• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29: Người trong giang hồ, sao có thể không có đao bên cạnh?

“Vâng”

Kim Hâm trầm giọng lĩnh mệnh, bàn tay to như cái kìm bắt lấy cánh tay Tử Thất Thất.

“Cô Tử, xin đi theo tôi”

“Cái gì? Chờ… chờ chút” Tử Thất Thất giãy dụa.

Dựa vào cái gì anh ta đối xử với cô như vậy xong lại lập tức đuổi ra ngoài? Dù là chó điên cắn người cũng phải bồi thường tiền thuốc men cùng phí tổn thất tinh thần chứ? Không chí ít cũng phải để cô cho anh ta một đá cộng thêm một bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng như vậy mới công bằng.

“Buông, anh buông tôi ra, đừng có kéo tôi… tên biến thái chết tiệt, anh chờ đó, hôm nay anh cắn tôi một cái, tôi nhất định hoàn trả gấp bội, không, là một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần…”

“A…” Mặc Tử Hàn lại cười nhạo, nói: “Tốt, tôi ở đây đợi hoàn trả trăm lần, ngàn lần, vạn lần của cô, ngày mai gặp lại… Cô Tử Thất Thất.”

Cái gì?

Tử Thất Thất kinh ngạc, chân tay chợt ngừng giãy dụa, ngây ngốc bị Kim Hâm lôi đi ném ra ngoài cửa.

Lạ chưa?

Vì sao anh ta biết tên cô?

Cẩn thận ngẫm lại thì ngay từ đầu họ đã gọi cô là “Cô Tử”, thế nhưng bảng tên của cô ghi bằng tiếng anh là “Purple” , hơn nữa cũng phải dấu thân phận thật của Tử Thất Thất để tránh bọn đòi nợ, huống hồ bảy năm trước Bách Hiên đã ngụy tạo cái chết giả của cô, nhưng vì sao… vì sao bọn họ lại biết tên cô?

Bọn họ là ai?

Trong phòng

Kim Hâm trở lại phòng khách, mở chiếc đèn treo thạch anh lên, sau đó nhìn khuôn mặt đầy hứng thú vẫn chưa tiêu tan của Mặc Tử Hàn cứng nhắc nói: “Đại ca, vừa rồi sao không lấy vật kia?”

Sắc mặt Mặc Tử Hàn trong nháy mắt chợt lạnh như băng, đôi mắt hẹp dài chậm dài nhìn về phía anh ta.

“Chuyện của tôi, tôi đều có sắp xếp”

“Thế nhưng…”

Kim Hâm lời vừa nói ra, hai mắt Mặc Tử Hàn mạnh mẽ trừng như xuyên thấu vào tim, ngăn họng anh ta.

“Xin lỗi, là tôi lắm miệng, xin đại ca trừng phạt” Anh ta cúi đầu thật sâu.

“Quên đi, cậu cũng là muốn tốt cho tôi thôi nhưng cậu có thể yên tâm, vật kia sớm hay muộn cũng phải lấy lại, không cần phải sốt ruột… Dù sao hiện giờ cũng rất nhàn rỗi, vậy cứ cùng cô ta chơi đùa một chút!” Mặc Tử Hàn nói xong, khóe miệng lại gợi lên một nụ cười tà ác.

“Vâng” Kim Hâm lĩnh mệnh nghe theo.

Trong hành lang

Tay trái Tử Thất Thất bịt chỗ cổ vừa bị Mặc Tử Hàn cắn, ngơ ngác đi tới phía trước.

Rốt cuộc họ là ai?

Là người đòi nợ? Hay là…

Cô trừng lớn hai mắt, khiếp sợ đến mức ngay cả tim cũng run rẩy.

“Thất Thất…”

Trước mặt truyền đến thanh âm ôn nhu, cắt đứt suy nghĩ của cô.

Bách Hiên cùng mấy người bước đến trước mặt cô, nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô lo lắng nói: “Em làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao?”

“A? Không… không có việc gì, em khỏe lắm a.” Tử Thất Thất luống cuống đáp.

