uyển tốn bao nhiêu tiền không?” Trần Dương cảm thấy mình cần phải nghiên cứu thảo luận vấn đề tiền tài với An Niên. Tuy rằng anh có chút tích góp, bây giờ tiền lương cũng tăng lên không ít, nhưng mà theo cách ăn này của An Niên, anh cảm thấy anh phải đi đầu tư cổ phiếu mới có thể nuôi nổi.

Cô hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Anh đáp: “Mỗi người ba ngàn tệ.”

Cô nói: “Vậy chẳng phải là một bữa cơm, hai người chúng ta sẽ ăn hết sáu ngàn.”

Anh nói: “Đúng vậy, theo như cách ăn này của em, ba bữa cơm có thể tiêu sạch một tháng lương của anh.”

An Niên hỏi: “Anh Trần Dương… anh không có tiền sao?”

Trần Dương trêu chọc nói: “Bây giờ vẫn còn, nhưng mà em cứ ăn như vậy, đoán chừng sẽ không còn nhanh thôi.”

An Niên nghe hiểu rồi, ý của anh Trần Dương là không có tiền, hoá ra anh Trần Dương bị mình ăn mạt rồi. Đôi mắt An Niên đảo vòng, nhìn Trần Dương càng ngày càng gần chợt từ trên bậc thang nhào tới. Dáng người của thiếu nữ mảnh khảnh thu nhỏ lại trên không trung, quần áo bảo vệ màu trắng rơi xuống, một con mèo mun từ trong quần áo xuyên qua, nhào thẳng vào trong ngực Trần Dương.

Trần Dương luống cuống tay chân đón lấy cô, vừa muốn hỏi mèo mun trong ngực sao bỗng nhiên biến thân, chỉ thấy mèo mun khẩy quần áo của anh, thuận theo ngực bò lên, kêu một tiếng, hôn mũi của anh.

“Loảng xoảng.” Hộp quà rơi xuống, thẻ VIP của tập đoàn Âu thị rơi đầy mặt đất, Trần Dương sững sờ ngẩn ngơ.

Hôn xong, An Niên buông ra. Lúc vừa muốn vui vẻ tuyên bố Trần Dương sẽ có tiền ngay thì một giọng nói tức giận lạnh băng, đè nén vang lên sau lưng hai người: “An Niên, con làm cái gì đó?”

An Niên nghiêng đầu nhìn qua, nhận ra người đến là ai bèn vui vẻ leo lên bả vai Trần Dương, rồi sau đó nhảy về phía người sau lưng: “Bố, bố đã về rồi.”

Bộ trưởng An nhìn mèo mun vui mừng nhào về phía ông ấy, mới vừa rồi còn đen mặt chỉ trong nháy mắt đã thả lỏng, bèn vội vươn tay ôm con gái vào trong lòng cọ cọ.

Bên này hai bố con vui vẻ thân mật, Trần Dương chậm rãi giải trừ trạng thái hóa đá đang ám thị vô số lần rằng, mới vừa rồi là một con mèo mun hôn mình chứ không phải An Niên hôn mới xem như sống lại. Anh vừa xoay người đã nhận ngay một ánh mắt săm soi.

“Bộ trưởng An.” Trần Dương chưa từng gặp Bộ trưởng Cửu Bộ, nhưng mà một tiếng bố vừa rồi của An Niên đã nói rõ thân phận của người đàn ông trước mắt này. Người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc áo da thời thượng, cả người mệt mỏi, hiển nhiên là vừa từ bên ngoài về. Trán có nếp nhăn nhẹ, vẻ mặt không giận tự uy, ánh mắt đó nhìn Trần Dương khiến anh bất giác câu nệ.

Đúng vậy, Trần Dương câu nệ rồi, anh cũng không biết loại câu nệ này của mình là vì gặp được thủ trưởng hay là bởi vì gặp bố của An Niên.

An Trường Viễn lên tiếng hỏi: “Trần Dương?”

“Vâng.” Trần Dương bất giác đứng nghiêm.

An Niên vui vẻ giới thiệu, nói: “Bố, đây là cộng sự của con, là cộng sự trưởng khoa Lưu giúp con tìm được, lúc con gọi điện thoại đã nói với bố rồi đấy. Anh Trần Dương rất tốt, dẫn con ăn thật nhiều thức ăn ngon.”

Món ngon ư? Chẳng lẽ tên này dùng ăn lừa gạt An Niên, ông ấy nói: “An Niên, không phải bố đã nói rồi sao! Muốn ăn cái gì thì nói với bố, bố dẫn con đi, đừng nên tùy tiện đi ăn cơm cùng người đàn ông lạ.”

An Niên nói: “Thế nhưng là rất nhiều quán cơm tư bố cũng vào không được, hơn nữa anh Trần Dương không phải là đàn ông lạ.”

“…” Bộ trưởng An buồn bực trong lòng. Dựa theo cấp bậc, ông ấy không thể thấp hơn thị trưởng, muốn vào quán cơm tư còn không dễ sao? Nhưng chết tiệt, Cửu Bộ của An ninh Quốc gia không được xuất hiện nhiều.

Bộ trưởng An nói với An Niên trong ngực: “An Niên, biến về hình người.”

“Dạ.” Mèo mun từ trong ngực bộ trưởng An nhảy xuống, lại hóa thành thiếu nữ, sau đó ngoan ngoãn nhặt quần áo trên mặt đất ôm vào trong lòng, thuận thế đứng ở bên người Trần Dương.

“…” Vậy mà lại đứng bên người thằng nhóc đó, Bộ trưởng An không nhịn được trợn trừng mắt hung hăng nhìn Trần Dương.

Trần Dương không hiểu sao bị trừng, tư thế nghiêm càng thêm thẳng.

Bộ trưởng An nói: “An Niên, con quay về văn phòng đi. Trần Dương, cậu theo tôi tới đây một chút.”

Trần Dương theo sau: “Vâng.”

An Niên không chịu nghe theo nói: “Con cũng muốn đi.”

Bộ trưởng An dụ dỗ nói: “Con về văn phòng trước đi, lát nữa bố sẽ đi tìm con nhé.”

“Dạ.” An Niên ngoài miệng thì nghe theo, nhưng mà biểu cảm vẫn lưu luyến không rời.

Trần Dương thấy thế, lập tức nói: “An Niên, em cầm quà tặng này đi chia cho mọi người trước đi.”

“Đúng rồi! Phải chia quà. Bố, nhiệm vụ lần này bọn con thu được quà cảm ơn đó.” Nói xong, An Niên ngồi xổm xuống nhặt thẻ hội viên vung vãi lên, thuận tay đưa cho Bộ trưởng An một tấm.

“Thẻ hội viên của tập đoàn Âu thị, anh Trần Dương nói có cái thẻ hội viên này về sau đi đến khách sạn dưới cờ tập đoàn Âu thi ăn ở không phải trả tiền. Bố lấy một tấm trước, những cái còn lại con đi chia ra.”

Nói xong, An Niên ôm thẻ hội viên còn lại hào hứng rời đi.

Trần Dương thấy An Niên đã rời đi, đang muốn đi theo Bộ trưởng An đến văn phòng, nhưng mà vừa quay đầu lại anh đã đối mặt ánh mắt càng thêm nghiêm khắc của Bộ trưởng An.

“…” Mới vừa rồi tôi đã làm gì sai sao?

Má nó, thằng nhóc này mới đến vài ngày nhưng mà An Niên còn nghe lời thằng nhóc này hơn.

Đánh giá thẻ hội viên xong, Bộ trưởng An thở phì phì chạy về văn phòng, Trần Dương không hiểu ra sao đi theo ở phía sau, không dám nói lời nào, chỉ yên tĩnh đứng ở trước bàn làm việc của Bộ trưởng An, nghe phân phó.

Bộ trưởng An hỏi: “Cậu tới Cửu Bộ bao lâu rồi? Làm quen như thế nào?”

Anh đáp: “Rất tốt.”

“Rất tốt? Vậy để tôi xem biểu hiện công tác của cậu.”

Nói xong Bộ trưởng An mở ra hệ thống, bên trong kiểm tra biểu hiện công tác của Trần Dương trong một tháng này, sau khi nhìn thấy từng dãy ưu tú, cùng với tiếp đó là những vụ kết án của tổ một những năm qua chưa xong cũng được giải quyết cơ bản 80%.

“…” Mẹ nó, làm việc xuất sắc như vậy sao tìm được thóp đây.

Bộ trưởng An hung hăng nói: “Biểu hiện không tệ.”

Trần Dương khiêm tốn nói: “Cảm ơn Bộ trưởng khích lệ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”

Đừng tưởng rằng cậu giả bộ khiêm tốn thì tôi sẽ bỏ qua hình ảnh vừa mới nhìn thấy, lại dám táy máy tay chân với con gái của tôi. Bộ trưởng An theo bản năng bỏ qua sự thật là An Niên tự nhào tới.

Bộ trưởng An lại hỏi: “Chung đụng với An Niên như thế nào?”

Anh đáp: “Rất tốt, tuy rằng An Niên khuyết thiếu kinh nghiệm xã hội, nhưng mà con người rất đơn thuần thiện lương.”

Nói nhảm, con gái của tôi đơn thuần thiện lương còn cần cậu nói ư!

Bộ trưởng An nói: “An Niên khuyết thiếu kinh nghiệm xã hội, nhưng mà cậu không thiếu khuyết, vì vậy khi chung đụng, tôi hy vọng cậu chú ý một chút. Cửu Bộ đặc biệt chọn cậu, thứ nhìn trúng chính là chính trực của người thân là cảnh sát như cậu, hy vọng cậu có thể luôn duy trì.”

Đối với phần thiên tính mèo con này, Trần Dương khẳng định nói: “Bộ trưởng An, tôi nghĩ Bộ trưởng đã hiểu lầm. Vừa rồi sở dĩ An Niên làm như vậy là vì thiên tính của mèo con.”

Bộ trưởng An nghiêm nghị hỏi: “Đương nhiên là thiên tính mèo con, nếu không thì cậu cho rằng là cái gì?”

“…” Trần Dương lặng im, đột nhiên anh cảm thấy không đúng thì phải, vô cùng sai sai. Bầu không khí này giống như không phải bầu không khí cấp trên và cấp dưới giữa nên có. Trần Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ, giọng điệu thể hiện thái độ anh đoan chính, vẻ mặt giải quyết việc chung, thành khẩn học hỏi nói: “Bộ trưởng, tôi có làm gì không đúng, xin Bộ trưởng chỉ điểm cho.”

“…” Lúc này đến lượt Bộ trưởng An im lặng, này chỉ điểm như nào? Chẳng lẽ nói không cho phép cậu có ý nghĩ không đứng đắn với con gái tôi. Nếu thằng nhóc này bảo hoàn toàn không có thì mặt mũi An Niên nhà chúng ta để vào đâu, An Niên nhà chúng ta có chỗ nào không tốt?

Ngay khi Bộ trưởng An bị Trần Dương chiếu tướng một quân, đang không biết nên làm thế nào cho phải thì ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

Bộ trưởng An thở phào nhẹ nhõm: “Vào đi.”

Cửa mở ra, trưởng khoa Lưu ôm một xấp văn kiện đi đến: “Bộ trưởng, tôi có báo cáo công tác.”

Bộ trưởng An nhìn trưởng khoa Lưu, lại nhìn Trần Dương, cuối cùng khua tay nói: “Cậu đi ra ngoài trước đi.”

“Vâng.”

Trần Dương khẽ gật đầu với Trưởng khoa Lưu, quay người đi ra văn phòng. Sau khi đóng cửa lại, Trần Dương cũng không nhịn được thở dài một hơi, lau cái trán, không ngờ còn đổ chút đổ mồ hôi. Kì lạ, mình căng thẳng cái gì?

Trong văn phòng, Bộ trưởng An hỏi: “Chuyện gì?”

Trưởng khoa Lưu đưa tư liệu tới: “Sau khi Bộ trưởng rời khỏi, đây là mấy bản án trọng yếu Cửu Bộ làm, Bộ trưởng xem một chút.”

