Vương Lệ Hoa thận trọng cho cô uống nước, sau khi Diệp Ánh Du uống hơn nửa cốc nước cô ấy mới mở miệng nói: “Cô lên cơn sốt cao, hiện tại nhiệt độ đã giảm xuống, hẳn là không còn vấn đề gì đáng ngại.”
Diệp Ánh Du sửng sốt, sờ sờ trán của mình: “Lên cơn sốt sao?”
Nhìn động tác của cô, Vương Lệ Hoa không khỏi bật cười, nói: “Có thể bản thân cô không có cảm giác mấy.”
Diệp Ánh Du ngượng ngùng thả tay xuống, cô thật sự không có cảm giác gì, chỉ phản ứng theo bản năng mà thôi.
“Sau khi cô lên cơn sốt, cậu chủ đã bảo người gọi bác sĩ, còn đích thân bón thuốc cho cô đấy. Cậu ấy rất quan tâm đến cô.” Vương Lệ Hoa đứng bên cạnh đột nhiên nói: “Đúng rồi, là cậu chủ phát hiện ra cô bị bệnh, cậu ấy coi trọng cô như vậy, cô thật là hạnh phúc.”
Diệp Ánh Du nhìn vẻ mặt hâm mộ của cô ta, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Không kể đến phần cô ta cố ý nói tốt giúp Nam Cung Hàn thì phần đúng sự thật cũng sẽ không nhiều lắm. Riêng lý do lần này cô bị bệnh phần lớn là vì Nam Cung Hàn, có cái gì mà hạnh phúc chứ?
Nếu Nam Cung Hàn tha cho nhà họ Diệp, không tính toán chuyện ba tỷ rưỡi kia thì cho dù có ôm thêm vài lần thì cô cũng hạnh phúc, nhưng bây giờ thì…
“Bây giờ cậu Hàn đang ở đâu vậy?”
Diệp Ánh Du không muốn nói về chủ đề này nữa, hỏi ngược lại.
Vương Lệ Hoa còn chưa trả lời, Nam Cung Hàn đã đẩy cửa đi vào, thấy Diệp Ánh Du nhìn sang đây, anh nhíu mày: “Cũng may đấy, không sốt thành kẻ ngốc.”
“Anh nói linh tinh gì đấy, tôi rất khỏe!” Diệp Ánh Du tức giận đứng bật dậy, người này chỉ ước gì cô không khỏe thì có.
Nam Cung Hàn lạnh lùng liếc nhìn cô, thản nhiên nói: “Sức khỏe của cô còn chưa tốt, ngoan ngoấn năm xuống tIIàM Diệp Ánh Du nghe vậy thì hết sức kinh ngạc nhìn anh: “Hả?” Cô không nghe lầm chứ? Nam Cung Hàn thực sự sẽ nói những lời kiểu quan tâm mình như thế này sao?
Trong mắt Nam Cung Hàn nhanh chóng xeẹt qua một chút mất tự nhiên, hừ một tiếng nói: “Thân thể yếu đuối như vậy mà không dưỡng bệnh cho tốt, ngộ nhỡ chết trong nhà tôi thì đúng là xui xẻo.”
Diệp Ánh Du tức giận đến mức đầu cũng đau, biết ngay là anh ta không tử tế gì mà, cô phồng má thở phì phì nói: “Tôi sẽ không để cho mình chết ở đây đâu!”
Nam Cung Hàn không quan tâm đến chuyện này, cái gọi là xui xẻo chỉ là lấy lý do mà thôi. Anh hừ lạnh một tiếng, xoay người ngồi xuống chiếc ghế xoay bên cạnh, không nói chuyện cũng không trực tiếp bỏ đi.
Căn phòng nhất thời rơi vào im lặng, chỉ có tiếng hít thở và không khí lưu thông.
Một lúc sau, Diệp Ánh Du lùi về phía sau, dựa vào đầu giường, chống đỡ cơ thể vẫn còn đang suy yếu của mình. Cô đối diện với Nam Cung Hàn: “Bây giờ tôi cảm thấy rất tốt, bảo tôi làm cái gì cũng được, cho dù có mệt chết cũng được, chỉ mong anh buông tha cho nhà họ Diệp. “
Ánh mắt Nam Cung Hàn lạnh lùng liếc nhìn cô, trong giọng nói mang theo một chút tức giận không kìm nén được: “Người nhà họ Diệp đối xử với cô chẳng tốt lành gì, bọn họ xứng để cô trả giá như vậy sao?”
Khiến Nam Cung Hàn tức giận nhất là câu chỉ cần buông tha cho nhà họ Diệp kia cô có thể làm bất cứ điều gì kia.
Vì sự nhu nhược này mà người phụ nữ anh có thể di thành cát bụi chỉ bằng một lời nói cứ hết lần này đến lần khác từ chối anh, mặc dù anh thích ánh mắt kiên cường, nhưng sự bướng bỉnh này cũng khiến anh chán ghét.