Beta: Kỳ Vân
Có thể sinh ra đứa con gái xuất sắc như vậy, người mẹ tuyệt đối không thể nào kém!
Ánh mắt Đường Tranh Vanh dần phiêu tán, suy nghĩ dần dần bay xa. Hắn nhớ đến giây phút lần đầu gặp mẹ của Đường Mộng Nhã.
Bà ấy cũng là người đẹp đến kinh tâm.
Đáy mắt Đường Tranh Vanh dần dần hiện ra hình ảnh người phụ nữ thanh nhã mỉm cười. Đáng tiếc, bây giờ đã là âm dương cách biệt.
Hắn lại nhìn thoáng qua người vợ hiện tại, tóc uốn xoăn lọn to, đôi mắt không lớn không nhỏ, so ra kém người nọ không chỉ một chút.
Vì vậy, Đường Tranh Vanh cũng không chỉ ra hành động không chào hỏi mẹ kế cùng chị gái của Đường Mộng Nhã, mà thương tiếc nhìn đứa con gái đã lâu không có tình yêu thương của mẹ, nói: "Mộng Nhã, mau đến đây, ngồi bên cạnh ba."
Ngồi một bên gắp thức ăn cho Đường Mộng Kỳ, tay Đường phu nhân khẽ run. Chiếc đũa thiếu chút nữa rơi xuống mặt bàn.
Đường Mộng Kỳ lúc này dường như đã sớm quên việc tức giận, trừng lớn hai mắt nhìn ba mình.
Không phải ba luôn luôn không thích đứa con gái này sao? Không phải ba luôn nghĩ Đường Mộng Nhã hận ông ấy sao?
Chuyện này như thế nào lại xảy ra?
Đường phu nhân cố nén xuống tức giận, quay sang hiền từ nói với Mộng Nhã: "Mộng Nhã, đây là mẹ cùng Mộng Kỳ vì con mà chuẩn bị. Con mau nếm thử."
Nhìn một bàn đồ ăn không khác thường ngày là bao, Mộng Nhã khẽ nhíu mày. Cái này rõ ràng là nữ đầu bếp ở nhà làm, không ngờ đến miệng bà ta lại thành bữa sáng bà ta cất công làm.
Đúng là người mặt dày.
(Vân: Mặt dày mới làm mẹ kế của chị được đó ^&^)
Thật ra từ trước đến nay, Đường Tranh Vanh đều mặc kệ chuyện ở phòng bếp, nhưng nghe vợ kế mình nói như vậy, chút tưởng niệm về vợ trước vừa mới dâng lên liền phai nhạt đi. Ánh mắt nhìn vợ kế mang theo vui mừng.
"Vất vả cho bà."
Đường phu nhân khẽ vuốt lại tóc, thẹn thùng cười: "Vì bọn nhỏ làm bữa sáng thì có gì vất vả. Đây là việc tôi nên làm."
Đường Mộng Nhã đối với loại người mặt dày này đã không còn gì để nói.
Cô ưu nhã uống một ngụm sữa đậu nành, lại cầm thêm một chiếc bánh bao. Bánh bao này được chiên vô cùng tốt. Lớp vỏ bên ngoài xốp giòn ngon miệng, nhân trong lại mềm dẻo không ngờ.
"Rất ngon."
Mộng Nhã ăn xong nhếch môi cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền tinh xảo.
Đường Tranh Vanh lập tức gắp thêm cho cô một chiếc bánh bao. "Ăn ngon thì ăn nhiều thêm mấy cái. Con quá gầy."
Mộng Nhã chớp chớp đôi mắt, nhìn mẹ kế. "Dì à, bánh bao này là làm như thế nào vậy? Ăn rất ngon. Lần tới con cũng muốn làm cho ba."
Vừa nghe lời này, Đường Tranh Vanh vô cùng vui mừng, quay sang nhìn vợ.
Đường phu nhân khẽ mím môi, bữa cơm này vốn không phải bà ta làm. Từ ngày gả cho Đường Tranh Vanh, bà ta chưa từng bước vào phòng bếp thì làm sao có thể nói cách làm được?
Đường phu nhân nhìn đĩa bánh bao, lắp bắp nói: "Đậu hũ, cà tím.... "
Sắc mặt Đường Tranh Vanh trầm xuống: "Tôi thế nào lại không biết làm bánh bao thịt lại có đậu hũ, cà tím!"
Hắn cũng đã nhận ra bữa cơm này hoàn toàn không phải do vợ kế làm!
Nghĩ đến vừa rồi hắn còn cảm thấy thương tiếc bà ta, Đường Tranh Vanh càng thêm tức giận.
Người đàn bà này, mấy năm nay hắn mặc kệ mọi việc trong nhà, không biết Mộng Nhã đã bị bà ta chèn ép, đối xử tệ đến mức nào. Bản lĩnh trợn mắt nói dối này thật sự có thể đứng hàng đầu!
Mộng Nhã bẹp bẹp miệng, thoạt nhìn đáng thương vô cùng: "Xem ra con chỉ có thể nhờ đầu bếp hướng dẫn cho. "
6/6/2018