Nghe cô nói như vậy thì Diệp Ánh Du trở nên đau đầu không nhịn được đưa tay đỡ trán, Tuyết Hân thật sự xem giáo viên là đồ đần sao, mỗi lần đều lấy lý do dì cả tới thăm để giúp cô xin nghỉ.
Lần trước tham gia tiệc sinh nhật của bạn cô uống hơi nhiều nên cũng xin giáo viên nghỉ.
Nhớ tới lời nói mà hôm nay trước khi đi Nam Cung Hàn đã nói với mình, cô mấp máy môi nói: “Cậu giúp mình xin nghỉ thêm một ngày nữa.”
“Tại sao? Cậu đang làm cái gì vậy?
Cậu không trở lại lớp học sao?” Hà Tuyết Hân dò hỏi.
Diệp Ánh Du giải thích: “Mình vẫn còn một việc phải xử lý, xử lý xong thì mình sẽ trở về.”
Nói xong không đợi Hà Tuyết Hân tra hỏi thì cô đã cúp điện thoại.
Diệp Ánh Du sợ cô hỏi thêm một câu nữa thì mình sẽ không nhịn được mà nói hết mọi chuyện.
Thế nhưng Diệp Ánh Du phải nói như thế nào chứ? Chẳng lẽ lại nói với cô ấy là mình ra ngoài bán thân sao?
Mặc dù bán cho một người đàn ông có dáng dấp rất anh tuấn nhưng nói cho cùng thì cũng là bán thân.
Ngồi trong phòng một lúc lâu mới miễn cưỡng kìm nén được cơn náo loạn ở trong lòng, Diệp Ánh Du quyết định đi tới chỗ của Nam Cung Hàn.
Nếu như cô đã cầm chi phiếu thì hiển nhiên cũng phải trả giá. Trả giá sớm thì cũng sẽ khôi phục được cuộc sống bình thường sớm.
Lúc xuống lầu khi đi ngang qua phòng khách Diệp Ánh Du nhìn thấy dì Mai đang gọi điện thoại, mặt mày hớn hở nói chuyện mười tỷ với ba, sau khi công ty vượt qua cửa ải khó khăn thì bà †a còn có thể mua một món đồ trang sức mà bà ta đã nhìn trúng từ lâu.
Diệp Ánh Du mím môi muốn lặng yên rời đi nhưng đôi mắt sắc của dì Mai đã nhìn thấy cô nên lập tức cúp điện thoại.
Dì Mai cười đi tới hỏi: “Ánh Du, con muốn đi hẹn hò với bạn trai sao? Sao lại không trang điểm cho đẹp rồi mặc quần áo mà hôm qua dì mua cho con chứ?
Con gái phải biết cách ăn mặc thật xinh đẹp thì mới có thể hấp dân…”
Mặc chiếc váy ngắn màu đỏ bó sát người đi gặp Nam Cung Hàn sao? Diệp Ánh Du giật mình, cô không có đầu óc mới mặc chiếc váy kia.
Cô biết tiếp theo dì Mai chắc chăn sẽ còn nghe ngóng về chuyện bạn trai, Diệp Ánh Du thực sự không có tâm trạng nói dóc với bà ta nên bắt buộc phải cắt ngang lời bà ta: “Dì Mai, anh ấy thích dáng vẻ mộc mạc của con như thế này.”
Dứt lời không đợi dì Mai có phản ứng, ngay sau đó Diệp Ánh Du nói: “Con đi ra ngoài trước.”
Để lại dì Mai trừng mắt nhìn theo bóng lưng của cô hung hăng ném điện thoại. Tìm được người đàn ông giàu có thì giỏi lắm sao, còn không phải là mưu cầu lợi ích cho nhà mình sao.
Cô đi ra ngoài bắt xe đi thẳng đến biệt thự của Nam Cung Hàn.
Diệp Ánh Du đứng ở bên ngoài biệt thự kiểu dáng châu âu hoa lệ trang nhã ấn chuông cửa, thím Vân nhanh chóng đi đến cười nói: “Cậu chủ đang chờ cô đó.”
Hóa ra cậu Hàn về nhà sớm là để chờ cô Du. Thím Vân nghĩ như vậy nhưng lại không nói ra ngoài mà nụ cười ở trên mặt lại càng thêm hiền lành.
Diệp Ánh Du gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.” Không cần phải chờ ở đây cũng tốt, tránh cho trong lúc chờ đợi mình lại đánh mất dũng khí mà khó khăn lắm mới có được.