• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49: Bảy ngày sau, sư tử mạnh mẽ tỉnh lại???

Thích?

Khuôn mặt Mặc Tử Hàn tựa như băng tuyết ngàn năm bao phủ, trừ bên ngoài lạnh lùng hoàn toàn không nhìn ra bất cứ dao động nào.

“Cậu cho rằng tôi thích cô ấy?” Anh nhẹ giọng, mãnh liệt hỏi.

“Ngoại trừ điều này, tôi không nghĩ ra nguyên nhân khác!” Kim Hâm thành thật trả lời.

“Tôi nhớ rõ tôi đã nói với cậu, chuyện của tôi, tôi đều có dự định!”

“Thế nhưng đại ca, hiện tại trong tổ chức những lão gia kia ngày nào đều phái người đến hỏi chuyện của anh, nếu không có mặt anh ở đây, tôi sợ bọn họ sẽ càng không an phận, cho nên anh vẫn là nhanh lấy lại đồ vật kia, sau đó…”

“Cậu đây là ra lệnh cho tôi sao?” Mặc Tử Hàn không biểu cảm nhìn anh ta, lạnh lùng cắt đứt lời anh ta.

“Không, thuộc hạ không dám!” Kim Hâm lập tức cúi đầu.

“Nếu đã không dám, sẽ không lắm miệng, thu hồi những lo lắng dư thừa của cậu mà làm tốt chuyện của mình, nghe theo mệnh lệnh tôi ra, đây mới là việc cậu nên làm… hiểu chưa?” Mỗi một chữ trong lời Mặc Tử Hàn đều mang theo bá đạo không thể cự tuyệt, cũng tràn ngập lửa giận sắp bùng nổ, giống như một lưỡi giao sắc bén đặt trên cổ anh, uy hiếp tính mạng anh.

“…” Kim Hâm nhăn chặt đôi lông mày, âm thầm nắm chặt hai tay, trầm mặc vài giây sau, mới trả lời: “Vâng, tôi hiểu rồi!”

“Vậy lái xe đi!” Mặc Tử Hàn lại ra lệnh.

“Vâng” Kim Hâm nghe lệnh khởi động xe.

Mặc Tử Hàn quay đầu, đôi mắt hẹp dài xuyên thấu qua cửa sổ xe, liếc về phía ngôi nhà.

Thích?

Thích cô?

Đây là chuyện tuyệt không có khả năng, chẳng qua nhìn mỗi hành động của cô khiến anh đối với loại “phụ nữ” này có một chút hứng thú. Nhưng mà, lý do không lấy lại đồ vật kia…

Anh chợt thu hồi tầm mắt, nhìn Kim Hâm phản chiếu lại trên kính, bỗng nói: “Bảy ngày sau, tôi sẽ cho cậu lý do, cho nên trong bảy ngày này, cậu yên phận cho tôi!”

Kim Hâm sửng sốt.

Không ngờ anh trầm mặc vài giây lại nhìn ra tâm tư muốn tự lấy lại đồ vật kia của mình.

Anh từng lén lút nghi ngờ, không phải bởi bảy năm giam hãm mà đại ca trở nên nhát gan chứ, đối với chuyện Bách Hiên lựa chọn im lặng, đối với chuyện Mặc Thiên Tân cũng lựa chọn im lặng, thậm chí đối với chuyện Tử Thất Thất vẫn im lặng như trước, mà hiện giờ anh mới biết được, giờ khắc này anh giống như một con sư tử hung mãnh đang chờ thời cơ tỉnh lại, cũng đợi con mồi tới gần, mà bảy ngày sau… liệu có phải là thời điểm mà anh tỉnh lại?

“Vâng, tôi đã biết!” Anh hùng hồn trả lời.

Xe rất nhanh đi khỏi khu nhà, chợt, Phương Lam lén lút đi ra từ chỗ góc nhỏ, nhìn chằm chằm ánh đèn xa…

Tại sao anh ta lại cứu Thất Thất? Hơn nữa lại không hề làm gì còn đưa cô ấy hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về, người đàn ông này… Anh ta đang làm cái gì?

