Cô chán nản nuốt xuống lời giêu cợt, ánh mắt lạnh lùng nói: “Hi vọng anh đừng lật lọng, như thế tôi sẽ cùng anh đến khi anh chán mới thôi.”
Nam Cung Hàn không quan tâm khi cô nhấn mạnh từng chữ, anh dựa người vào ghế salon: “Có thể không đụng vào cô, cô phải làm giúp việc ở chỗ tôi. Mỗi ngày tới nấu cơm, quét dọn vệ sinh biệt thự, chăm nom hoa trong vườn hoa.”
“Không phải trong biệt thự có người giúp việc rồi sao?” Ngoại trừ thím Vân ra, còn có mấy người làm những công việc khác, làm hết tất cả mọi việc trong biệt thự: “Hơn nữa, chăm sóc những bông hoa kia không phải trong phạm vi làm việc của giúp việc đâu?”
“Mấy người giúp việc khác đều đã bị tôi sa thải rồi.’ Nam Cung Hàn không hề áy náy mà nói: “Nếu như chăm sóc hoa cỏ không phải là việc của người giúp việc thì bỏ việc này đi.”
Diệp Ánh Du tức giận đến mức muốn cầm mâm đựng trái cây trên bàn đập vào mặt anh: “Nói cách khác, một mình tôi phải làm công việc của mấy người sao? Tôi còn phải đi đến trường học, sao có thể làm hết mấy công việc của giúp việc chứ? Đó vốn dĩ là đang muốn làm khó tôi.”
Nam Cung Hàn nheo mắt lại, không kiên nhẫn mà nói: “Nhớ kỹ, cô không có †ư cách nói điều kiện với tôi!”
Diệp Ánh Du tức giận đến mức ngực phập phồng, hít thở sâu một hơi. Cô tức giận muốn chết lại không có cách nào khác.
“Được rồi! Mỗi ngày tôi sẽ nấu cơm, quét dọn vệ sinh.” Cô giận dữ nhìn chằm chằm vào một quả táo mà nói.
“Như thế này thì còn được.” Nam Cung Hàn hài lòng gật đầu, gọi thím Vân: “Nói cho cô ta nội dung công việc và yêu cầu tiêu chuẩn, bắt đầu từ ngày mai vào làm việc.”
Diệp Ánh Du cắn răng nghiến lợi liếc anh một cái: “Tôi có thể xuống dưới xin thím Vân chỉ dạy không?” Cứ ở đây như thế, cô lo rằng mình sẽ tức điên lên mất.
Nam Cung Hàn lạnh lùng nhìn cô: “Ngay ở chỗ này, tôi muốn biết cô có thể hoàn thành công việc mỗi ngày không.”
Mặc dù thím Vân có ấn tượng tốt với Diệp Ánh Du, cũng cảm thấy cậu chủ nhà mình ở cùng với cô ấy cũng tốt, nhưng vào lúc này, bà vẫn đứng về phía Nam Cung Hàn.
Bà nhanh chóng nói: ‘Bữa sáng của cậu chủ là kiểu Tây, tương đối dễ dàng và đơn giản. Cơm trưa thì sẽ nhận được thông báo, nhưng mỗi ngày phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Bữa tối là quan trọng nhất, ngày nào cũng phải nấu, cân bằng dinh dưỡng, khẩu vị thì nhất định phải…” Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!
Diệp Ánh Du siết chặt ngón tay: “Vệ sinh quét dọn thế nào?” Cũng không bảo cô bao trọn biệt thự này chứ!
Thím Vân do dự một chút, suy nghĩ mà nói: “Cô phụ trách quét dọn phòng ngủ của cậu chủ và phòng khách!”
Diệp Ánh Du thầm thở phào một hơi: “Được, tôi đã biết.”
“Toàn bộ lầu hai đều là của cô.”
Ngón tay Nam Cung Hàn sờ qua chiếc cằm, khóe miệng cong lên nụ cười tà ác.
Diệp Ánh Du không đồng ý, đưa ra lý lẽ tranh luận: “Bữa sáng và bữa tối thì tôi đêu chuẩn bị, cũng chỉ có bữa trưa mới có thể dùng để quét dọn vệ sinh.
Nhưng mà diện tích nó lại quá lớn, tôi bận không thể làm được, anh cũng không muốn tôi giảm chất lượng dọn dẹp xuống chứ?”
Nam Cung Hàn khẽ xì một tiếng, tàn nhẫn nói: “Ai nói với cô rằng thời gian làm việc của cô chỉ như thế? Trước khi tôi chán cô, cô đừng nghĩ đến chuyện đi học.”
Diệp Ánh Du vô cùng tức giận: “Chuyện này không được! Đầu tiên tôi là sinh viên, sau đó mới có thể làm việc trong biệt thự.”