Beta: Kỳ Vân
Vừa ra khỏi cửa Mộng Nhã liền vô cùng ngoan ngoãn để Tiết Hàm tùy ý ôm lấý, khóe miệng còn treo nụ cười ngọt ngào.
Ra khỏi khu dạy học, cô thật sự nhịn không được mở miệng, hỏi bằng giọng mềm mại: "Sao anh lại đột nhiên tới thăm eṃ?"
Gương mặt Tiết Hàm căng chặt, không nói gì.
Nhưng biểu hiện này của Tiết Hàm cũng không thể làm giảm bớt hứng thú của Mộng Nhã, cô nói ríu rít rất nhiều.
"Anh biết không? Hôm nay tất cả mọi người đều khen em đẹp."
Hì hì hì nhất định là tên biến thái anh ghen tị!
"Em cảm thấy sách giáo khoa cấp ba rất khó, thật nhiều đề không giải được, nghe nói lúc nhỏ anh là một thiên tài, có thể dạy kèm em được không?"
Cho nên nha, ông chú quái dị anh nhất định phải đồng ý nha! Tại sao tiến độ giá trị tình yêu vẫn dừng mãi ở mức 30% hả!
"Anh có thích em mặc cái váy màu vàng nhạt này không? Lúc mẹ em còn sống có nói em rất hợp với màu này, đáng tiếc... Cuối cùng bà vẫn không nhìn thấy được."
Nè, cô đã diễn sâu tới mức này! Tốt xấu gì giá trị tình yêu cũng phải tăng lên một chút chứ!
Đột nhiên Tiết Hàm cúi đầu, nhìn thiếu nữ vừa rồi còn hưng phấn đã có hơi sa sút tinh thần, còn có chút thương tâm. Bỗng dưng hắn có hơi đau lòng, lại nghĩ đến người phụ nữ khiến Mộng Nhã mất đi mẹ còn muốn liên thủ với con gái hãm hại cô, vì thế hắn híp mắt.
Trên đời này có một câu đặc biệt chuẩn, ' thiếu, chung quy là muốn còn trở về. '
Nếu Đường Mộng Kỳ muốn làm bẩn Mộng Nhã, như vậy hắn cũng không làm gì khác, khiến những tên lưu manh đó gậy ông đập lưng ông là được.
Không phải cô ta thích làm bẩn người khác sao? Trước tiên hãy để cô ta nếm thử mùi vị này đã!
Mộng Nhã tự nhiên cũng không biết ý tưởng trong thoáng qua này của Tiết Hàm, cô giật giật góc áo của Tiết Hàm, tội nghiệp hỏi: "Anh sẽ luôn bảo vệ em phải không?"
Tổng tài Tiết Hàm, xin ngài kiên cường một chút nha! Không phải nói phụ nữ nhu nhược sẽ gợi lên ý muốn bảo hộ của đàn ông sao?
Thế nhưng hệ thống vẫn ưu tang nhắc nhở: "Giá trị tình yêu vẫn không có biến hóa."
Mộng Nhã lại không nhụt chí chút nào, cô là ai? Mộng Nhã vạn người mê! Đàn ông càng khó công lược, cô lại càng thích!
Cô mỉm cười nói với hệ thống: "Tình yêu à, đừng uể oải, ta cảm thấy trò chơi này càng ngày càng thú vị."
Nếu mỗi đối tượng công lược đều giống như Tiết Hàm, mỗi thế giới mà cô sắp trải qua kia nhất định sẽ vô cùng vui sướng.
Hệ thống nhìn Mộng Nhã, lặng lẽ nỉ non một câu Mộng Nhã nghe không được -- "Đây cũng không phải trò chơi mà."
Đáng tiếc, Mộng Nhã không hề có nhận thức gì về điều này.
*
Thẳng đến khi Tiết Hàm ôm lấy bã vai Mộng Nhã ra khỏi trường học, trở lên xe.
Hắn mới mở miệng: "Về sau tránh xa Đường Mộng Kỳ một chút."
Mộng Nhã mở to hai mắt, trước mắt không thể tin tưởng!
Tiết Hàm cũng chỉ đơn giản là có ý tốt, rốt cuộc Đường Mộng Kỳ là người phụ nữ ác độc như vậy, cũng không dám chắc về sau sẽ còn dùng thủ đoạn gì với Mộng Nhã, đương nhiên phải tránh xa là tốt nhất.
Chính là khi đến tai của Mộng Nhã, lại thay đổi ý nghĩa.
Cô cho rằng Tiết Hàm là vì bảo hộ Đường Mộng Kỳ, nên nói mình tránh xa Đường Mộng Kỳ một chút!
Thật sự rất quá đáng!
Rõ ràng Tiết Hàm là vị hôn phu của mình, lại thời thời khắc khắc mà trợ giúp một người phụ nữ khác! Thật sự là vô cùng đáng giận!
Thật sự không thể phẫn nộ hơn rồi!
Lúc Tiết Hàm lái xe, đột nhiên nghe được tiếng nức nở, trong lòng hắn cả kinh, đây là làm sao đây? Đột nhiên lại khóc?
Hắn nhanh chóng ngừng xe ở ven đường, cau mày nhìn Mộng Nhã, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều, hỏi: "Sao lại khóc?"
Mộng Nhã lại giống như trẻ con vậy, không đáp lời, chỉ khóc càng thêm thảm thiết, cảm giác ủy khuất vô cùng rõ rệt.
Tiết Hàm dịu dàng nói: "Đừng khóc."
Mộng Nhã nghẹn ngào kêu lên: "Cái tên xấu xa nhà anh! Rõ ràng em mới là hôn thê của anh, anh cư nhiên thích Đường Mộng Kỳ, còn muốn em cách xa cô ta một chút, chẳng lẽ em sẽ hại cô ta sao?"