※※※

Sáng sớm hôm sau.

Tử Thất Thất nằm ở trên giường mình, dùng sức nhíu đôi lông mày, lông mi không ngừng lay động, dường như đang đấu tranh trong mộng bừng tỉnh lại.

Nháy mắt, khuôn mặt đáng yêu của Mặc Thiên Tân hiện lên trong mắt cô.

“Mẹ”

Mặc Thiên Tân vẻ mặt lo lắng, nước mắt trào ra kích động nói: “Mẹ cuối cùng cũng tỉnh lại, mẹ làm con sợ muốn chết, mẹ biết không? Mẹ đã ngủ suốt chín chín tám mươi mốt ngày rồi đó!”

“Cái gì?”

 

Chương 50: Nhĩ hữu Trương Lương kế, ngã hữu quá tường thê*

Tử Thất Thất khiếp sợ ngồi dậy.

Chín chín tám mươi mốt ngày?

“Mình… ngủ mê mệt như vậy?” Cô không dám tin lẩm bẩm tự hỏi.

Bỗng nhiên…

Khuôn mặt đầy nước mắt của Mặc Thiên Tân biến mất, còn tươi cười sáng lạn.

Chỉ thấy cậu vui vẻ xoay người, đi tới trước mặt Phương Lam, vươn tay nhỏ bé bụ bẫm nói: “Mẹ Tiểu Lam, con nói không sai chứ? Lấy chỉ số IQ của mẹ, nếu không trúng kế, vậy thì nhất định heo mẹ sẽ leo cây, cho nên mẹ thua, một ngàn… lấy tiền lấy tiền!”

Phương Lam lộ ra khuôn mặt cau có, không cam tâm lấy một ngàn đặt vào tay cậu, cũng oán giận nói: “Tớ nói Thất Thất, cậu là người thông minh nhất giữa những người ngu ngốc, nhưng mà sự thực chứng minh… tớ sai rồi!”

Cô hai mắt ướt át, vẻ mặt thất vọng!

Tử Thất Thất giận! (╰﹏╯)~

Bạn bè của cô dĩ nhiên lại cùng đứa con bảo bối cùng nhau trêu chọc cô?

Cái gì mà chín chín tám mươi mốt ngày, gặp quỷ mới tin!

Thình lình cô nổi giận đùng đùng xuống giường, bước tới trước mặt hai người kia trừng mắt nhìn.

Nháy mắt, tim hai người kia bắt đâu lo lắng đập loạn lên, bầu không khí căng thẳng lan tràn.

“Cái kia… mẹ, mẹ đừng tức giận, chẳng qua chỉ đùa một chút mà thôi, chúng ta không phải thường xuyên như vậy sao? Mẹ hà tất phải nổi giận chứ? Hay là con kể một truyện cười cho mẹ bớt giận?” Cậu nói xong, lập tức bắt đầu kể:

“Chuyện kể rằng… Có một cậu bé tên Tiểu Minh kỳ thi toán bị điểm 0, ba ba tức giận nói: Ba cho con một cơ hội cuối cùng, còn bị điểm số như thế này, con đừng có gọi ba là ba ba! Ngày hôm sau, Tiểu Minh cầm thành tích ngữ văn về nhà, vẻ mặt áy náy nói với ba ba: Anh, em sai rồi!”

“Phốc” Phương Lam nhịn không được cười ra tiếng.

Tử Thất Thất cũng là dở khóc dở cười.

Đột nhiên, cô thu hồi lại vẻ mặt nhăn nhó, thật nghiêm túc nói: “Hai người các ngươi đùa đủ chưa? Diễn trò thì dừng, nói đi, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Muốn dùng cách này đánh lảng sao? Bọn họ tưởng cô ngu dốt tới mức không thuốc nào chữa được chắc?

Cô nhớ rõ ràng tối hôm qua uống phải mê dược của Bách Hiên trong cốc rượu, sau đó hôn mê, mà những chuyện sau đó, chắc chắn hai người bọn họ cực kỳ rõ. Bằng không cũng sẽ không ra sức che dấu như vậy.

“Mẹ, nói cho mẹ biết cũng không sao, nhưng mà mẹ muốn nghe nói thật, hay muốn nghe nói dối?” Mặc Thiên Tân hỏi.

“Vô nghĩa” Tử Thất Thất giận dữ.

“Xin lỗi, không cần phải chọn!” Mặc Thiên Tân bất đắc dĩ nhún vai.

“Mặc Thiên Tân, xú tiểu tử nhà ngươi, muốn bị đánh không?” Tử Thất Thất hung dữ nói, liền giơ lên thiết quyền của mình.

“Này, tớ nói Tử Thất Thất!”

Phương Lam che trước người Mặc Thiên Tân, ôm bất bình nói: “Cậu làm gì mà hô to gọi nhỏ với một đứa trẻ? Hơn nữa cậu xảy ra chuyện gì? Muốn đánh người sao? Tớ nói cho cậu: cậu sinh con không phải là để đánh đập, nhưng mà nếu đã muốn nói, vậy thì tớ nói cho cậu, chúng tớ cái gì cũng không nói cho cậu, đánh chết cũng không nói, có bản lĩnh cậu nghĩ đi, không có thì cậu sẽ chết, không ai ngăn cản, Thiên Tân, chúng ta đi, đừng để ý đến bà điên này, để cho cô ấy tự sinh tự diệt!”

“Vâng”

Mặc Thiên Tân cực kỳ ngoan ngoãn đồng ý, lập tức đi theo Phương Lam ra khỏi phòng ngủ, vẻ mặt sùng bái nhìn cô.

“Mẹ Tiểu Lam, mẹ quá tuyệt, con yêu mẹ chết mất!”

“Là sao? Tiểu KS!” Phương Lam đắc chí.

“Ha ha ha… Chỉ có điều, thật sự rất cám ơn mẹ, thay con giấu chuyện của ba!”

“Tiểu tử ngốc… Cảm tạ cái gì, nghe thật khách khí!”

“Ha ha…”

Trong phòng.

Tử Thất Thất nghe ngoài cửa truyền đến tiếng cười, tức giận đến toàn thân run rẩy.

Nhưng, nửa giờ sau…

Tử Thất Thất thay quần áo xong xuôi vẻ mặt bình tĩnh bước ra khỏi phòng ngủ, trực tiếp ra cửa khu nhà.

Mỗ nam cùng mỗ nữ nào đó đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi nghi hoặc nhìn cô.

“Thất Thất, cậu đi đâu vậy? Hôm nay là cuối tuần đâu phải đi làm!”

“Tớ không có đi làm!”

“Vậy đây là…?”

“Chính cái gọi là nhĩ hữu trương lương kế, ngã hữu quá kiều thê, Thượng Đế đã đóng của cậu một cánh cửa, nhất địn sẽ vì cậu mở một cánh cửa khác, nhân sinh không có gì không qua được, cho nên… Hai người đã thà chết không chịu khuất phục, đánh chết không nhận tội, như vậy… Bản thân tớ cũng chỉ phải đi hỏi rõ ràng một chút!”

*Để nói trong nghịch cảnh đưa ra kỳ chiêu, cầu sinh tồn, không có điển cố chính xác. Trương Lương là quân sư số một của Hán cao tổ Lưu Bang, góp công lớn lập nên triều đại nhà Hán dài 400 năm. Trương Lương từng đưa ra rất nhiều kế sách, lần nào cũng thành công, vì thế “kế Trương Lương” trở thành danh từ để chỉ mưu kế tốt, xuất kỳ chế thắng. Thang trèo thành có khả năng là người đời sau lấy đó để nói mình còn cao minh hơn, so sánh với “kế Trương Lương” còn cao hơn một bậc vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang