Beta: LinhLan601
Chính mình tự đào hố, dù có quỳ cũng phải học xong.
Mộng Nhã hung hăng lau nước mắt không tồn tại, bắt đầu học kì phổ.
Đương nhiên, dưới loại cường độ áp lực cao này, cô cảm thấy trí nhớ của mình bắt đầu tăng lên.
Ngay cả những cổ văn tối nghĩa vốn không rõ ràng lắm trong tứ thư ngũ kinh, lúc này Mộng Nhã đã hoàn toàn thông thấu.
Nhưng hiện tại cô mới chỉ học được lí thuyết cơ bản của kỳ phổ mà thôi.
Hạ cờ vây vốn yêu cầu đầu óc.
Mười năm sau, Mộng Nhã chưa thông qua khảo hạch.
Hai mươi năm sau, Mộng Nhã... vẫn chưa thể thông qua khảo hạch.
Ba mươi năm sau, cô rốt cuộc nhịn không được mà tru lên: "Ngay cả ở thế giới thực, cao thủ cờ vây cũng không thắng được cái máy tính kia, ta như thế nào có thể thắng được ngươi!"
Tuy rằng đối phương là hệ thống, là một loại máy móc không ý thức, nhưng dường như Mộng Nhã cảm giác được đối phương đang chần chờ.
Cô vội vàng nói: "Thật sự, bài khảo hạch các người thiết lập có vấn đề, ta..."
Âm thanh hệ thống lạnh băng máy móc vang lên: "Mộng Nhã khảo hạch thất bại, mười năm sau lại đến."
Mộng Nhã: "..."
Cô muốn khóc.
Cuối cùng, Mộng Nhã không còn nhớ rõ đã qua mấy cái mười năm.
Đại khái qua một trăm năm đi, cô rốt cuộc thắng cái khảo hạch biến thái của hệ thống.
Cuối cùng cũng có thể gặp tiểu hệ thống Linh Nhất đáng yêu nhà mình.
Tiểu Linh Nhất mềm mềm mại mại tùy ý để Mộng Nhã ôm, hỏi: "Ký chủ, chúng ta tiến vào thế giới tiếp theo chứ?"
Mộng Nhã gật đầu: "Được."
***
Khi Mộng Nhã mở mắt, lọt vào trong tầm nhìn của cô là màn giường màu xanh như hồ nước, mặt trên thêu mấy con cá nhỏ nghịch ngợm.
Đây là một cô nương chưa lấy chồng.
Mộng Nhã xoay người từ trên giường ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh.
Lạnh lẽo, không có nhân khí.
Đột nhiên, trong bụng nàng truyền đến một trận co rút đau đớn.
Mộng Nhã rất nhanh phải ôm chăn co rúm lại.
Tiểu hệ thống lập tức mở che chắn cảm giác đau cho ký chủ.
Nhưng cho dù như vậy, Mộng Nhã vẫn cảm thấy cơn đói trong bụng đang lên men, đầu đều là cảm giác choáng váng.
Vất vả đi đến cái bàn trước mặt, Mộng Nhã vội xách ấm trà lên -- vậy nhưng không có nước!
Hơn nữa nhìn miệng ấm, chắc hẳn đã rất lâu không đụng đến.
Rốt cuộc nguyên chủ đã bao lâu không ăn uống gì?
Hệ thống rất nhanh đem tư liệu về thế giới này truyền cho Mộng Nhã, cũng nói: "Ký chủ, nếu cô vẫn không ăn cái gì, chúng ta rất có khả năng trực tiếp chuyển tới thế giới tiếp theo."
Mộng Nhã: "..."
Nếu ngày đầu tiên tới đây đã bị đói chết, quả thực là làm trò cười cho thiên hạ.
Mộng Nhã buộc chặt đai váy lại, nỗ lực hóp bụng, ít nhất việc này có thể làm giảm bớt cảm giác đói khát trong bụng.
Nguyên chủ họ Tạ, khuê danh Mộng Nhã. Gia gia cô ấy từng là thái phó, cũng chính là lão sư của đương kim hoàng đế.
Mà nguyên chủ, hiện tại được hoàng đế xem trên mặt mũi gia gia cô, hạ chỉ tiến cung, chuẩn bị sắc phong phi tử.
Nhưng nhìn lại nơi này, Mộng Nhã có chút kỳ quái.
Thân phận cùng bối cảnh của cô như vậy, cư nhiên lại bị cung nữ bỏ đói chết?
Nhưng tiếp tục xem xuống, Mộng Nhã liền biết nguyên nhân trong đó.
Nguyên lai là gia gia của nguyên chủ đột nhiên hạc về Tây Thiên. Người đi trà lạnh, hoàng đế tự nhiên không cần nhớ lại tình cũ.
Phụ thân cô lại liên tiếp không trúng tú tài, hoàn toàn không có bất kì giá trị lợi dụng nào.
Vì thế mới vừa vào cung, Mộng Nhã đã bị bọn hạ nhân bỏ qua.
Đừng nhìn hiện tại cô đang ở tẩm điện lớn, khẳng định không bao lâu nữa sẽ bị thu hồi.
Những nữ nhi của thượng thư, quan viên khác đều ở phòng chuyên dụng của tú nữ, một mình cô, nữ nhi của một người còn không đỗ nổi tú tài, sao có thể bá chiếm một phòng tốt như vậy?
Mộng Nhã một bước lảo đảo đi đến trước cửa, một phen đẩy cửa ra, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào làm mắt nàng không mở ra được.
"Nàng ta cư nhiên dám ra đây!"
Mộng Nhã nghe được có người mở miệng trào phúng nói.
24/7/2018
----------oOo---------
Vân: Nhá hàng cho các tiểu thiên sứ 1 chương trước