Bách Hiên nhíu mày nhìn chằm chằm cô, tầm mắt chuyển đến cái cổ bị cô lấy tay bụm, nhìn qua khe ngón tay, ẩn ẩn có vết máu chảy ra.

“Cổ em? Bị thương?” Anh kinh hoàng hỏi.

“A…anh nói việc này hả? Hahaha…” Cô cười khan vài tiếng giả vờ bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ là trầy da chút thôi, yên tâm, không chết người được, tục ngữ nói không sai, người trong giang hồ sao có thể không có đao bên cạnh? Lần lượt một hai ba đao, không sao hết!”

“Cái gì?” Bách Hiên sửng sốt toát mồ hôi.

Chết!

Bởi quá kích động, cô lại quen nói ra loại từ này để diễn đạt ý của mình.

Hai chân Tử Thất Thất chợt chậm rãi lùi về sau.

“Nói chung em không sao, em còn có việc khác phải làm, đi trước!” Cô khẩn trương nói xong lập tức xoay người chạy trốn.

Bách Hiên nhìn bóng dáng cô chạy trốn, mi tâm nhăn lại thật sâu.

Cô đã gặp phải chuyện gì? Tại sao lại muốn giấu anh?

Anh nhớ là phân cô phụ trách phòng VIP 001, mà cô lại xuất hiện gần đây, chẳng lẽ…

Nghi ngờ bước nhanh, cấp tốc tới trước cửa phòng VIP 001, hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, sau đó vươn tay ấn chuông cửa.

“Leng keng”

 

Chương 30: Tổng giám đốc Tập đoàn Kim King

Đợi chuông rung vài giây, cửa phòng mới chậm rãi mở ra.

Một người đàn ông cao hơn hai thước từ trên cao nhìn anh.

Bách Hiên nhìn khuôn mặt người đàn ông, hơi hơi ngạc nhiên.

“Kim tổng”

Không ngờ người ở trong phòng này, dĩ nhiên là tổng giám đốc của tập đoàn Kim King, mặc dù trước đó đã xem qua tài liệu nhưng trong tích tắc, anh còn tưởng rằng… có thể là Mặc Tử Hàn.

Quá nhạy cảm sao?

“Bách tổng? Sao anh lại tự mình tới đây? Có chuyện quan trọng gì sao? Muốn vào rồi nói chuyện hay không?” Kim Hâm vẻ mặt bình tĩnh, hào phóng tránh đường, mời anh vào.

“A, không có gì, tôi chỉ đi ngang qua nơi này, nhìn thấy nhân viên phụ trách phòng này vội vội vàng vàng bỏ đi, lại nghĩ tới hôm nay nhận được thông báo thay đổi người cho nên muốn qua đây hỏi xem, có phải cô ấy đã phạm sai lầm gì, có ảnh hưởng gì với anh không?”

“Không” Kim Hâm lạnh lùng mở miệng nói: “Cũng không có ảnh hưởng gì, hơn nữa chuyện thay đổi người, vừa rồi cô gái kia đã giải thích rõ ràng với tôi, tôi quyết định hủy bỏ”

“A? Thế nhưng…”

“Lỗi cũng không phải của cô ta, xin Bách tổng cũng đừng trách cứ gì cô ta.”Kim Hâm cắt lời của anh.

“A… Là như vậy”

“Nếu không có chuyện gì nữa, tôi trở về nghỉ”

“Được rồi, quấy rầy rồi!”

“Không sao”

Kim Hâm thản nhiên nói xong lập tức đóng cửa lại.

Bách Hiên ngơ ngẩn đứng ở cửa phòng, giữa đôi lông mày lại một lần nữa chậm rãi túc khởi, cuối cùng vẫn cảm thấy… là lạ.

Toilet

Tử Thất Thất đứng trước gương, cố gắng chịu đau dùng nước rửa sạch vết máu trên cổ, nhưng trên chiếc cổ trắng ngần lại in dấu răng, lại còn ở chỗ rất dễ thấy muốn che cũng không được.