Bộ trưởng An nhận tư liệu, mở đại một trang. Sau khi nhìn mấy lần, vẻ mặt kinh ngạc: “Trần Dương quen biết phán quan?”

Trưởng khoa Lưu khoa trương nói: “Đúng vậy, không thì chuyện An Niên suýt chút nữa nuốt quỷ sai Địa Phủ không biết phải kết thúc như thế nào mới tốt. Cũng may Trần Dương có quan hệ rộng với m, việc này mới được đè xuống, bản án giải quyết thuận lợi.”

“Ông canh chuẩn thời gian tới như này, lại cầm bản án qua tay Trần Dương và An Niên, ông muốn làm gì?” Bộ trưởng An liếc mắt nhìn trưởng khoa Lưu, tên này “không có lợi không dậy sớm”, chắc chắn nói ra suy nghĩ của mình.

“Tôi sợ Bộ trưởng nhất thời xúc động, sa thải người ta.” Vừa rồi cảnh An Niên bổ nhào qua hôn Trần Dương cũng bị trưởng khoa Lưu vừa mới đi làm bắt gặp.

Bộ trưởng An sống chết không thừa nhận vừa rồi ông ấy quả thật có ý nghĩ này: “Ai nói tôi muốn sa thải cậu ta.”

Trưởng khoa Lưu vạch trần nói: “Bộ trưởng phừng phừng lửa giận, tôi cách tám trượng cũng nhìn thấy.”

Bị người khác vạch trần, Bộ trưởng An không giả bộ nữa, nói: “Cậu ta dám táy máy tay chân với An Niên. Không được, tìm một cộng sự nữ đáng tin hơn.”

Trưởng khoa Lưu nhỏ giọng nói: “Rõ ràng là An Niên tay máy Trần Dương.”

Bộ trưởng An nổi giận: “Ông nói cái gì!”

Trưởng khoa Lưu nói: “Tôi nói là Bộ trưởng nghĩ nhiều rồi, An Niên vẫn còn là con nít, cảm xúc phương diện đó còn chưa mở khóa. Huống chi tôi bói một quẻ cho hai người bọn họ rồi, không có sợi nhân duyên.”

Bộ trưởng An hồ nghi: “Không có sợi nhân duyên?”

“Dù sao tôi cũng không tính ra.”

Cho dù có tôi cũng coi như không ra, mệnh cách Trần Dương đã sớm nhảy ra khỏi ngũ hành bát quái rồi, trưởng khoa Lưu yên lặng bổ sung trong lòng.

“Ông cũng đã nói không tính ra, đó có lẽ là không có.” Đối với bản lĩnh xem bói của trưởng khoa Lưu, Bộ trưởng An rất tín nhiệm.

“Hơn nữa, Trần Dương mới đến Cửu Bộ một tháng, sau khi hợp tác với An Niên, Cửu Bộ dự tính doanh thu tương lai là ba nghìn tám trăm chín mươi vạn, là gấp ba lần một mình An Niên làm ra.”

“Hôm nay lại mang về thẻ hội viên của tập đoàn Âu thị, có thể cho mọi người Cửu Bộ vào ở khách sạn năm sao ở các nơi trên thế giới. Sau này người của Cửu Bộ đi công tác lại giảm đi một khoản chi tiêu, quan trọng nhất chính là dưới đất Trần Dương có người.”

“…” Bộ trưởng An nhíu mày nghĩ sâu xa một lát: “Ông chắc chắn giữa cậu ta và An Niên không có…”

“Tôi chắc chắn, tôi thật sự không tính ra được.”

Bộ trưởng An dặn dò: “Vậy trước tiên như vậy đi, tạm thời để cậu ta lại. Ông theo dõi sát sao mọi lúc cho tôi.”

“Đã hiểu.” Trưởng khoa Lưu gật đầu đồng ý, ra khỏi cửa lớn của văn phòng Bộ trưởng, biểu cảm lập tức thay đổi ngay tắp lự. Để Trần Dương đi, đùa sao. Nếu cậu ấy rời đi, tôi đi đâu đi tìm một cộng sự cho An Niên, mồm mép của mình chỉ biết thốt ra, không biết sự gian khổ của đầy tớ tìm người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK