Bên trong bầu không khí trong sáng lộ ra một phòng khách lộng lây trang nhã, Nam Cung Hàn cầm một ly rượu vang khẽ đung đưa.
Dưới sự nổi bật của màu đỏ tươi càng làm cho các đường nét trên khuôn mặt của anh trở nên tuấn tú, tư thế khoanh chân tùy ý nhàn nhã lộ ra vẻ lười biếng giống như loài báo đi săn mồi.
Nam Cung Hàn nhìn thấy hai người đi vào thì không nhanh không chậm uống rượu vang rồi đặt cái ly lên bàn trà, ly rượu vừa vặn đè ở trên phần tài liệu về thân phận của Diệp Ánh Du, anh đứng dậy đi về phía cầu thang xoắn ốc.
Diệp Ánh Du sững sờ ngơ ngác nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh. Anh không nói câu gì mà cứ bỏ cô lại đây là có ý gì?
“Đuổi theo!” Nam Cung Hàn hé mở môi mỏng nói tóm tắt giản lược hai chữ ra rồi quay đầu lại, bước chân tiếp tục tiến lên không ngừng.
“À được…” Diệp Ánh Du cười với chị dâu La rồi nhanh chóng đuổi theo anh, đi theo sau lưng Nam Cung Hàn, nghe tiếng bước chân hai người đan vào nhau, cô không nhịn được phá vỡ sự im lặng: “Mười tỷ kia tôi sẽ nghĩ cách trả lại anh.”
Đôi mắt sắc bén của Nam Cung Hàn phút chốc nheo lại, anh trầm giọng nói: “Tôi từng nói mười tỷ mya đêm đầu tiên của cô, đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai.”
Ra lệnh không cho phép người ta không nghe theo, mang theo sắc thái bá đạo, như chuông sớm trống chiều đánh vào trong lòng Diệp Ánh Du.
“Tôi biết…” Diệp Ánh Du không thể lên tiếng nữa, ánh mắt lại hiện lên vẻ kiên định, mười tỷ quá nhiều, cô câm mà theẹn ở trong lòng, cô sẽ nghĩ cách từ từ trả từng chút một.
Bước chân Nam Cung Hàn bỗng nhiên ngừng lại, anh quay đầu lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ kiên cường, khóe môi hiện lên một đường cong tà mị, anh từ từ cúi đầu, nhỏ giọng nói bên tai Diệp Ánh Du: “Cô tới rồi thì chắc đã chuẩn bị kỹ càng?”
Tiếng nói khàn khàn vang bên tai cô, nhất là hơi thở ấm áp kia thổi lên da thịt, khiến cô run rẩy.
“Chuẩn bị kỹ gì cơ?” Diệp Ánh Du phản xạ có điều kiện hỏi, kịp thời phản ứng hành động của Nam Cung Hàn, nháy mắt cô đỏ mặt, không tự chủ ngửa đầu ra sau: “Tôi…”
Nhưng mà không đợi cô trả lời, bàn tay lớn của Nam Cung Hàn vần luôn nhanh như chớp nắm ót cô, kéo cô tới gần anh, khoảng cách của hai người nhanh chóng rút ngắn, có thể cảm thấy được hơi thở của nhau.
Chăm chú nhìn Diệp Ánh Du rõ ràng rất xấu hổ lại cố găng bình tĩnh, một đôi mắt sắc bén hờ hững của anh lúc này lại đen tối khó lường, muốn phun lửa. Tải app truyện hola đọc nhiều hơn nhé!
Diệp Ánh Du bị đôi mắt như vậy nhìn chăm chằm, chỉ cảm thấy nhịp tim trong lồng ngực đập như sấm vang, ánh mắt cô muốn tránh né ánh mắt nóng rực dường như có thể thiêu đốt mình, nhưng đôi môi mỏng trên môi lại khiến cô đột nhiên mở to mắt.
Môi Nam Cung Hàn rất mỏng, còn lạnh nữa, cảm giác giống như ăn kẹo bạc hà, cũng như khí chất lạnh lùng của anh. Nhưng đang bắt đầu tàn phá bừa bãi không chút do dự, hơi thở đàn ông trưởng thành càng nóng rực như lửa, khí thế kinh người.
“A… Ưm..” Diệp Ánh Du chỉ cảm thấy toàn thân nóng hổi, tựa như ngâm mấy tiếng trong suối nước nóng, cảm giác tê dại khiến thể lực cô nhanh chóng mất đi, chân cẳng nhanh chóng nhữn ra đổ nhào vào trong ngực người đàn ông.
Ánh mắt Nam Cung Hàn càng thêm tĩnh mịch, cánh tay dài duõi ra, ôm ngang người lên, anh dùng chân đá văng cửa phòng ngủ bên cạnh, nhanh chân đi vào, áp người dưới thân…
Động một cái liền bùng nổ…
Dưới kỹ xảo thành thạo của anh, thần trí Diệp Ánh Du vừa khôi phục một chút thì đã lại lần nữa đắm chìm, ánh mắt càng thêm say mê, tay cô chỉ bắt lấy áo sơ mi của Nam Cung Hàn, không ngừng năm chặt, tùy ý đi theo động tác của anh.