“Cuối cùng là sống lại đời này. Chúng ta đều dừng lại cái sai lầm này. Đừng lại càng sai hơn.” Trầm Hoan càng nói càng bình tĩnh, ý nghĩ cùng càng rõ ràng, “Anh không cần lại quản tôi, sau này chúng ta coi như là người xa lạ. Tôi cùng Hạ Ngu ký kết ba năm, hiện giờ còn dư lại hai năm, khi hết hợp đồng, tôi liền rời đi.”
Bi kịch kiếp trước vì hắn không bỏ được đứa bé, không bỏ được xuống gia đình. Không bỏ được còn cố tình thích cô. Cuối cùng, tuy rằng ở sự nghiệp có thành tựu, nhưng đồng dạng lại đem cô đẩy xuống vũng bùn tình cảm.
“Phó Tư Dịch, anh về sau đừng tới tìm tôi, vĩnh viễn đừng tới.”
Từng câu từng câu của cô như lưỡi dao, một tấc một tấc đâm vào xương, lột da hắn.
Phó Tư Dịch bi thương, không chống đỡ được mà lùi lại vài bước, sắc mặc tăm tối, hốc mắt đỏ lên.
“Trầm Hoan, em... là nghiêm túc sao?” Hắn dùng sức lực cực lớn mới hỏi một câu hoàn chỉnh.
Trầm Hoan lạnh lùng xoay người, không lên tiếng.
Phó Tư Dịch chua xót nhắm mắt, suy sụp đến cực điểm, lần thứ hai lui về phía sau. Hồi lâu, mới lẩm bẩm, “Được, anh sẽ không quấy rầy em.”
Thanh âm hắn nhẹ tựa như thì thầm.
**
Trưa hôm đó Trầm Hoan liền trở về Thanh Xuyên, dì nhỏ cô đến đón cô. Em họ gần nhất còn có cuộc thi, Trầm Hoan sợ chậm trễ cuộc thi của em họ, buổi tối liền nói dì nhỏ trở về, chính mình chăm sóc bên người mẹ.
Nửa tháng không gặp con gái, Hứa Thiến rất nhớ, lại thấy con gái gầy đi một ít, càng thêm đau lòng, “Sao lại gầy như vậy, không phải nói con ăn cơm thật tốt sao? Xem con gầy đến cái dạng gì?”
“Mẹ, không có gầy mấy. Như vậy, không phải khá tốt sao?” Trầm Hoan dựa sát vào trong lồng ngực của mẹ, phóng túng mệt mỏi của bản thân.
“Tốt cái gì mà tốt, con nhìn xem con....” Hứa Thiến nói, nhẹ nhàng nhéo eo con giá, muốn nhìn một chút là gầy nhiều hay ít. Trầm Hoan eo có chút mẫn cảm, liền nhin không được bật cười, vội vàng xin tha mà cầm lấy tay Hứa Thiến, “Mẹ, rất ngứa.”
“Ai, lúc trước liền không đành lòng con đi con đường này. Con còn không vội đã gầy như vậy, về sau vội thì làm sao?”
“Mẹ, con sẽ chiếu cố tốt bản thân.” Trầm Hoan vẻ mặt tươi cười nhạt bớt, mặt dán lên cánh tay Hứa Thiến không nói.
“Mẹ cũng không có tâm nguyện gì khác, liền ngóng trông con tìm một người đàn ông tốt, thật tình thương con là được, cũng không cần đại phú đại quý. Đừng giống ba con...” Hứa Thiến thanh âm ngừng lại, tiện đà thật sâu mà thở dài.
Trầm Hoan chua xót, nhẹ nhàng xoa bả vau Hứa Thiến, không tiếng động an ủi.
Gia cảnh Trầm Hoan lúc học tiểu học thực bình thường, khi tới trung học, cha cô thành công gây dựng sự nghiệp, cũng coi như một nhà giàu mới nổi. Có lẽ, đàn ông chịu không nổi dụ hoặc, không tới một năm, bên cha cô có phụ nữ khác, người phụ nữ đó còn tìm tới cửa, nháo đến mọi người đều biết.
Cuối cùng cha mẹ Trầm Hoan ly hôn.
Tòa án đem cô phán cho Hứa Thiến nuôi, lúc sau, cô liền sửa họ theo họ mẹ họ Hứa.
Cha cô đã từng đến trường học nhìn Trầm Hoan, bị cô cự tuyệt.
Sau lại, cô theo mẫu thân dọn tới Thanh Xuyên, ở chỗ này ở lại.
Nhiều năm như vậy, Trầm Hoan vẫn luôn biết mẹ đối với cha Trầm Hoan khó có thể tiêu tan oán hận.
Chưa bao giờ từng ở trước mặt Trầm Hoan nhắc tới qua có quan hệ với hắn.
“Mẹ, đừng lo lắng, không phải ai đều giống hắn.” Trầm Hoan thanh âm nhàn nhạt.
Hứa Thiến vỗ vỗ tay con gái, không nói lời nào. Năm đó bà là bị mù, gả sai người, chỉ hy vọng con gái đời này có thể tìm được người vừa ý, không dẫm vào vết xe đổ của bà.
Màn trong phòng bệnh không kéo, ánh trăng lạnh bao trùm lên hai mẹ con. Trầm Hoan mở to mắt, mạc danh nghĩ tới biểu tình hôm nay Phó Tư Dịch rời đi, trong lòng ẩn ẩn đau.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hứa Thiến bị đẩy vào phòng giải phẫu, Trầm Hoan cùng dì nhỏ của cô vẫn luôn đứng ngoài cửa.
Giải phẫu từ 9 giờ tiến hành, mãi đến 2 giờ chiều mới kết thúc. Bác sĩ mổ chính nói, giải phẫu thực thành công, kế tiếp chỉ cần nằm viện quan sát thêm.
Khi Hứa Thiếm được đẩy khỏi phòng giải phẫu, đã khôi phục lại từ hiệu quả gây mê, tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng tinh thần thật tốt. Ngày hôm sau khi giải phẫu, liền xuất hiện tình huống bài khí, qua kiểm tra Hứa Thiến cũng không xuất hiện vấn đề gì về tiêu hóa, buổi chiều thời điểm liền rút ra dạ dày quản.
Lúc đầu chỉ có thể uống một ít nước cơm, trầm bột củ sen, chờ canh trứng gà. Sau lại dần dần có thể ăn cháo cùng mì sợi, hoành thánh. Hứa Thiến khôi phục rất khá, sắc mặc hồng nhuận không ít, Trầm Hoan thực vui vẻ, tưởng tượng đến mẹ từ đây có thể khỏe mạnh, cả ngày tâm tình đều cao hứng không ít.
Trong lúc đó, Giang Nhiên đều gọi đến vài cuộc điện thoại, hỏi thăm tình huống mẹ cô, mặt khác cũng không có gì.
Hứa Thiến thấy con gái thường xuyên phát ngốc, có khi trong tay lột vỏ trai cây, đôi mắt không nhìn. Ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn nhìn di động. Hứa Thiến cho rằng con gái là phát sầu vì công việc. Bà cảm thấy chính mình đã khôi phục đến không sai biệt lắm, kiên quyết đuổi Trầm Hoan quay lại thành phố M.
Trầm Hoan còn tưởng nhiều bồi hồi, Hứa Thiến hận sắt không thành thép, “Con ở lại đây cũng không có việc gì, còn cả ngày mất hồn mất vía, làm ta lo lắng. Còn không bằng trở về huấn luyện cho tốt.”
“Con không có mất hồn mất vía.”