Beta: Kỳ Vân
Góc áo minh hoàng sắc, mặt trên có thêu đồ án ngũ trảo kim long.
Thêu công tinh xảo, hai mặt có ngũ trảo kim long uy vũ sinh phong.
Một sợi tơ thừa cũng đều không thấy.
Đây là y phục Hoàng đế mặc.
Đám cung nữ được huấn luyện kỹ càng quỳ xuống, cúi đầu, không có một chút thanh âm dư thừa nào.
Phía sau Hoàng đế là mấy đại cung nữ, một đám bước chân thật nhẹ, khuôn mặt nghiêm túc, vừa nhìn là biết chính là lão nhân trong cung.
"Huy ca nhi đâu?"
Hoàng đế đi vào một chỗ tẩm điện, hoàn toàn không giống với cung điện hoa mỹ ở nơi khác, nơi này có một chút tinh nghịch.
Đi vào, còn có một cổ mùi hương ngọt ngào.
Ngựa gỗ nhỏ ở trong góc, đồ chơi trẻ con chứa ở bên trong hộp, tất cả những điều này nói lên chủ nhân của tẩm điện này là một đứa trẻ.
Lúc này, một lão ma ma đi ra từ sau tấm bình phong, trong thanh âm mang theo hiền lành, cười nói: "Bệ hạ, Huy ca nhi đã đi chơi, đại cung nữ Liễu Mộc đi theo, còn có bàn nhỏ cùng ghế nhỏ, đều đi theo chơi với Huy ca nhi rồi."
Lão ma ma này nhìn thấy Hoàng Thượng cũng không quỳ, chỉ hành lễ, trong giọng nói hơi lộ ra chút quen thuộc.
Mấy cung nữ đi theo hoàng đế đều lộ ra thần sắc hâm mộ, cũng chỉ có Nghiêm ma ma mới dám nói chuyện như vậy với bệ hạ.
Ai kêu Nghiêm ma ma là bà vú của bệ hạ chứ?
Hiện tại lại phụ trách chăm sóc đệ đệ duy nhất của bệ hạ Huy ca nhi, chúng nô tài trong cung đều xem như được sủng ái nhất.
Hoàng đế ngồi trên viên ghế bên ngoài bình phong, nhìn sữa đặc băng lê tô còn dư lại một nửa ở trên bàn, nghĩ đến mùi hương ngọt ngọt này chắc là tỏa ra từ chỗ này, trên khuôn mặt lãnh khốc mang theo ý cười.
Hắn từ giữa mười hai vị huynh đệ trổ hết tài năng mới có được ngôi vị hoàng đế, ngày đăng cơ ấy xử tử hết toàn bộ huynh đệ không phục hắn.
Hiện tại thân nhân còn lại duy nhất của hắn chính là Huy ca nhi.
Cũng chỉ có Huy ca nhi còn nhỏ không hiểu gì mới là an ủi duy nhất trong lòng hắn.
Nghiêm ma ma nhìn thấy ánh mắt bệ hạ dừng lại ở chỗ miếng bánh ngọt vẫn chưa ăn xong, thần sắc biến đổi, nhưng rất nhanh liền ổn định.
Bà ta cười nói: "Đây là sữa đặc băng lê tô Huy ca nhi ăn vào buổi sáng, nô tỳ nghĩ năm đó bệ hạ khi còn nhỏ cũng thích hương vị này, liền sai Ngự Thiện Phòng làm cho Huy ca nhi ăn, quả thực, Huy ca nhi thích ngay luôn ấy."
Ánh mắt Hoàng đế càng thêm nhu hòa, nhìn về phía Nghiêm ma ma, nói: "Ma ma lo lắng."
Nghiêm ma ma cười nói: "Đây là bổn phận của nô tỳ. Nô tỳ nhìn thấy Huy ca nhi bây giờ, liền nghĩ đến bệ hạ khi còn nhỏ, nương nương mất sớm, bệ hạ không thích người khác đút cơm. Nô tỳ liền mỗi ngày tìm Ngự Thiện Phòng trao đổi phương pháp nấu những món bệ hạ thích ăn..."
Nói đến chỗ này, Nghiêm ma ma cư nhiên rơi nước mắt.
Trong ánh mắt Hoàng đế cũng hỗn loạn nhớ lại: "Thưởng hai yên lạng bạc trắng."
Nghiêm ma ma dùng khăn tay che lại ý cười đắc ý cất giấu trong mắt.
Nghiêm ma ma lại hỏi: "Sắp dùng cơm trưa, bệ hạ muốn ăn cùng Huy ca nhi không?"
Hoàng đế lắc đầu đứng lên: "Không cần, trẫm ở chỗ này Huy ca nhi ăn không ngon, truyền thiện cho nó đi, cho thêm chút rau dưa."
Nghiêm ma ma phúc thần: "Vâng, bệ hạ."
Tiễn hoàng đế đi, nghiêm ma ma ngồi lên chiếc ghế Hoàng đế đã ngồi, trên tay vân vê một khối băng lê tô, lại không ăn, ánh mắt tàn nhẫn.
Đám cung nữ xung quanh nhanh chóng quỳ đầy đất.
Nghiêm ma ma ném khối sữa đặc băng lê tô mà người khác ăn còn không kịp xuống đất, nổi giận nói: "Đây là có chuyện gì!"
Một đám cung nữ run bần bật, cúi đầu, không dám nói gì.
"A Liễu, ngươi nói!"
Cung nữ bị gọi lại kia cả người run đến mức giống như sắp chết, nói chuyện cũng lắp bắp: "Ma ma, chuyện này không liên quan đến nô tỳ, xin ma ma tha mạng!"
1/8/2018
----------oOo---------
Vân: Các nàng thấy ta chăm chỉ hơm (ノ>ω