Phó Tư Dịch mơ hồ mà “ừ” một tiếng, nhẹ nhàng cắn cằm cô, “Ngoan, cho anh ôm.”
“Anh đây là thật sự say sao?”
Nụ hôn kia dần có xu hướng đi xuống dưới, Trầm Hoan thật là dở khóc dở cười.
Trầm Hoan nhịn một hồi, lại phát hiện Phó Tư Dịch đã bất động, hô hấp cũng vững vàng.
“Phó Tư Dịch......” Trầm Hoan vươn ra ngón tay, chọc xuống đầu đang để trước ngực cô.
Chỉ nghe được tiếng hít thở của hắn.
Đây là....... Ngủ rồi?
Tư thế ngủ này, cũng chưa thấy ai ngủ được.
Trầm Hoan đợi một hòi, mới cố sức dịch người từ dưới hắn ra.
Không thể để hắn ngủ như vậy, Trầm Hoan khom người gọi hắn đi phòng ngủ, Phó Tư Dịch vẫn là không phản ứng.
Cuối cùng, cô chuẩn bị đem hắn dọn đến phòng ngủ. Mất đi một lực lớn, mới đem hắn đứng lên, khi vào cửa, lực không đủ, Phó Tư Dịch đông một tiếng đụng vào cửa.
“Ngô...” Hắn đau đến hừ một tiếng, lông mày nhíu lại cùng nhau.
Trầm Hoan cứng đờ, cô không phải cố ý.
Giờ tay sờ trán hắn, lông mày Phó Tư Dịch lại vừa nhíu.
Ai, xem ra là bị đâm đau thật.
Kế tiếp, Phó Tư Dịch được Trầm Hoan giữ cẩn thận, không bị động vào đâu nữa, bình an nằm trên giường. Trầm Hoan thay hắn cởi giày cùng áo khoác, lại cầm lấy khăn lông ướt giúp hắn lau mặt.
Phó Tư Dịch ngủ đến vô tri vô giác.
Ngày hôm sau Phó Tư Dịch tỉnh lại, thấy chính mình lẻ loi nằm trên giường, hắn nhìn trần nhà nho nhỏ mà sửng sốt.
Ý thức đã trở về, nhớ lại ký ức mơ hồ của tối hôm qua trong trí nhớ.
Hắn say, Trầm Hoan mở cửa cho hắn. Sau đó hắn uống nước xong, hôn cô, lúc sau......
Không nhớ nữa.
Phó Tư Dịch ảo não mà ngồi dậy, ngơ ngác nhìn mép giường.
Sau lại đã xảy ra cái gì, có hay không.............
Ngồi dậy mới phát hiện hắn vẫn là trang phục ngày hôm qua, áo khoác tuy không có, nhưng áo sơ mi không đổi, đó chính là không phát sinh cái gì.
Phó Tư Dịch nhẹ nhàng thở ra, chính là cảm thấy tiếc hận.
Hắn cười vỗ trán, khóe miệng không kiềm chế được hạ xuống.
Như thế nào đau như vậy?
Phó Tư Dịch lại tinh tế sờ sờ, tức khắc khẳng định trên trán mình có chút sưng.
Đây là ngày hôm qua đụng tới lúc nào? Hắn không có một chút ấn tượng nào.
Khi hắn từ phòng ngủ ra, nghe được thanh âm Trầm Hoan.
“Chị trước hết giúp em nhìn xem như thế nào, nếu là ổn, em liền mua, đầu tháng hẳn sẽ chuyển đến.”
Trầm Hoan lại phân phó thêm vài câu, vừa quay đầu liền thoáng nhìn thấy Phó Tư Dịch đứng ở cửa, cô cười với hắn một cái, mới nói với Trần San muốn cúp điện thoại.
Cô liếc mắt nhìn thấy trên trán Phó Tư Dịch vết sưng thấy rõ, nhất thời chột dạ đi vào.
Trầm Hoan chỉ chỉ trán Phó Tư Dịch, thần sắc xấu hổ, “Anh nặng quá, em không đỡ ổn, ngày hôm qua không cẩn thận liền.......”
Phó Tư Dịch như hiểu được, theo bản năng đưa tay ấn lên.
Bất giác khóe miệng nhếch lên vì đau.
“Đau không?” Thấy hắn như vậy, Trầm Hoan bỗng dưng đi lên phía trước.
Giờ phút này, hắn cách cô rất gần, nhón mũi chân, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa trên vết sưng. Hô hấp nhợt nhạt của cô phả trên cổ Phó Tư Dịch, có chút ngứa, Phó Tư Dịch khụ một tiếng.
Phó Tư Dịch nhìn cô gương mặt nghiêm túc, chần chờ nói, “Có chút đau.”
Trầm Hoan liền càng bất an, “Thực xin lỗi, em bôi cho anh chút thuốc.”
Phó Tư Dịch nhớ tới hương vị vừa rồi, theo bản năng nghĩ nói không cần, Trầm Hoan đã vội vàng chạy đi lấy thuốc.
Lời hắn nói cũng chưa kịp nói ra.
“Lại bôi thêm vài lần liền có thể tiêu sưng.” Trầm Hoan mở nắp tuýp thuốc, bóp ra chút thuốc trên ngón tay.
“Ừ.” Phó Tư Dịch vẫn luôn nhìn động tác của cô.
Phó Tư Dịch ngồi trên sô pha, Trầm Hoan ngồi ở bên cạnh hắn, thấy cô muốn thoa, liền hơi hơi cúi người xuống, tư thế phối hợp với cô.
Mùi thuốc có chút khó ngửi, Phó Tư Dịch nhíu mi lại, Trầm Hoan tưởng do cô có chút mạnh tay, vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn, “Rất đau sao?”
“Không đau.”
Tuy nghe Phó Tư Dịch nói không đau, Trầm Hoan lại càng nhẹ nhàng thoa thuốc, sau khi thoa đều, cô còn nhẹ nhàng thổi thổi một chút.
Phó Tư Dịch cười, “Em đây là xem anh giống hài tử dỗ dành sao?”
Hắn thấy cô có chút囧, không khỏi lại cười, “Bất quá, anh thích như vậy.”
Trầm Hoan vội vàng đậy nắp lại, đứng dậy, quyết định không để ý tới lời trêu đùa của Phó Tư Dịch.