• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26:


Có loại kiểu: “Bám lấy đại gia”, Làm tiểu tam” mấy câu như thế truyền đến tai, Diệp Ánh Du chỉ mím môi giữ im lặng, bước đi ngày càng nhanh, muốn mau chóng chạy thoát ra khỏi đám đông.


“Ánh Du? Thật là cậu hải”


Một giọng nói trong trẻo vang lên, sau đó võ vào vai cô một cái, Diệp Ánh Du đáp: “Ừ”


Hà Tuyết Hân nhìn qua chiếc xe chưa rời đi trên đường, vui vẻ hỏi: “Có chuyện gì thế? Nhà cậu phát tài rôi hả?”


Nấy vừa đi từ phía sau lên, nhìn thấy Diệp Ánh Du từ trên xuống, cô suýt nữa không dám nhận.


Diệp Ánh Du lắc đầu bất lực: “Không có.” Cô không hề muốn nói về chủ đề này, vẻ mặt lộ rõ sự cự tuyệt.


Hà Tuyết Hân nhướn mày nhìn cô, ánh mắt đập vào sau tai cô là một vết hôn màu hồng, đột nhiên nắm lấy tay cô: “Cậu cùng tớ đi qua đây!”


Diệp Ánh Du đột nhiên bị cô kéo đi, rất bất ngờ hỏi: “Sao thế?”


“Đến chỗ khác hẳn nói” Hà Tuyết Hân trả lời một câu, rồi trầm mặc không nói thêm nữa.


Diệp Ánh Du nhận ra điều gì đó, cũng không hỏi thêm câu nào nữa.


Sau khi đến dưới gốc ngô đồng sau sân chơi phía nam, Hà Tuyết Hân kéo cô ngồi xuống, đối mặt với cô mà hỏi: “Cậu mấy ngày này xảy ra chuyện gì rồi?


Cái vết đỏ sau tai đấy là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ dì Mai bà ta…”


Diệp Ánh Du giật mạnh tay cô một cái, ngăn chặn suy đoán của cô: “Bé tiếng tí được không? Tớ nghe cậu nói A”


mà.


“Còn không nhanh chút!” Hà Tuyết Hân thúc giục. Cô với Diệp Ánh Du mấy năm làm bạn thân rồi, với hoàn cảnh của Ánh Du cô cũng hiểu chút nên vô cùng lo lắng.


Mấy ngày nay xảy ra chuyện gì Diệp Ánh Du đều chôn chặt trong lòng, lúc này bị cô bạn thân hỏi, cô mới có thể đem hết tâm tình ra giãi bày.


“Chuyện là như thế đấy.” Diệp Ánh Du tổng kết lại. Nói xong muộn phiền trong lòng cô cũng đã vơi đi không ít, nếp nhăn giữa hai lông mày cũng được giãn ra.


Hà Tuyết Hân tức giận nắm lấy mấy ngọn cỏ: “Thật quá đáng mài Nam Cung Hàn anh ta làm sao có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thế được!”


“Là tớ lúc đó đã cân nhắc, chủ động lựa chọn anh ta.” Diệp Ánh Du điềm tĩnh nói. Lúc ban đầu, đúng thực là Nam Cung Hàn bức ép cô, thậm chí anh còn hào phóng đưa thêm cho cô gấp đôi số tiên.


Hữu Nhiễm Nhiễm dừng lại chút, bực dọc mà nói: “Đấy là vì lỗi của dì Mail Cho dù công ty có gặp hoạn nạn, cũng không thể dùng cậu để trả nợ chứ!”


Diệp Ánh Du ngẩng đầu lên nhìn trời, nhìn mây trắng nhẹ trôi, cô chậm rãi cong môi: “Dâu sao bọn họ cũng đã nuôi nấng tớ.”


“Chỉ cậu có lý do, chỉ cậu giỏi nhất!”


Hà Tuyết Hân chỉ muốn chọc chọc cho não cô tiến bộ lên chút: “Cậu còn cười được nữa hả! Bên Nam Cung Hàn phải làm sao giờ? Cậu thật sự muốn đem mình dâng cho anh ta hả? Vẫn chỉ là tình một đêm!”


“Không thì sao nữa? Người có thân phận như anh ta, không thể nào cưới mình” Diệp Ánh Du nhẹ nhàng nói ra thực tế: “Đã như thế rồi, tình một đêm còn hơn bị đá sau khi quen nhau một thời gian, ít nhất như thế tớ sẽ phải trả cái giá ít hơn”


Hà Tuyết Hân bất lực, nhưng cô cũng chỉ là một đứa nhà quê mà thôi, dù cho được bố mẹ yêu thương, cũng căn bản không giúp được cho bạn thân cái gì.


Cô nghẹn ngào hồi lâu rồi nói: “Nhưng mà phụ nữ một lần đó rất trân quý đấy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK