• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39: Bảo bối, mẹ cho con đi…

Sao đột nhiên nói muốn chuyển nhà?

Hơn nữa mẹ vẫn còn mặc đồng phục nhân viên lại vội vã chạy về, có việc lớn gì sao?

“Mẹ, làm sao vậy? Vì sao đột nhiên muốn chuyển nhà?” Cậu nghi hoặc hỏi.

Tử Thất Thất vẫn còn kích động từ từ bước đến trước mặt cậu, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng.

“Bảo bối, ba con tới bắt chúng ta!”

“Ba? Vậy ba đâu?” Rõ ràng vừa mới nói chuyện điện thoại, sao có thể nhanh tới mức đến đây bắt người?

“Không… Mặc dù mẹ không khẳng định được người kia có đúng là ba con hay không, nhưng mà khi nói chuyện với anh ta mẹ có cảm giác, với những việc mẹ làm, mẹ cho rằng… có thể là anh ta, không, chính là anh ta! Cho nên chúng ta nhanh rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt!” Cô hoang mang nói, bắt lấy tay Mặc Thiên Tân, ngay cả đồ đạc cũng không muốn thu dọn, lập tức muốn đi!

“Mẹ”

Mặc Thiên Tân lớn tiếng gọi cô, đôi tay nho nhỏ dùng sức giữ chân cô lại.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cái gì mà người kia? Cái gì mà hình như là anh ta? Có thể là anh ta? Thật là anh ta? Cuối cùng là mẹ có gặp ba hay không?”

“Mẹ không nhìn thấy khuôn mặt anh ta, nhưng mà…” Nhìn thấy người kia, lòng của cô sẽ cực kỳ không yên, sẽ trực tiếp nghĩ đến Mặc Tử Hàn.

“Mẹ, không phải là mẹ quá căng thẳng rồi chứ? Ba không biết mẹ là ai, sao có thể tìm đến mẹ chứ? Hơn nữa ba cũng không biết mình có đứa con trai này, cho nên càng không thể tới bắt chúng ta! Mẹ lại nghĩ nhiều nữa rồi, không sao đâu…” Mặc Thiên Tân bình tĩnh an ủi cô cực kỳ giống một diễn viên chuyên nghiệp.

Thế nhưng sắc mặt Tử Thất Thất vẫn trắng bệch như cũ.

Cô từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, giống hệt con trai, bị huấn luyện viên huấn luyện đến mức cơ thể muốn rã rời ra thành từng mảnh ngay cả một lần kêu đau cũng không có, nhưng mà từ khi có cậu, cô liền biến thành nhát gan, có lẽ bởi mất đi ba mẹ cho nên cô sợ ngay cả cốt nhục duy nhất của mình cũng sẽ mất đi!

Nhưng nhiều năm như vậy, cô luôn ghi tạc trong đầu rằng có một số chuyện không nên nói thẳng, nhưng mà hôm nay có lẽ phải nói ra…

“Thiên Tân…” Bất ngờ cô gọi tên cậu.

“Dạ?” Mặc Thiên Tân nghi hoặc lên tiếng trả lời, cảm giác được không khí có phần thay đổi.

Tử Thất Thất nhíu mày, khuôn mặt tươi cười nhàn nhạt khổ tâm nhìn cậu nói: “Thực ra con rất thích có ba… phải không? Thực ra con vẫn luôn đợi ba ra tù… phải không? Thực ra con vẫn luôn muốn ở bên cạnh ba… đúng không? Dù sao con với anh ta…”

“Mẹ” Mặc Thiên Tân chợt cắt ngang lời của cô.

Tử Thất Thất vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu, nước mắt lóe ra ánh sáng trong suốt.

“Nhiều năm rồi, con làm mọi việc vì anh ta, mẹ đều biết, mẹ cũng thấy được… Mặc dù con chưa gặp ba, cũng chưa từng nói chuyện, nhưng con thích ba đã vượt qua cả thích mẹ, cho nên nếu con muốn sống cùng ba, như vậy… mẹ để con đi tìm ba!”

“Mẹ? Mẹ đang nói cái gì vậy? Mẹ không cần con nữa sao?” Mặc Thiên Tân gắt gao nhíu mày, vẻ mặt bi thương, tay nhỏ bé cầm lấy vạt áo cô.

“Mẹ sao có thể không cần con chứ? Con chính là đứa con trai bảo bối mà mẹ yêu nhất!”

“Vậy lời vừa nãy của mẹ là có ý gì? Mặc dù con thực thích ba, nhưng còn càng thích mẹ hơn… chính là mẹ a!”

Nháy mắt, nước mắt đã ngưng kết lại rồi biến mất…

Đồ bịp bợm!

Rõ ràng từng dạy cậu rằng trẻ con không được nói dối, nhưng mà… cô lại nói dối, trêu chọc cậu gần chết!

 

Chương 40: Sơn vô lăng, thiên địa hợp, tài cảm dữ quân tuyệt!

Trực giác của phụ nữ thật đáng sợ, lại có thể nhìn thấu chuẩn xác bí mật trong nội tâm người khác.

Đây rốt cuộc là cái loại suy luận gì vậy?

Mặc Thiên Tân giờ này khắc này mới biết được, một người lớn mật làm bậy như mẹ vì sao lại sợ ba, hóa ra là sợ mất đi cậu.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con đã gặp ba rồi!”

Cái gì?

Tử Thất Thất kinh ngạc mở lớn hai mắt, giống như thấy được sét đánh giữa trời quang.

“Con đã… gặp… anh ta?”

“Đúng vậy! Thật ra mấy ngày nay con không nghe lời trốn học, ngày nào cũng đứng chờ ở cửa nhà ba, nhưng con chỉ nhìn lén ba thôi, cho nên ba không phát hiện ra con, hơn nữa hôm nay con cũng thấy ba trở về lúc sáng, sau đó ở nguyên trong nhà, cho nên mẹ nhất định là nghĩ quá nhiều rồi, ba không thể phân thân làm sao có thể đi tìm mẹ chứ?” Cậu nửa thật nửa giả nói, vô cùng nhuần nhuyễn phát huy tài ăn nói của mình.

Hy vọng lời nói dối này có thể kéo thêm được chút thời gian, ý muốn của cậu cũng mau chóng được thực hiện.

Tử Thất Thất sửng sốt nhíu mày.

Anh ta cả ngày đều ở trong nhà?

Vậy người ở khách sạn Rich không phải anh ta? Người kia thực sự như anh ta đã nói, là tổng giám đốc cao cấp của tập đoàn Kim King?

Là cô… nghĩ quá nhiều sao?

“Mẹ?”

Mặc Thiên Tân thấy cô im lặng không nói lời nào, lo lắng nắm chặt tay cô nói: “Mẹ không tin con sao?”

“Không! Không phải… Mẹ chỉ… không thể nào yên tâm!”

“Mẹ nhất đinh là quá căng thẳng đấy, từ sau khi ba ra tù, ngày nào mẹ cũng mất ngủ, mẹ nghĩ xem, nếu một người ngày nào cũng trong trạng thái hoảng sợ, tất nhiên sẽ cho rằng nguy hiểm ngay bên cạnh mình, nhưng mẹ yên tâm, y học đã chứng minh: chỉ cần mẹ ăn ngon rồi lại ngủ một giấc thì sáng ngày mai sau khi thức dậy, mẹ nhất định sẽ lại phấn chấn, hoạt bát, hăng hái, nhanh nhẹn… à, không đúng, phi phi phi, đồng ngôn không cố kỵ… Tóm lại, tất cả mọi chuyện sẽ thay đổi, con sẽ không đi, cho dù ba có thực sự đến, con cũng sẽ bỏ trốn cùng mẹ, hơn nữa con thề với mẹ…”

Cậu đột nhiên dừng lại, cánh tay ngắn ngủn trụ lấy cổ Thất Thất, đem trán mình dán vào trán cô, ẩn tình nói: “Sơn vô lăng… Thiên địa hợp… Tài cảm… Dữ, quân, tuyệt!” (Trời đất có hợp làm một mới dám đoạn tuyệt)

“Phụt”

Tử Thất Thất cuối cùng nhịn không được mà cười lên tiếng.

“Ai nha, mẹ, mẹ phóng thí (trung tiện)” Mặc Thiên Tân bắt đầu trêu chọc.

“Tai con có vấn đề rồi sao? Đó là tiếng cười”

“A? Vậy lại càng không tốt, tiếng cười của mẹ với tiếng thí rất giống nhau!”

“Tiểu tử thối…”

Không khí lại khôi phục như bình thường, nhưng nguy hiểm lại ngầm từng bước tới gần…

※※※

Khách sạn Rich

Phòng VIP 001

Sau một đêm sửa sang, Mặc Tử Hàn ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt lạnh như băng, hai mắt nhìn về phía trước, không ngừng suy nghĩ!

Kim Hâm đứng bên cạnh anh, nhìn vết thương trên tay anh đã ngừng chảy máu, sau đó từ từ khô lại.

Trời dần dần sáng, ánh mặt trời chiếu rọi khắp căn phòng.

Đột nhiên, hai mắt lạnh như băng của Mặc Tử Hàn ngước lên, nhìn ánh nắng chói mắt, cuối cùng đôi môi mím chặt cũng mở ra.

“Kim Hâm!”

“Có”

“Chờ khi nào Tử Thất Thất tới, cậu tìm cơ hội đánh ngất cô ta, chúng ta lấy lại đồ vật kia!”

“Rõ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK