Chương 17: Mang giày của người ta, đi đường của người ta khiến người ta không còn đường để đi…
Mặc Tử Hàn tức giận trừng mắt nhìn dòng chữ trên tấm bìa, tay anh vì tức giận mà hơi run run.
Xem? Hay là không xem?
Đây lại là một trò đùa nữa sao? Nhưng mà… cũng rất ngạc nhiên.
Lần đầu tiên trong đời, Mặc Tử Hàn anh lại có thể do dự.
“SHIT! Chết tiệt!” Anh tức giận mắng một tiếng rồi bỗng nhiên lật lại tấm phiến.
Thì ra… đây không phải là một tấm phiến mà là một tấm hình. Trên tấm hình là cái lưng trần của một người phụ nữ, mà trên làn da trắng noãn như trẻ sơ sinh kia có hoa văn hình huyết long đang uốn lượn, vảy màu đỏ, mắt màu đen, bên trong miệng còn có viên ngọc màu đen.
Hai con ngươi của Mặc Tử Hàn trong phút chốc mở lớn.
Là cô! Đúng là cô! Anh sẽ không nhận lầm! Đây chính là lưng người phụ nữ đó, hoa văn này là chính tay anh vẽ!
Cô chưa chết sao? Hay đây là bức ảnh chụp cô trước khi chết?
Đột nhiên mở cửa xe, nhanh chóng bước xuống chạy nhanh về hướng Mặc Thiên Tân vừa mới đi nhưng không thể đuổi kịp.
Tiểu quỷ chết tiệt kia!
Thằng nhóc đó là ai? Người mà hắn nói là ai? Có quan hệ như thế nào với người phụ nữ này, còn câu nói mà hắn để lại…
“…Tìm tìm kiếm kiếm, kiếm kiếm tìm tìm, mặc dù tìm người trong hàng nghìn người giữa phố phường đông đúc, nhìn lại chợt thấy người đó đứng cạnh cái đèn cụt…”
“Đại ca?” Hỏa Diễm vội vàng đuổi theo.
“…”
Mặc Tử Hàn ngây ngốc xuất thần, không hề để ý đến Hỏa Diễm mà miệng khẽ lẩm bẩm…
“Tìm người trong hàng nghìn người… nhìn lại chợt thấy… người đó… đứng dưới đèn cụt… đèn cụt? Nơi nào có đèn cụt?”
Nháy mắt bừng tỉnh, anh liền nghĩ tới một nơi.
“Hỏa Diễm!”
“Dạ, đại ca”
“Cậu mau chuẩn bị xe, chúng ta tới khách sạn Rich”
“Vâng”
Chỗ đó chính là nơi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, trong phòng KTV, trong phòng VIP…
…
Khách sạn Rich
Phòng thay đồ của nhân viên
“Tớ nói này Thất Thất, cậu đã xem báo ngày hôm qua chưa?” Phương Lam vừa cởi bộ đồng phục nhân viên trên người ra, giả bộ thuận miệng hỏi.
“Không nhưng mà tớ biết chuyện anh ta ra tù rồi!”
Phương Lam kinh ngạc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô.
“Vậy cậu tính như thế nào?”
“Nếu muốn tới thì chuẩn bị ứng phó” Đó là ý kiến của đứa con trai bảo bối của cô.
“Vậy trên đường không cẩn thận đụng phải thì sao?”
“Đương nhiên lập tức xoay người bỏ chạy!” Tử Thất Thất không do dự trả lời.
“Vậy nếu anh ta tới tìm cậu?”
“Vậy càng phải chạy, bị anh ta bắt được là thảm”
“Cậu có còn chí khí không vậy ?”
Phương Lam nghĩ lại bảy năm trước, cô gái kia chính là một tuyển thủ Tae Kwon Do gan góc phi thường, nhưng giờ phút này lại trở nên nhát gan như thế.
Thật khiến cô phải nhìn với cặp mắt khác, thật là nhìn lầm rồi…
“Chí khí?” Tử Thất Thất đột nhiên nhìn cô hung hăng nói “Chí khí có thể làm ra tiền sao? Chí khí có thể đem lại bát cơm sao? Chí khí có thể nuôi con giúp tớ sao? Chí khí có thể thay tớ trả nợ sao? Bị anh ta bắt được, lại còn biết tớ sinh cho anh ta một đứa con, không phải tớ đây chết chắc sao? Tớ chết cũng không sao, quan trọng là đứa con bảo bối của tớ phải làm sao? Huống chi tục ngữ có nói: Mang hài người ta, đi đường người ta khiến người ta không còn đường đi”
Phương Lam đổ mồ hôi.
Lại nữa, rõ ràng là cô đang ngụy trang cho sự bối rối hoảng loạn của mình.
“Ai…” Cô thán khí, an ủi vỗ bả vai Tử Thất Thất.
Trong lòng Tử Thất Thất đột nhiên run lên, hoảng hốt nói: “Tớ thay xong rồi, đi trước đây.”
