Chương 23: Đáp án của em là… em đồng ý!
Mặc Tử Hàn mặc quần áo vào, tùy ý ngồi trên ghế sô pha.
Hỏa Diễm cầm mấy cuộn băng theo dõi lần lượt đặt trên bàn, trước tiên anh lấy cuộn băng ở giữa nhanh nhẹn gõ lên bàn phím, hình ảnh nháy mắt trở lại lúc Tử Thất Thất bước vào phòng.
Hai mắt Mặc Tử Hàn sắc bén nhìm chằm chằm màn hình, khi thì thấy mặt bên của cô khi cô vào phòng, khi thì thấy lưng của cô, cuối cùng… là thấy hoàn chỉnh khuôn mặt cô.
Đồng tử trong mắt mở lớn, khóe miệng tà mị nhẹ nhàng nhếch lên.
Quả nhiên là cô!
Cô thật sự chưa chết!
Không nghĩ rằng cô sẽ tự mình đến giống như bảy năm trước, chẳng lẽ là ý trời? Số phận cả đời cô chỉ ở bên cạnh anh?
“Hỏa Diễm, chuyện tôi nhờ bạn cậu làm đã xong rồi chứ?” Anh lạnh lùng mở miệng.
“Rồi, đại ca!”
Hỏa Diễm cung kính trả lời sau đó mở hai cái máy tính khác ra, hai hình ảnh chính diện ống kính hiện lên.
“Tôi đã làm theo đúng những gì anh dặn, một cái ở phòng làm việc của nhân viên nữ, một cái ở cửa phòng thay đồ nữ, một cái ở cửa toilet nữ (theo dõi gì mà cả ở toilet cũng không tha _._!!), đại sảnh một cái, thang máy lầu một, nhà ăn, còn có bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc, … chỗ nào cũng lắp máy theo dõi kỹ càng, giờ anh có thể nắm giữ toàn bộ hoạt động trong khách sạn Rich.”
“Tốt lắm!” Mặc Tử Hàn hài lòng gật đầu, sau đó ra lệnh nói: “Mở hình ảnh bên trong phòng làm việc tổng giám đốc.”
“Vâng”
Anh đã xác định Tử Thất Thất làm việc ở đây, như vậy bước tiếp theo chính là xem bọn họ có quan hệ như thế nào, có thể ảnh hưởng tới vật anh giấu không.
…
Toilet
Sau khi Tử Thất Thất đẩy toa ăn về phòng bếp, theo thói quen sẽ đến toilet.
Mở cúc tay áo muốn rửa sạch tay vừa bị người nào đó bắt, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, món quà mà con trai cô tặng lại không thấy đâu nữa.
Đâu rồi? … Không lẽ rơi trong phòng người kia?
“Ai…” Cô nặng nề thở dài, thật sự là họa vô đơn chí.
Vừa mới náo loạn như vậy, liệu khách người ta có trả lại đồ cho cô không, như vậy lương của cô sẽ thế nào? Trích phần trăm? Tiền thưởng ? Tiền boa? Cứ như vậy mà trơ mắt nhìn người khác lấy?
Không được!
Cô đột nhiên tràn đầy ý chí chiến đấu! (Chiến đấu vì tiền =)))
Nhất định phải tìm cơ hội giải thích với anh ta, cầu xin anh ta đừng đổi người khác, đương nhiên… tất cả đều phải xem mặt mũi người ta là trên hết.
“Linh linh linh… linh linh linh”
Di động chợt vang lên, cô vội mở ra, nhìn cái tên trên màn hình – Bách Hiên.
Đúng là sóng này chưa hết sóng kia đã tới! Trước sau đều phải tới…
Ấn vào phím nghe, đặt ở bên tai:
“Vâng?”
“Thất Thất, giờ có rảnh không?”
“À, có!”
“Vậy có thể tới phòng làm việc của anh không? Anh muốn nghe câu trả lời của em!”
“… Được, em tới ngay!”
“Anh chờ em”
“Ừ…”
Tắt điện thoại đi, cô lại thở dài lần nữa, nhìn bản thân ở trên gương, khóe miệng giơ lên khổ sở…
……
Phòng làm việc tổng giám đốc.
“Cốc, cốc, cốc!”
“Mời vào!”
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Tử Thất Thất chậm rãi đi đến đứng trước bàn làm việc.
Bách Hiên nhìn khuôn mặt của cô, khẩn trương đứng lên khỏi ghế.
“Em đã cân nhắc kỹ chưa?” Anh hỏi
“Rồi!”
“Vậy câu trả lời của em là…”
Tử Thất Thất khóe miệng hơi gợi lên.
Anh đã đem con bài cuối cùng “ân nhân cứu mạng” ra, cô còn có thể cự tuyệt sao? Bảy năm qua anh chiếu cố cho cô, cả đời cô khó có thể báo đáp hết, cho nên kệ cô có đồng ý hay không, câu trả lời chỉ có một…
“Em đồng ý làm bạn gái của anh trong một tháng!”
Trên mặt Bách Hiên lộ ra một biểu hiện hài lòng, anh bước qua bàn làm việc tới đứng cạnh cô, cần hai tay cô hưng phấn nói: “Thất Thất, giờ anh rất vui! Mặc kệ có phải em nói thật lòng hay không, anh đều cực kỳ vui, anh nhất định sẽ khiến em yêu anh, anh nhất định sẽ khiến em không hối hận khi đồng ý làm bạn gái anh, vậy… giờ anh có thể hôn em không? Với thân phận bạn trai, giờ em là của anh, anh không phải đang nằm mơ… một chút thôi cũng được…”
Tử Thất Thất hơi run.
Hôn?
Chẳng qua là môi chạm môi, thịt chạm thịt, da chạm da, quên đi, không hề gì…
“Ừ, có thể!”
Bách Hiên thâm tình nhìn cô, trong lòng nhảy nhót không thôi, cố gắng kiềm chế xúc động, chậm rãi tới đôi môi của cô, nhẹ nhàng chạm vào.
Bảy năm thầm mến, lần đầu tiên hôi môi!
Ngọt ngào…
Nhưng hai người họ không phát hiện trên trần nhà có một camera đang theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ.
Chương 24: Xuất hiện gã đàn ông cao hơn… hai thước?
Bên trong phòng VIP
Mặc Tử Hàn thấy rõ Tử Thất Thất và Bách Hiên hôn nhau trên màn hình, hai mắt nhíu chặt, mi tâm theo đó mà túc khởi.
Không hiểu sao trong lòng nén giận, phẫn nộ đứng lên, một phát đá đổ cái bàn.
“Rầm” một tiếng vang lên, ba cái máy tính cùng lúc rơi trên mặt đất, cái bàn thủy tinh bị đập tan, mặt đất sạch sẽ trong nháy mắt trở nên hỗn độn.
Hỏa Diễm đứng ở một bên kinh ngạc nhìn anh, theo phản xạ bắt đầu thở dốc.
Đã bao nhiêu năm rồi không thấy đại ca tức giận? Hơn nữa từ trước tới giờ chưa từng thấy anh tức giận vì một người phụ nữ, chẳng lẽ…
“Hỏa Diễm” Mặc Tử Hàn chợt thấp giọng.
“Có.”
“Bảy năm trước khuôn mặt của cậu đã bị lộ, từ ngày mai để Kim Hâm tới đây.” Anh lạnh lùng truyền chỉ thị.
“Vâng” Hỏa Diễm lĩnh mệnh.
Cơn thịnh nộ của Mặc Tử Hàn vẫn chưa tiêu tan, hai tay anh nắm chặt thành nắm đấm, đôi mắt đẹp hẹp dài lại một lần nữa nhìn về chiếc máy tính màu đen vừa ghi lại hình ảnh.
Người phụ nữ ấy lại có quan hệ với anh ta, cho dù anh đã đánh mất, từ bỏ, cũng nhất quyết không cho phép bất cứ kẻ nào đụng vào, mà người phụ nữ đáng chết ấy lá gan càng ngày càng lớn, trên lưng vẫn còn ấn ký của anh lại có thể ở bên ngoài câu tam đáp tứ, xem ra… cần phải phạt nặng.
……
Sáng sớm hôm sau
Mặc Thiên Tân tới trước cổng khu nhà cao cấp Mặc gia, vẫn ngồi ở một góc cách cửa chính không xa đợi người nào đó xuất hiện.
Ngày hôm qua cậu đã đối mặt với công công thái dương suốt một ngày, cuối cùng chỉ có thể dùng hai từ “xót xa” để hình dung tâm tình trong lòng, cho dù hôm nay cậu tìm được một gốc cây đại thụ hứng bóng mát kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi, thế nhưng nếu người nào đó không xuất hiện, như vậy cậu liền… cậu liền… cậu liền…
Tiếp tục chờ!!
Tục ngữ nói không sai: có công mài sắt có ngày nên kim, muốn biết sắt làm sao luyện thành? Không sai, trước tiên phải biết nhẫn nại…
Cho nên cậu nhẫn! Cậu nhẫn! Cậu nhẫn nhẫn nhẫn!
Thời gian chậm rãi trôi qua, một tiếng… hai tiếng… ba tiếng…
Mặc Thiên Tân mắt to nhìn chằm chằm cánh cổng bằng sắt kia, ánh mắt chăm chú, nhưng vẫn không thấy bóng người xuất hiện, đột nhiên…
“Nhóc là ai?”
Từ phía sau truyền đến thanh âm lạnh như băng, Mặc Thiên Tân sợ hãi lập tức dựng lên, xoay người nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc bộ âu phục màu đen.
Người này cao hơn… hai thước?
Cậu dùng lực ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt anh ta, hùng hổ nói: “Chú hỏi cháu sao? Cháu còn muốn hỏi chú đấy? Chú là ai? Vì sao muốn làm cháu sợ? Nếu như hù chết cháu, chú có thể tìm được ai khả ái như cháu trả lại cho mẹ cháu sao?”
Người đàn ông mày hơi túc khởi, nhìn khuôn mặt cậu đang đeo kính đen.
Bắt đầu từ ngày hôm qua, có người báo lại có một tiểu quỷ khả nghi trước cổng, anh theo dõi suốt một ngày một đêm cũng không phát hiện ra thằng nhóc này có hành động gì khác thường, với lại khi trời tối, nó liền bỏ đi nhưng không ngờ ngày hôm nay lại tới nữa.
Thằng nhóc này có mục đích gì?
“Tiểu quỷ, ta cảnh cáo nhóc, nơi này không phải chỗ nhóc muốn làm loạn là được, không muốn chết thì mau cút đi!” Anh ta đe dọa.
“Chú làm cháu sợ?” Mặc Thiên Tân tiếp cận từng bước, kiêu ngạo nói: “Bổn thiếu gia từ bé bị dọa đã quen mới không sợ chú! Hơn nữa chú dựa vào cái gì mà muốn cháu bỏ đi? Chẳng lẽ con đường này là do chú mở? Nếu đúng như vậy cháu cho chú tiền là được, còn nếu không phải chú mau tránh ra, ít ở đây gây trở ngại bổn thiếu gia cùng mỹ nữ môi trường luyến ái.”
Mỹ nữ môi trường?
Mỗ nam mặt đầy hắc tuyến!