Trầm Hoan trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc lấy hết can đảm, ngẩng đầu, ở trên mặt anh hôn một cái, “Cái này có thể đi.”
Thanh âm của cô nho nhỏ.
Khóe miệng Phó Tư Dịch không dấu được ý cười, anh vuốt ve nơi vừa bị hôn, ho nhẹ một tiếng, thế nhưng rụt rè nói, “Miễn cưỡng có thể.”
Trầm Hoan, “…..”
Như thế nào cô lại cảm thấy hiện tại anh rất kiêu ngạo nhỉ?
“Chúng ta đi ăn ở đâu đây?” Cô lập tức chuyển đề tài.
“Đi nhà anh. Em cũng lâu rồi chưa gặp Gia Trạch, nó sắp quên em rồi, lần này đi để bồi dưỡng tình cảm.”
Bồi dưỡng tình cảm?
Nhìn vẻ mặt ôn hòa của Phó Tư Dịch, Trầm Hoan cảm thấy có khả năng cô đã suy nghĩ hơi nhiều.
Có lẽ ý anh nói bồi dưỡng tình cảm chính là muốn cô cùng Gia Trạch thân cận một chút.
Phó Tư Dịch vừa mới mở cửa, thân ảnh nho nhỏ của Gia Trạch liền chạy tới, nhìn thấy Trầm Hoan, âm thanh hơi do dự gọi, “Dì”
Quả nhiên là đã lâu không gặp, đã có chút xa cách.
Xác thực cô cùng Phó Gia Trạch nên thân cận nhiều hơn chút.
“Gia Trạch còn nhớ gì không?”
“Nhớ ạ.” Tròng mắt đen láy của Phó Gia Trạch luôn nhìn cô, có chút chần chờ cũng có chút vui mừng.
“Mau vào đi. Đừng đứng ở cửa.” Phó Tư Dịch nhắc nhở một lớn một nhỏ.
Trầm Hoan chủ động tiến đến dắt tay Phó Gia Trạch, Phó Gia Trạch còn nhớ Trầm Hoan, cho nên rất ngoan, không có tránh đi.
Phó Tư Dịch để Trầm Hoan cùng Phó Gia Trạch ra phòng khách chơi, anh đi vào phòng bếp, chuẩn bị chút cơm trưa.
Hiển nhiên hảo cảm của Phó Gia Trạch với cô vẫn còn, cô cùng bé chơi trong chốc lát, bé liền không còn phòng bị với cô, có khi còn chủ động nhắc tới sinh hoạt của mình ở trường học.
Miệng nhỏ của Phó Gia Trạch kể chuyện, các loại chuyện thú vị đã trải qua, làm Trầm Hoan cười không ngừng.
Thực sự là một đứa bé khiến người yêu mến.
Nhớ tới ước nguyện ban đầu Phó Tư Dịch lấy cái tên này, tươi cười trên mặt Trầm Hoan liền phai nhạt.
Không thể phủ nhận, tên Gia Trạch này thời thời khắc khắc nhắc nhở cô cùng Phó Tư Dịch có thể đến với nhau đã phải trải qua sự hi sinh như thế nào.
Nên là một đứa bé giống như Phó Gia Trạch a?
“Dì, hôm nay cậu nói với con, về sau không thể lại kêu dì Trầm Hoan.”
Thanh âm non nớt của Phó Gia Trạch gọi Trầm Hoan đang thất thần quay trở lại thực tại, “Con nói cái gì?”
“Cậu nói con kêu mợ? Vì sao?” Nhớ tới buổi sáng cậu dặn dò mình, đồng tử lưu li của Phó Gia Trạch hơi chút nghi hoặc.
“Vâng?”
“Cậu nói, bởi vì mợ cùng cậu ở bên nhau.”
Hiển nhiên, vấn đề xưng hô này làm đứa bé rất bối rối, Phó Gia Trạch không rõ mợ và dì khác nhau chỗ nào, vì cái gì lại không thể gọi Trầm Hoan là dì.
Nghe được lời nói của Phó Gia Trạch, Trầm Hoan bỗng chốc đỏ mặt. Cô chế trụ sóng ngầm cuồn cuộn trong lòng, nhẹ giọng hỏi hắn, “Anh ấy nói….con kêu mợ?””
“Vâng, chính cậu đã nói như vậy.”
Trầm Hoan điều chỉnh lại cảm xúc, mở TV, bật tới một kênh hoạt hình, “Gia Trạch, con trước tiên ở đây xem hoạt hình một chút, dì…dì đi xem cậu con có cần hỗ trợ gì không.”
Gia Trạch lên tiếng, Trầm Hoan lập tức liền đứng dậy, đi về phía phòng bếp.
Trong phòng bếp, Phó Tư Dịch xào hai đĩa đồ ăn, còn một món cà tím xào, là có thể ăn.
Bỗng nhiên nghe thấy phía sau tiếng bước chân hoảng loạn, anh quay đầu lại, thấy khuôn mặt Trầm Hoan hơi hồng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.
“Làm sao vậy, Gia Trạch không nghe lời sao?” Anh tưởng Gia Trạch bắt nạt cô.
“Không không không, Gia Trạch rất nghe lời, chỉ là….” Trầm Hoan muốn nói lại thôi.
Phó Tư Dịch hoang mang.
“Cái kia, Gia Trạch nói…..” Cô bẻ ngón tay.
“Nói cái gì?”
“Nói….” Trầm Hoan ngẩng mặt liếc nhìn anh một cái, lại cực nhanh cúi đầu giả làm đà điểu, “Nói anh muốn bé kêu em là mợ.”
Trầm Hoan ngơ ngẩn nhìn anh, nhất thời lỡ lời.
Khó trách khi ở trên xe anh nói muốn cô cùng Gia Trạch bồi dưỡng tình cảm, thì ra là ý này…..
Tay anh dính nước lau khô lên tạp dề, nhẹ nhàng kéo cô một cái đặt trên bệ lưu li, hai tay chống xuống hai bên, đem cô vây trong lồng ngực.
“Anh không phải còn phải làm cơm sao?” Trầm Hoan thẹn thùng mà quay mặt đi, thanh âm run run.
“Sau lại làm.”
Anh nhìn lông mi cô nhẹ nhàng rung động, thân mình nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng nói.