Cô nói xong vội vàng chạy ra khỏi phòng thay đồ, nhưng vừa mới mở được cửa liền thấy Bách Hiên đang đứng đó, dường như đã đợi rất lâu.
“Thất Thất…” Anh nhẹ giọng ôn nhu gọi cô.
“Anh… anh sao lại ở đây?” Tử Thất Thất ngờ vực.
“Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em, không biết có thể mượn chút thời gian của em không?”
Chương 18: Hai người một vào một ra, đối mặt mà đi
Tử Thất Thất có chút kinh ngạc nhìn anh.
Trải qua bảy năm ở gần nhau, cô biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến.
“Được thôi, vậy đi đâu nói chuyện?”
“Anh đã chọn được một nhà hàng tốt rồi!”
“Vậy đi thôi!”
“Ừ!”
Bách Hiên duỗi tay phải ra, Tử Thất Thất vẫn không có đụng vào, cùng anh giữ khoảng cách nhất định, cùng nhau bước đi.
Phương Lam từ bên trong bước ra nhìn bóng lưng họ hơi hơi nhíu mày.
…
Bên ngoài khách sạn
Hỏa Diễm bước ra khỏi xe, cung kính mở cửa xe bên phải đằng sau ra.
Chân phải thon dài của Mặc Tử Hàn từ bên trong bước xuống, đôi giày da bắt mắt màu đen chạm xuống mặt đất, anh ngạo nghễ đứng trước cửa khách sạn Rich.
Nếu lời của tiểu quỷ kia nói là thật vậy thì người phụ nữ kia chắc chắn ở chỗ này.
Bước nhanh ra, mạnh mẽ đi về hướng cửa chính trong suốt.
Đúng lúc này, thang máy số 1 đột nhiên mở ra. Bách Hiên từ bên trong đi ra vừa vặn thấy Mặc Tử Hàn đang đi vào.
Hai mắt kinh ngạc mở to.
“Thất Thất, em để quên đồ trong thang máy!” Anh đột nhiên bịa chuyện.
“Vậy sao? Ở đâu?”
Tử Thất Thất lúc đầu một chân đã bước ra khỏi thang máy nhưng lại nghe thấy lời anh nói lập tức thu chân trở về, xoay người cúi xuống tìm kiếm.
Bách Hiên thừa cơ ấn phím đóng bên dưới, cánh cửa lập tức đóng lại.
Nhìn thấy thang máy đã đi lên, anh nhanh chóng khôi phục lại biểu tình ban đầu, sau đó quay đầu nhìn Mặc Tử Hàn trước mặt.
“Mặc tiên sinh, chào anh!” Anh gợi lên nụ cười xã giao nhìn Mặc Tử Hàn chào hỏi.
Hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn về phía anh, tìm kiếm khuôn mặt anh trong trí nhớ.
“Bách tổng!” Anh khẳng định nói!
“Anh còn nhớ tôi sao, thật đúng là vinh hạnh cho tôi!”
“Người thừa kế tập đoàn Bách thị sao tôi có thể quên chứ? Nếu tôi nhớ không lầm thì khách sạn này là do anh phụ trách.”
“Đúng vậy, là tôi!”
“Vậy cũng thật khéo, tôi muốn hỏi thăm một người!”
“Anh muốn hỏi ai?”
“Một người phụ nữ tên là Tử Thất Thất. Trước kia cô ấy có thể là khách quen ở đây nhưng hiện tại có lẽ là một nhân viên!” Dù sao muốn vào được đây phải là người có tiền, mà bảy năm trước nhà cô đã phá sản rồi.
“Thất Thất…” Bách Hiên nghi hoặc lặp lại, hơi nhíu mày như đang nhớ lại nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, cười nói: “Tôi không nghĩ là có người này, dù sao nhân viên ở đây ít nhất cũng có hơn nghìn người, khách qua lại cũng không thể đếm được. Có điều nếu như Mặc tiên sinh muốn tìm người này, tôi sẽ nói với cấp dưới tìm lại một phần tư liệu về nhân viên và khách hàng, ngày mai sẽ đưa cho anh.”
“Vậy cảm ơn!” Mặc Tử Hàn gợi lên nụ cười nhẹ nơi khóe miệng nhưng trên mặt vẫn lạnh như cũ.
“Không có gì!”
Hai người cứ thế một nghênh (nghênh tiếp) một họa (đáp lại), chợt “Đinh” một tiếng, thang máy số 1 cùng thang máy số 2 đồng thời mở ra.
Bách Hiên hoảng hốt xoay người lại phía thang máy số 1, một chân rục rịch, làm bộ dáng như muốn bước vào, mà Mặc Tử Hàn hai mắt hẹp dài khẽ liếc anh một cái, hờ hững bước vào thang máy số 2.
Tử Thất Thất đồng thời từ trong thang máy số 1 bước ra.
Hai người một vào một ra, đối mặt mà đi.