Beta: LinhLan601
Hai năm cứ như vậy trôi qua, tình cảm của Tiết Hàm cùng Mộng Nhã càng ngày càng tốt.
Tiểu hệ thống khả ái nhìn giá trị tình yêu của Tiết Hàm chậm rãi bay lên, cuối cùng dừng lại ở 99.
Cả người hệ thống đều tràn ngập không vui: "Vì sao còn chưa đến mãn phân?"
Hôm nay Tiết Hàm đi ra ngoài, Mộng Nhã liền có thời gian bồi hệ thống nhỏ của mình nói chuyện phiếm.
"Ta cảm thấy giá trị tình yêu của hệ thống các người có vấn đề."
Hệ thống: "Tuyệt đối không thể nào có vấn đề."
Mộng Nhã nói: "Vậy tại sao Tiết Hàm đã yêu ta như vậy, nhưng một điểm cuối cùng lại không thể tăng lên?"
Hệ thống uể oải nói: "Ta cũng không biết, nhưng mà nếu không đạt đến mãn phân, chứng minh hắn vẫn chưa yêu ngươi sâu sắc."
Mộng Nhã tuyệt đối không tin số liệu này, cô chỉ tin tưởng cảm giác của bản thân.
"Không, hắn yêu ta rất nhiều."
Hệ thống nhìn ký chủ lại bắt đầu mỉm cười hạnh phúc, cảm thấy mình thực không vui.
Vì cái gì ký chủ của nó chỉ thích Tiết Hàm mà không thích nó?
Hệ thống chủ quản xem xét nội tâm hệ thống, nhanh chóng truyền phát bộ phim Cậu Bé Bọt Biển cho hắn.
Ai, đều nói không nên để hệ thống tân sinh làm loại nhiệm vụ này, bởi giáo dục hệ thống sẽ trở thành một vấn đề rất lớn!
Mộng Nhã tự nhiên không biết sự lo lắng của lão hệ thống.
Lúc này cô đang nghe điện thoại: "Bảo bối, mau ra ngoài một chút."
Mộng Nhã: "Đi ra ngoài?"
Tiếng cười của Tiết Hàm phảng phất chạm xuống đáy lòng cô. Lời nói từ tính, trầm thấp "Ừ" vang lên từ bên kia làm cô vui vẻ không thôi.
Mộng Nhã vội vàng xỏ giày đi ra ngoài.
Người vừa mới nói là có chuyện quan trọng muốn làm, lúc này đang đứng dựa vào chiếc Maserati xanh thẳm. Phía sau cốp xe chất đầy hoa hồng.
Tiết Hàm nhìn cô, vươn tay bàn thon dài, hữu lực vẫy vẫy, nói: "Bảo bối, lại đây."
Mộng Nhã giống như một chú bướm bay đến bụi hoa của mình, nhào vào trong lồng ngực Tiết Hàm.
"Hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta, anh mang em đi ra ngoài chơi."
Mộng Nhã hỏi: "Anh không phải làm việc sao?"
Tiết Hàm hôn lên trán cô: "Những việc khác đều không quan trọng bằng em."
Mộng Nhã vui vẻ cười, ngồi ở ghế sau.
Tiết Hàm lái xe thực ổn, cũng thực mau. Gió mùa hè mang theo mát mẻ, vô cùng thoải mái.
Tiết Hàm lái xe xuống núi, tiến vào nội thành, dừng ở tiệm kem sữa chua Mộng Nhã thích nhất.
Soái khí mở cửa, xuống xe.
Mộng Nhã nhìn bóng dáng hắn, trong lòng đều là ấm áp.
Một người đàn ông có thể nhớ kỹ mọi ngày kỷ niệm, mọi sở thích, đồ vật cô muốn thì cô còn cái gì mà không thỏa mãn nữa đây?
Đột nhiên, khóe mắt Mộng Nhã liếc qua, nhìn về chỗ ngồi của Tiết Hàm. Một vật đang nhấp nháy liên tục ở đó.
Thứ này cô biết.
Ánh mắt Mộng Nhã lóe lên tia sát khí, có kẻ muốn giết Tiết Hàm!
Nếu mặc kệ cho quả bom nổ ở chỗ này, thì toàn bộ dãy phố này xe đều không thể đi được .
Mộng Nhã phản ứng lại rất nhanh. Cô chuyển sang chỗ Tiết Hàm ngồi, khởi động xe, lập tức lái xe rời khỏi.
Tiết Hàm luôn chú ý hành động của Mộng Nhã. Nhìn cô chuyển vị trí ngồi, hắn tưởng cô định xuống xe với hắn, nhưng ko ngờ cô lại lái xe đi mất.
Mộng Nhã làm theo hướng dẫn của hệ thống, tránh đoạn đường đông đúc.
Tốc độ xe đã đạt đến mức cao nhất, lúc này bên dưới chỗ ngồi, quả bom đã bắt đầu ' tích tích tích ' báo động.
Chỉ còn lại một phút đồng hồ!
Mộng Nhã hung hăng dẫm xuống chân ga.
Xe lập tức vọt lên.
Ngay tại một khắc ấy, chiếc Maserati xanh thẳm bay lên, phá tan rào chắn bên hồ, thẳng tắp phi vào hồ nước.
Cũng ngay trong một khắc kia, ánh lửa hoa mỹ bùng phát.
Tiếng nổ "ầm ầm" vang mạnh toàn bộ thành thị.
Tiết Hàm cả kinh, kem sữa chua trong tay lập tức rơi xuống mặt đất.
8/7/2018
----oOo----
Vân: Có biến có biến rồi mấy nàng ơi (⊙ ﹏ ⊙)