• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trầm Hoan ở một bên, tiếp nhận muỗng trong tay Phó Gia Trạch, quấy cháo, cô thỉnh thoảng lại ngẩng đầu, không biết Phó Tư Dịch nói gì đó, Phó Gia Trạch liên tiếp gật đầu, giống như cái trống bỏi.

Hết câu chuyện, Phó Gia Trạch đưa di động qua, “Dì, cậu muốn nói chuyện cùng dì.”

Trầm Hoan dừng động tác quấy cháo, hô hấp vững vàng đưa di động nhận trở về.

“Trầm Hoan, cô đang nghe sao?” Phó Tư Dịch thanh âm trầm thấp hữu lực, có lẽ là hiệu quả khuếch đại âm thanh của điện thoại quá tốt, giống như Phó Tư Dịch trầm thấp thì thầm bên tai cô.

“Tôi đang nghe, thầy Phó.”

“Trần Băng đưa bài hát cho cô, đã luyện tập chưa?”

“Có, mấy ngày nay tôi đều tập.”

“Vậy là tốt rồi, ngày mai tiểu Dư sẽ đến đưa cô đến tổ thu, đến chỗ đó thu bài.”

Trầm Hoan ngây ngườ một chút do dự mà hỏi, “Không có ai đi cùng tôi sao?”

Chớp mắt một cái, “Tôi đã nói chuyện, cô cứ trực tiếp đến là được rồi.”

Ý tứ này, chính là cô đi một mình. Trầm Hoan rũ đôi mắt, không lên tiếng. Cô không có biện pháp nào xem nhẹ mất mát trong lòng, mặc kệ như thế nào, không nên là cô đi một mình.

“Trầm Hoan......” Phó Tư Dịch gọi một tiếng.

Trầm Hoan không trả lời

“....Tôi.” Phó Tư Dịch dường như muốn nói cái gì, cuối cùng lại trầm mặc cúp điện thoại.

Phó Gia Trạch ngẩng khuôn mặt nhỏ, “Dì, cậu nói cái gì?”

“Chưa nói gì, mau uống cháo đi. Đừng để lạnh.” Trầm Hoan không cảm xúc khóa màn hình di động, đem chén đẩy đến trước mặt Phó Gia Trạch, đạm đạm cười.

Dư thúc thúc trong miệng Phó Gia Trạch, là người trẻ tuổi ước chừng 26 27 tuổi, mang kính đen, văn nhã có lễ.

Phó Gia Trạch đeo cặp sách Trầm Hoan đưa cho lên lưng, trong miệng còn lẩm bẩm, “ Dư thúc thúc, cậu con đâu?”

“Phó tiên sinh đại khái đang ngủ trưa.” Dư Thành Lập đứng một bên, tay còn xách theo cháo gạo kê Trầm Hoan gói cho Phó Gia Trạch.

“Cậu sao lại lười như vậy?” Phó Gia Trạch oán giận mà nhăn cái mũi lại. Trầm Hoan nhìn đầu tóc ngắn ngủn của hắn, không có biểu tình.

“Hứa tiểu thư, hôm nay làm phiền cô rồi.” Dư Thành Lập nhìn Trầm Hoan đã sửa sang lại không sai biệt lắm, tiến lên dắt tay Phó Gia Trạch, nói tạm biệt.

Trầm Hoan hơi hơi gật đầu một cái, sau khi tiễn Phó Gia Trạch đi, thu thập chén đũa, quay vào phòng ngủ xem bài hát ngày mai phải thu.

Nhìn bài hát như gặp được người, Phó Tư Dịch nói Trần Băng đã đi đến rất nhiều nơi, mơ hồ có thể thấy được ca từ phiêu bạt vô tình.

Cô lại không thể không nghĩ đên tòa tiểu viện kia, lúc đầu bị cảnh sắc cuốn hút, chỉ cảm thấy thanh nhã vui mừng. Hiện giờ tinh tế suy nghĩ, phong cách chỉnh thể không khỏi có chút quá mức uyển chuyển, không giống như bối cảnh một người đàn ông sẽ thích.

Thu ca khúc luôn luôn phức tạp rườm rà, yêu cầu cực cao. Một bài hát tốt không chỉ có ca sĩ không nề hà phiền toái, yêu cầu phải lặp đi lặp lại, càng phải có người ghi âm, hậu kỳ phải có trình độ cao.

Trầm Hoan tính tình trầm tĩnh, sẽ không cảm thấy phiền khi lặp đi lặp lại. Nhưng ngược lại, cô cực am hiểu đem âm sắc phát huy đến tốt nhất khi ở phòng thu.

Người ghi âm chỉnh thiết bị, đối với cô làm một thủ thế có thể bắt đầu.

Trầm Hoan nhìn thấy, chậm rãi nhắm mắt, hai tay đặt hai bên tai nghe, ổn định tư thế.

Đây là ca khúc buồn nhưng không ủy mị, nếu muốn thể hiện được điều này, yêu cầu trình độ nhất định.

Nháy mắt cô cất tiếng hát, trên mặt người ghi âm ngạc nhiên không chút che dấu.

Âm sắc sạch sẽ thuần túy, cảm xúc như làn gió mát, quan trọng nhất chính là, luyện hát Pharaoh, hát đối từ thuyết minh thực đúng chỗ, tình cảm thể hiện qua câu chữ càng không cần phải nói.

Nếu không phải Phó Tư Dịch nói cho hắn Hứa Trầm Hoan là người mới, hắn còn không chịu tin tưởng.

Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, người ghi âm ngẩng đầu lên, là Hồ Tĩnh, đang muốn nói cái gì, Hồ Tĩnh nhanh chóng đè tay hắn lại. Người ghi âm hiểu rõ, chuyên tâm thu tiếp.

Xuyên thấu qua cửa kính, Hồ Tĩnh thấy rõ cô gái đang trầm mê trong âm nhạc, cô cầm lấy tai nghe, dán vào lỗ tai, nhắm mắt cảm thụ.

Phó Tư Dịch nói không sai, cô ấy xác thực có tiềm chất, bắt đầu hát, như là đang kể chuyện xưa, làm người chú ý.

Hứa Trầm Hoan không có làm cô thất vọng.

Nhưng mà, âm vực cô ấy không cao, thích hợp với những bài tình ca trầm thấp. Đây đã là ưu thế của cô ấy, đồng thờ lại hạn chế cô ấy phát triển.

Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Hồ Tĩnh không muốn hứa hẹn với Trầm Hoan. Xuất đạo cũng chỉ là một ca sĩ nhỏ tuyến hai tuyến ba, sẽ không có thành tựu thực sự lớn. Trong mắt Hồ Tĩnh, đương nhiên là coi thường.

Đêm hôm qua, Phó Tư Dịch gọi điện thoại tới, nói hắn có việc, muốn Hồ Tĩnh đến nhìn Trầm Hoan thu âm. Vừa lúc hôm nay không có việc gì, Hồ Tĩnh liền tự mình tới. Nghe qua một chút, trong lòng có tính toán, Hồ Tĩnh không muốn ở lại, liền nhấc chân rời đi.

Ra cửa, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một người, đứng đối diện cửa phòng thu, lộ vẻ mặt do dự. Hồ Tĩnh ngừng bước chân, trong mắt hiện lên tia hứng thú, “Không phải nói có việc sao?”

Bất ngờ bị bắt gặp, Phó Tư Dịch cũng hơi xấu hổ, ngược lại thả lỏng thân thể, hơi hơi mỉm cười.

“Thấy không yên tâm, đứng ở ngoài cửa làm gì, còn không vào nhìn?”

“Cô ấy thế nào?” Phó Tư Dịch chần chờ một chút, hỏi.

“Cô gái nhỏ của nhà anh biểu hiện cũng không tệ lắm, không có vấn đề gì.” Hồ Tĩnh cũng không cố ý làm hắn thêm bất an.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK