Hắn hưởng thụ quá trình theo đuổi này, càng để ý đến việc sau khi theo đuổi được, đem người lên giường, một khắc thân thể giao hòa kia hơn.
Cảm giác thành tựu rất không tệ, có loại cảm giác thỏa mãn biến thái.
Bởi vì diễn một bộ phim thanh xuân ăn khách Lâm Khả lại là nữ chính, nhân khí càng lớn. Mới đầu hắn theo đuổi cô ta vì bạn bè đánh đố. Thẩm Khiêm uống nhiều mấy chén rượu, nhiệt huyết tăng cao, lập tức nói ba tháng có thể theo đuổi được Lâm Khả.
Sau đó chính là những chiêu thức cũ kỹ, đưa trang sức, đầu tư quay chụp phim truyền hình cho cô ta.
Sau hai tháng rưỡi, liền đưa được cô ta lên giường.
Cùng một chỗ với một người quá lâu, phiền, hắn nghĩ nên đổi khẩu vị.
Người dẫn chương trình trên sân khấu mang theo tiếng cười đùa của khán giả bên dưới, thật sự không thú vị.
Thêm tầm mắt của Lâm Khả thường thường phóng tới, Thẩm Khiêm không khỏi càng thêm bực bội, bỏ tay áo sơ mi xuống, muốn rời đi.
Đúng lúc này, thanh âm người dẫn chương trình truyền đến------- “Kế tiếp, xin mời Tần Thành cùng Hứa Trầm Hoan với ca khúc chủ đề---Đoán Ái. Mọi người vỗ tay hoan nghênh.....”
Người xem phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Thẩm Khiêm dừng bước chân, mang theo vài phần tò mò mà dừng lại.
Chính là Hứa Trầm Hoan vừa rồi sao?
Cô có tài đức gì mà lại có thể thế cho Lâm Khả?
Tuy hắn không thường xem nhưng cũng biết ở phân đoạn này, đều phải là nam nữ diễn viên chính song ca.
Hứa Trầm Hoan thế nhưng thế chỗ cho Lâm Khả.
Chẳng lẽ bời vì người đại diện của cô là Hồ Tĩnh, liền so với hắn người đầu tư còn hơn?
Thẩm Khiêm lại một lần nữa ngồi trở về, chân trái gác lên đùi chân phải, tay chống cằm, ánh mắt hứng thú nồng đậm.
Ánh đèn tối dần, ánh sáng le lói dần trở nên rực rỡ.
Người bạn ngảy ôm lấy Trầm Hoan xuất hiện, cô mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, ánh mắt yên tĩnh, chậm rãi bước đến.
Trong nháy mắt Trầm Hoan cất tiếng hát, ánh mắt Thẩm Khiêm bỗng nhiên sáng ngời, gật đầu khen ngợi.
Trên sân khấu hai người rất ăn ý, ánh mắt thường thường đều sẽ hô ứng, ngẫu nhiên cũng sẽ cười khi ánh mắt chạm nhau.
Như một đôi bích nhân.
Trên mặt Thẩm Khiêm bình tĩnh, trong lòng lại có chút ngo ngoe rục rịch.
Không nghĩ tới một người giản dị trên sân khấu lại tỏa sáng, tinh quang rạng rỡ.
Một bài hát.
Trên sân khấu Tần Thành bỗng nhiên ôm chặt Hứa Trầm Hoan, cùng với tiếng kinh hô của người xem, Thẩm Khiêm tinh tường thấy rõ khiếp sợ trong mắt Hứa Trầm Hoan. Lại bị cô chế trụ, thậm chí còn thuận thế phụ họa hành động của Tần Thành.
Tiếng hoan hô không dứt.
Hắn thấy Hứa Trầm Hoan ngẩng đầu, tầm mắt xa xăm, rồi sau đó lộ ra kinh ngạc, sau đó, chậm rãi nở một nụ cười nhợt nhạt.
Thẩm Khiêm theo tầm mắt cô, xoay người, nhìn lại, quang mang sâu kín trong mắt hắn lấp lánh lập lòe.
Người xem ở hậu trường, có một người, mơ hồ chỉ lộ ra góc áo khoác, mỉm cười với người trên sân khấu, thần sắc ôn nhu.
Có lẽ nhận thấy được có người đang chăm chú nhìn mình, người nọ xoay tầm mắt, đụng tới hắn, ánh mắt liền lạnh lùng.
Thẩm Khiêm không thèm để ý mà cười cười, tầm mắt lại quay lại trên người Trầm Hoan.
Lại là Phó Tư Dịch, thật là oan gia ngõ hẹp.
Thu xong tiết mục, Trầm Hoan đang chờ Tần Thành. Sau một lúc lâu, năm sáu người đí tới, Trầm Hoan quét mắt liếc một cái, đều là diễn viên chính. Nhìn dáng vẻ, hứng thú đều không tồi.
Đám người đến gần, cô cũng không chủ động chào hỏi, chỉ lộ vẻ mỉm cười. Tần Thành nhìn thấy cố, đá sớm chạy tới, “Trầm Hoan, cô đang đợi tôi sao?”
“Ừm. Ảnh chụp kia của ngươi, đã ký xong.” Cô đưa cho hắn.
Lâm Khả đang cùng nữ diên viên nữ hai cùng diễn nói chuyện nhìn thấy, mắt nhíu lại, đi tới. Đầu ngó tới phía bọn cô nhìn ngó, Tần Thành thấy thế, đem ảnh chụp cất đi, nhướn mi, “Lâm mỹ nữ, cô muốn gì?”