“Ai…” Cô thở dài một hơi đành phải dán hai cái băng lên vậy.

Người đàn ông kia, anh ta rốt cục là ai? Chẳng lẽ là Mặc Tử Hàn? Anh ta thực sự tìm đến đây?

Không thể!

Cứ nghĩ ngợi như vậy cô chắc sẽ điên, phải đi điều tra.

Nhanh chóng lau khô tay rồi lao nhanh ra khỏi toilet.

Phòng nghỉ nhân viên.

Tử Thất Thất hùng hổ đẩy cửa ra, lôi Phương Lam đang nhàn nhã uống trà ra ngoài.

“Tử Thất Thất, cậu làm cái gì vậy? Có chuyện gì cứ từ từ nói, làm sao phải động chân động tay thế? Trà ngon của tớ…” Phương Lam phàn nàn, đau lòng nhìn vài lá chè trong chén.

“Tiểu Lam” Tử Thất Thất nghiêm túc nói: “Cậu có biết khách ở phòng VIP 001 là ai không?”

“Tớ đương nhiên biết, chuyên môn của tớ là quản lí tư liệu mà, nhưng mà bí mật của khách không thể tiết lộ ra ngoài, tớ không thể trả lời” Cô bày ra bộ dáng đắc ý, hai tay khoanh trước ngực, trên mặt viết: “Tới cầu xin tớ đi!”

“Làm ơn nói cho tớ biết đi!” Tử Thất Thất chắp hai tay.

“Ha ha” Cô vừa lòng cười trộm nói: “Nể tình giao tình nhiều năm giữa chúng ta, tớ phá lệ nói cho cậu, nhưng phải bồi tớ một cân trà Long Tĩnh hảo hạng.”

“Được rồi, tớ đồng ý”

Thật sao?

Phương Lam kinh ngạc nhìn cô.

Thế giới quả nhiên rất kỳ diệu, không ngờ vắt cổ chày ra nước có một ngày cũng nhổ được lông.

“Anh ta là chủ tịch tập đoàn cao cấp Kim King, danh như ý nghĩa, tên là King”

King?

Tử Thất Thất hơi nhíu mày suy nghĩ.

Nếu như là tập đoàn Kim King, vậy không phải là Mặc Tử Hàn. Bởi vì mấy năm gần đây tập đoàn Kim King là một công ty lớn có tiếng, chưa có lời đồn nào là có quan hệ với xã hội đen, hơn nữa bảy năm trước Mặc Tử Hàn ở trong tù sao có thể vừa ra đã trở thành tổng giám đốc của một công ty? Anh ta là người đứng đầu bọn xã hội đen mà. “

Hơi… có chút an tâm!

“Này, cậu hỏi làm gì vậy? Không phải là…” Phương Lam chợt kéo dài thanh âm muốn nói nhưng lại thôi, đột nhiên vẻ mặt chuyển thành nghiêm trọng: “Thất Thất, cậu đã có một người ‘ngồi ở ngân hàng tượng kỳ áo đặc man’ rồi, đừng thay đổi thất thường nữa”

“Ngồi ở ngân hàng tượng kỳ áo đặc man? Thay đổi thất thường? Cậu đang nói cái gì vậy?” Tử Thất Thất nghi hoặc.

“Cậu không biết sao? Đây chính là một đoạn giai thoại mà mỗi người phụ nữ thế kỉ hai mươi mốt đều biết.”

“Giai thoại?”

“Đúng vậy, cái này có đầy sự thật về xã hội hiện đại, vừa muốn người vừa muốn xe, đó là tượng kỳ… có nhà xinh đẹp, lại muốn có rất nhiều tiền, đó là ngân hàng… bộ dạng tàn bạo lại muốn cảm giác an toàn, đó là đặc man, cho nên người đàn ông mà có sáu dạng kia, đó chính là ngồi ở ngân hàng tượng kỳ áo đặc man.”

Tử Thất Thất đổ mồ hôi! (︶︿︶|||)~

Đây là cái gì thế?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK