“Nhưng, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa muốn” Diệp Ánh Du chống đỡ cơ thể nghiêng đầu sang chỗ khác nói, sắc mặt cô vô thức trở nên ửng đỏ.
Nam Cung Hàn khịt mũi: “Không phải do cô làm chủ.” Giọng nói trầm thấp kèm theo ham muốn mà trở nên khàn khàn và có sức quyến rũ một cách đáng ngạc nhiên.
Cơ thể Diệp Ánh Du hơi run rẩy căng thẳng nói: “Không phải là anh đã đồng ý để tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi mới làm sao?”
Trên khuôn mặt tinh xảo của Nam Cung Hàn tràn đầy vẻ chiếm hữu, ánh mắt mãnh liệt không che giấu sự nhiệt tình của mình: “Tôi muốn ngay bây giờ.”
Âm tiết cuối cùng vừa mới rơi xuống anh bèn cúi đầu xuống khoan thai ngậm vành tai mượt mà của Diệp Ánh Du rồi dùng răng khẽ căn liếm.
“Ngô ——” Diệp Ánh Du không thể khống chế khẽ than, sau đó mím chặt môi chống lại cảm giác mãnh liệt do anh mang lại.
Một lúc sau cô dùng sức đẩy Nam Cung Hàn: “Không muốn, hiện tại tôi không muốn, thật sự không muốn…Ngô ngô…” Giọng nói của cô bị Nam Cung Hàn nuốt hết vào giữa răng môi đang quấn lấy nhau.
Diệp Ánh Du cong đầu gối rồi dùng lực húc vào người anh. Một cú đá không chính xác đạp trúng vào trên đùi Nam Cung Hàn.
Anh đau đớn kêu lên, trong ánh mắt hừng hực lửa ham muốn hiện lên vẻ nghiêm nghị: “Cô thực sự là thiếu dạy dỗ mài”
Nam Cung Hàn cắn răng lưu lại mấy dấu răng trên cánh môi hồng nhuận ướt át của cô sau đó chống cơ thể.
Mặc dù Diệp Ánh Du bị đau nhưng Nam Cung Hàn rời đi lại làm cho cô mừng rỡ, cô tưởng rằng anh từ bỏ nên căng thẳng run giọng nói: “Tôi sẽ, sẽ nhanh chóng chuẩn bị xong, cảm…Cảm…
Cô còn chưa dứt lời thì đã bị ép dừng lại. Cả nhà tải app truyện hola đọc nhiều nhé!
Không phải Nam Cung Hàn từ bỏ mà là anh giật cà vạt của mình xuống rồi trói chặt hai tay của cô.
Diệp Ánh Du hoảng sợ co rút hai con ngươi rồi dùng sức giấy dụa muốn tránh thoát khỏi trói buộc. Nhưng mà cô không những không thể thoát ra mà còn bị Nam Cung Hàn đè lên người lân nữa, quần áo mỏng của cô rất nhanh đã bị anh xé bỏ “Anh nhanh dừng lại đi! Đừng mài”
Diệp Ánh Du sợ hãi kêu lên. Nam Cung Hàn hoàn toàn không để ý tới sự cầu xin của cô mà chỉ thuận theo sự khẩn thiết ở trong lòng mình, anh nhốt Diệp Ánh Du ở dưới người của mình, cơ thể tháo vát vô cùng nóng hổi làm cho cô giấy dụa càng thêm kịch liệt!
Diệp Ánh Du gắt gao cắn lên trên vai của anh.
Nhưng mà đau đớn thấu xương chẳng những không thể ngăn cản Nam Cung Hàn mà trái lại còn khơi dậy dục vọng của đàn ông càng mạnh thêm.
Anh khẽ gầm lên, hai tay lướt dọc theo vòng eo trắng nốn và mềm mại của Diệp Ánh Du sau đó tiếng nức nở của cô vang lên…
“A… Tôi…” Diệp Ánh Du bỗng nhiên há miệng cất cao giọng, hai mắt ửng đỏ, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Cô vậy mà thật sự đã trao đi thứ quý giá nhất của mình…
Nam Cung Hàn hơi dừng lại, trong mắt lóe lên vẻ tức giận, anh càng trở nên kịch liệt không lưu tình chút nào chiếm đoạt cô.
Sau khi chiến đấu hăng say thì ngoài cửa sổ đã là màn đêm đen kịt.
Cả người Diệp Ánh Du mềm nhữn không có sức lực giống như bị xe tải lớn cán qua, cô nằm ở trên giường thở dốc, ánh mắt đờ đẫn.