• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43: Nguy hiểm tới gần, bẫy sau lưng!!!

Thanh âm người đàn ông này không phải là Kim tổng, tại trong phòng kia còn có một người đàn ông khác?

Anh ta là ai vậy?

Trong ý thức Bách Hiên đột nhiên hiện lên hình ảnh Mặc Tử Hàn, thế nhưng thanh âm này so với Mặc Tử Hàn càng lạnh như băng, càng âm trầm, càng tà ác, mỗi lời giống như mang theo nguyền rủa, khiến toàn thân người ta run sợ.

Nếu thật là anh ta, vậy mục đính chính là Tử Thất Thất?

“Rít”

Trong tai nghe truyền đến âm thanh chói tai, rất rõ ràng là máy nghe trộm đã bị hư hại, anh nhanh chóng tháo tai nghe xuống, đôi lông mày cau lại, cảm giác bất an đánh thẳng vào tim.

Sập tối.

Tử Thất Thất thay quần áo, chuẩn bị tan ca.

Cả ngày đều gió yên sóng lặng, thuận thuận lợi lợi, người phòng VIP 001 cũng không có gọi cô tới, có thể nói cả ngày cô đều du thử du thực, nhưng yên bình như vậy lại làm cô bất an, đây sẽ không là yên bình trước cơn bão chứ?

“Cốc, cốc, cốc!”

Tiếng gõ cửa vang lên, làm đứt đoạn tâm tư lo lắng của cô.

Tử Thất Thất nghi ngờ mở cửa, vừa mở ra liền nhìn thấy Bách Hiên mặc âu phục phẳng phiu đứng trước cửa mỉm cười với cô.

“Có rảnh không?” Anh nhẹ giọng hỏi.

“A… Dạ!” Cái này… Hẳn là xem như câu trả lời cơ bản nhất của một người bạn đi?

“Chúng ta cùng ăn tối được không?”

“Được”

Bình thường có chút không quen, bầu không khí xấu hổ tràn ngập, hai người sánh vai mà đi, cách nhau 10 cm, trầm mặc không nói lời nào.

Khách sạn Rich, sảnh ăn cao cấp.

Đồng ý với yêu cầu của Tử Thất Thất, hai người không đi chỗ khác mà trực tiếp lên lầu ba.

Bàn ăn vuông, khăn trải bàn trắng như tuyết, mặt trên bày rượu đỏ, bò bít tết và hoa tươi, không khí làng mạn, âm nhạc tao nhã, hai người ngồi đối diện nhau.

Bách Hiên tỉ mỉ cắt miếng bò bít tết cho cô, sau đó cầm chiếc ly đế cao, nâng chén nói: “Cheers!”

Tử Thất Thất cười, cũng cầm chiếc ly đế cao lên chạm nhẹ vào ly anh.

“Duang”

Hai ly chạm nhau phát ra âm thanh dễ nghe.

Tử Thất Thất uống nhẹ một ngụm, còn Bách Hiên chỉ cho ly chạm qua môi rồi để xuống.

“Thất Thất, ngày mai chúng ta đi du lịch ở đảo Ba Li, thế nào?” Anh đột nhiên cười nói.

Đảo Ba Li?

Tử Thất Thất ngạc nhiên

“Vì sao đột nhiên muốn đi du lịch? Em còn việc phải làm ở đây, không thể đi xa như vậy.”

“Anh đã phê chuẩn cho em nghỉ dài hạn một tháng, chuyện phòng VIP, anh cũng đồng ý yêu cầu thay đổi người của em.”

“Hả? Anh đồng ý? Thế nhưng, Thiên Tân còn đang đi học, chỉ sợ…”

“Anh đã hỏi qua nhà trường, họ nói chỉ cần Thân Tân có thể theo kịp được với chương trình học cũng có thế cho nó nghỉ một tháng, anh nghĩ Thiên Tân thông minh như vậy, hẳn là không có vấn đề gì”

“Thế nhưng…” Tử Thất Thất do dự kéo dài âm, không ngừng tìm cớ.

“Em không muốn đi cùng anh sao?” Bách Hiên chợt hỏi, cũng nói: “Cho dù anh dùng thân phận bạn trai mời em, em cũng không thể đồng ý với anh sao?”

Thử Thất Thất nhíu mày nhìn anh!

Bạn trai?

Anh ấy mà lại dùng phương thức bỉ ổi như vậy để giữ chân cô sao.

“Haiz…” Cô thở một hơi, nghiêm túc nhìn anh nói: “Xin lỗi, tuy anh dùng thân phận bạn trai yêu cầu em, nhưng em lấy tư cách bạn gái anh cũng còn có quyền lựa chọn được từ chối, cho nên em không thể cùng anh đi đảo Ba Li, thật xin lỗi.”

Vừa dứt lời, hai mắt cô bỗng trở nên mơ hồ, cơ thể nhoáng lên, không có cánh nào thăng bằng.

Chuyện gì xảy ra?

Cô chỉ uống một chút rượu, không thể có khả năng say? Chẳng lẽ…

“Bách Hiên, anh…” Lời cô vừa nói ra, liền lập tức mất ý thức gục xuống bàn.

Bách Hiên nhìn cô hôn mê, mi tâm lộ ra một vết hằn sâu.

Ban đầu chỉ cần cô vui vẻ lập tức đồng ý, anh sẽ để cô ăn miếng thịt bò bít tết trước mặt, trong đó có thuốc chống hôn mê, nhưng cô lại kiên định cự tuyệt anh cho nên…

“Nên nói xin lỗi… là anh!”

 

Chương 44: Kim Hâm…Chúng ta đi cướp người!!!

Vì không muốn có thêm phiền toái nên Bách Hiên không đem Tử Thất Thất ra khỏi khách sạn mà trực tiếp tới phòng ở tầng bốn.

Thế nhưng lại không ngờ khi cửa thang máy mở ra đúng lúc đụng phải Phương Lam đang chờ thang máy.

“Cô sao lại ở đây?” Bách Hiên kinh ngạc.

“Tôi? Hôm nay tôi tăng ca, thuận tiện kiểm tra phòng hộ đồng nghiệp, nhưng còn anh, đây là có chuyện gì? Thất Thất làm sao vậy?” Phương Lam lo lắng nhìn Tử Thất Thất hôn mê bất tỉnh.

“Cô ấy không có việc gì, chẳng qua là uống rượu say, tôi đưa cô ấy qua phòng nghỉ ngơi!” Bách Hiên nói xong, hoảng hốt đi qua bên người cô.

Phương Lam nghi ngờ nhíu mày.

Thất Thất uống say? Điều đó không có khả năng! Từ sau đêm hôm đó vào bảy năm trước, cô ấy chưa từng khiến bản thân uống say.

Cái này rất lạ!

Cô khẩn trương đuổi theo Bách Hiên, chắn trước mặt anh cười nói: “Hay để tôi đưa cô ấy về nhà, nha đầu này chỉ thích ngủ ở giường của mình, nhận thức giường rất lợi hại, hơn nữa Thiên Tân không gặp cô ấy cũng sẽ lo lắng.”

Cô tìm một lý do, đưa tay muốn đoạt lại người.

“Cô không phải là tăng ca sao? Cô có thời gian đưa cô ấy về sao?” Bách Hiên tránh tay cô, lạnh lùng hỏi.

“À… Tôi…”

“Tôi là bạn trai cô ấy, tôi sẽ chăm sóc cô ấy, cô cứ yên tâm, tí nữa tôi sẽ gọi cho Thiên Tân.”

Nói xong lập tức đi vào một căn phòng.

Phương Lam lo lắng đứng tại chỗ, chau mày!

Trong phòng.

Bách Hiên nhẹ nhàng đặt Tử Thất Thất đang hôn mê lên giường, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt mỹ lệ của cô, ngón tay khẽ đụng vào, giống như đang vuốt ve chí bảo vô thượng.

Bảy năm trước, bắt đầu từ cái khoảnh khắc cứu cô, anh cho rằng đây là lễ vật ông trời ban cho anh, người phụ nữ này đã định trước là cô dâu tương lại của Bách Hiên, thế nhưng cô lại là một mĩ hạc đứng ngạo nghễ trên hồ nước, lúc nào cũng nhìn lên bầu trời xanh lam, chưa từng quay đầu nhìn anh.

“Thất Thất…” Anh khẽ nỉ non, ngón tay chậm rãi trượt.

Lướt qua môi cô, lướt qua hàm dưới, lướt qua cái cổ mảnh khảnh, cuối cùng… dừng lại trên miếng băng OK.

Anh nhớ rõ đây là vết thương hai ngày trước của cô, anh cũng nhớ rõ vẻ mặt hoảng hốt mà cô cực lực muốn che dấu.

Sẽ là cái gì?

Anh nghi hoặc bóc băng dán, hai mắt mở lớn nhìn dấu răng thật sâu.

Lửa giận chất chứa trong lòng nhất xúc tức phát.

“Chết tiệt! Tôi còn chưa từng chạm vào, là ai dám chạm?”

Anh mắng chửi, đưa tay tới trước ngực cô, phẫn nộ kéo vạt áo của cô.

Cảnh xuân… chợt hiện lên tầm mắt anh.

※※※

Một mặc khác.

Phòng VIP 001

Kim Hâm ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm ba máy tính giám thị nhất cử nhất động của Tử Thất Thất ở khách sạn Rich.

Anh chứng kiến rõ ràng cô gặp mặt Bách Hiên, nhìn thấy cô uống rượu, nhìn cô té xỉu, cũng nhìn thấy cô bị Bách Hiên ôm vào phòng.

Cảm giác bất an chợt nảy sinh, đôi lông mày gắt gao nhăn lại.

“Đại ca!”

Anh đột nhiên đứng lên, xoay người nhìn Mặc Tử Hàn ngồi uống rượu trước quầy rượu.

“Làm sao vậy?” Mặc Tử Hàn hỏi.

“Bách Hiên vừa mới ôm Tử tiểu thư hôn mê, hiện tại đã đem cô ấy vào bên trong phòng, hai người bọn họ là người yêu, tôi sợ nếu như Bách Hiên làm gì với Tử tiểu thư sẽ phát hiện gì đó trên hình xăm!”

Hôn mê?

Mặc Tử Hàn khẽ thiêu mi!

Nếu đã là người yêu, vì sao còn muốn làm điều thừa thãi như vậy?

Trầm mặc suy nghĩ, không nhanh không chậm uống xong rượu, đột nhiên… đôi mắt lãnh liệt buộc chăt, tản ra nồng đậm sát khí, khóe miệng cũng gợi lên tà tứ, bộc lộ sự tức giận.

“Người của tôi, anh ta cũng dám động… Đáng chết!”

Kim Hâm nghe được lời anh nói, lập tức cúi đầu đợi chỉ thị.

“Kim Hâm!” Anh lớn tiếng.

“Có”

“Đi… Chúng ta đi cướp người!”

“Vâng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK