• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xa Thừa Vũ nghiêng đầu quan sát cô, trầm mặc hồi lâu, anh khàn giọng mở miệng nói: “Được, về sau cô bảo vệ tôi.”

Kiều Hải Tinh ưỡn ngực thẳng tắp, cười ha ha không ngừng.

Cô nhướng mày, không thể tưởng tượng nổi cảm thán: “Ôi, tôi thế mà lại thuê chung nhà với ông trùm trong ngành, quá thần kỳ rồi!”

Xa Thừa Vũ sửa lời cô: “Là ông trùm trước kia thôi. Hơn nữa, làm phiền vị tiểu thư này khiêm tốn một chút.”

Kiều Hải Tinh lắc đầu, “’Cựu’ ông trùm thì cũng là ông trùm thôi, chú không biết hôm nay lúc đồng nghiệp của tôi nhắc tới chú, từng đôi mắt đều như phát ra ánh sáng xanh luôn. Bọn họ nhìn thấy chú ăn cơm cùng tôi ở nhà ăn thì tựa như thấy Bồ Tát sống vậy, thật là khó tin.”

Xa Thừa Vũ nhướng mày, “Thực sự khoa trương như vậy?”

Kiều Hải Tinh: “Đương nhiên là thật! Đúng rồi, tôi có một đồng nghiệp muốn hỏi chú một chút về code của phần mềm quản lý quy trình làm việc kia.” Cô cười híp mắt xoa xoa bàn tay nhỏ, “Đồng nghiệp của tôi nói, muốn quỳ lạy code của ông trùm để học tập một chút.”

Xa Thừa Vũ gật đầu, “Đợi chút nữa tôi đưa cho cô, cô đem cho bọn họ. Cô có thể cho bọn họ số điện thoại của tôi, nếu có gì không hiểu thì lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi.”

Kiều Hải Tinh cười, “Chú à, không phải vừa nãy chú còn nói phải khiêm tốn một chút hay sao?”

Xa Thừa Vũ cong khóe miệng, chậm rãi nói: “Có một số việc phải khiêm tốn, có một số việc thì không cần!”

Kiều Hải Tinh: Oh! Ông trùm thật giỏi mà!

Cô híp mắt cười, sáp lại gần bên cạnh Xa Thừa Vũ, ngẩng đầu hỏi: “Chú, chú lợi hại như vậy, không nghĩ tới chuyện gây dựng sự nghiệp một lần nữa sao?”

Xa Thừa Vũ trầm mặc một lát, khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Không được, có thể tôi không quá thích hợp trong chuyện gây dựng sự nghiệp. Trước kia cũng là bởi vì sơ xuất của tôi khiến cho công ty bị phá sản. Những công nhân đó tin tưởng tôi mới đi theo tôi, kết quả đến cuối cùng chẳng những tôi chưa cho bọn họ được cái gì, còn làm cho bọn họ mất việc.” Anh lắc đầu, nói: “Vẫn là không nên, tôi không muốn lại nhìn thấy bất kỳ ánh mắt thất vọng của ai nữa.”

Kiều Hải Tinh ngồi bên cạnh, nắm ngón tay không lên tiếng, cô có thể hiểu nỗi băn khoăn của chú ấy, nhưng cô lại luôn cảm thấy người như Xa Thừa Vũ không nên cứ mờ nhạt trong biển người như vậy.

Cô nghĩ, cho chú ấy chút thời gian, có lẽ chú ấy có thể nghĩ thông suốt.

**

Thời điểm nghỉ trưa ngày hôm nay, Kiều Hải Tinh gọi điện thoại cho bà ngoại.

Trước khi nghỉ hưu bà ngoại là một giáo sư, siêng năng rèn luyện, ngoài bệnh tiểu đường ra thì thân thể coi như cũng khỏe mạnh.

Kiều Hải Tinh gửi cho bà ngoại một ít đồ bổ của Đồng Nhân Đường, nhắc bà ngoại nhớ nhận, sau đó lại nhõng nhẽo làm nũng với bà ngoại một hồi, bị bà ngoại ghét bỏ một phen, cô trước sau vẫn luôn cười khúc khích.

Bà ngoại mắng cô mấy câu: “Nhóc con, mấy ngày trước có phải cậu con lại tìm con đòi tiền đúng không?”

Năm ấy Kiều Hải Tinh đang học năm tư đại học, thực tập ở bên ngoài, có một lần cậu đòi cô tiền sinh hoạt phí, kết quả bị bà ngoại biết được, bà ngoại lạnh mặt gọi cậu vào phòng, dạy dỗ hơn hai giờ liền mới thả ra, từ đó trở đi, cậu mợ cũng chỉ dám đòi tiền Kiều Hải Tinh sau lưng bà.

Kiều Hải Tinh biết bà ngoại đau lòng cô, cô cũng không muốn làm bà ngoại lo lắng, định nói chêm chọc cười muốn gạt bà rồi bưng bít cho qua chuyện, “Đâu có đâu ạ, là con thấy sắp tới Nguyên Đán cho nên con gửi cho bọn họ ít tiền, chỉ một chút một chút mà thôi.”

Bà ngoại nói: “Bọn họ có tay có chân thì cần tiền của con làm cái gì?! Con cũng không cần lo lắng cho bà, nhà nước cho bà tiền dưỡng lão, ngày thường bà ăn cơm uống thuốc cũng không tốn bao nhiêu, về sau con cho họ ít tiền thôi.”

Kiều Hải Tinh qua loa lấy lệ nói: “Được rồi được rồi ạ, con biết rồi mà, sau này không cho không cho.”

Bà ngoại tức giận cười một tiếng: “Con nhóc này lại muốn gạt bà à! Bà nói cho con biết, lần này con phải nghe lời bà. Hai ngày tới nếu hai vợ chồng kia có gọi điện thoại cho con, con cũng đừng nghe máy, đừng để ý đến bọn họ!”

Kiều Hải Tinh hoài nghi: “Vì sao ạ?”

Bà ngoại lạnh lùng nói: “Con cứ nghe lời bà là được, đã bao giờ bà ngoại hại con chưa?”

Kiều Hải Tinh chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý.

**

Buổi tối lúc trở về thì đụng phải Tiểu Xuyên, cậu ta cùng Xa Thừa Vũ một trước một sau từ trong phòng đi ra, dường như đang rất không vui.

Bầu không khí giữa hai người rất kỳ quái, Kiều Hải Tinh không lên tiếng, cẩn thận quan sát, nghĩ thầm hai người này chắc lại giận dỗi cãi nhau chuyện gì rồi.

Xa Thừa Vũ đi theo phía sau Tiểu Xuyên, anh đi thẳng về phía phòng bếp nhỏ, nói: “Tiểu Xuyên buổi tối ở lại ăn cơm đi.”

Tiểu Xuyên gật đầu, nói: “Em đi mua đồ ăn.”

Xa Thừa Vũ: “Trong nhà có đồ ăn.”

Tiểu Xuyên: “Vậy em đi mua đồ uống.”

Vừa nãy cậu ta tới nói về chuyện gây dựng sự nghiệp với Xa Thừa Vũ, lại bị anh từ chối, trong lòng Tiểu Xuyên thấy bực bội, muốn ra ngoài đi dạo một chút.

Kiều Hải Tinh đứng ở cửa, thật sự không nhìn nổi dáng vẻ đáng thương kia của Tiểu Xuyên, cô hô một tiếng với Xa Thừa Vũ: “Chú à, tôi đi xem anh Tiểu Xuyên một chút……”

Nói xong, liền xoay người chạy.

Kiều Hải Tinh đuổi theo Tiểu Xuyên, cười hì hì nói: “Anh Tiểu Xuyên, tôi đi cùng anh.”

Tiểu Xuyên liếc nhìn cô, “Ừ” một tiếng.

Kiều Hải Tinh tận lực khiến chính mình thoạt nhìn không có dáng vẻ hóng chuyện, “Anh có tâm sự à? Có phải chú ấy bắt nạt anh hay không?”

Tiểu Xuyên lắc đầu, “Không, lão đại sẽ không bắt nạt người khác.”

Kiều Hải Tinh: Ôi ôi, còn rất bao che nha!

Cô truy hỏi: “Vậy sao anh lại tức giận thế, anh xem trông anh sắp biến thành cá nóc rồi đấy.”

Tiểu Xuyên thở dài, bực bội nói: “Tôi muốn lão đại ra ngoài gây dựng sự nghiệp, anh ấy không chịu.”

Kiều Hải Tinh sửng sốt, à, thì ra là chuyện đứng đắn như vậy sao, cô còn tưởng là…

Cô không thể nghĩ bậy!!!

Thái độ Kiều Hải Tinh đàng hoàng lại, nói: “Mấy hôm trước tôi mới biết được chuyện trước đây của chú ấy, tôi đã hỏi chú ấy có muốn ra ngoài gây dựng sự nghiệp một lần nữa hay không, chú ấy nói không muốn.”

Tiểu Xuyên dừng bước chân, quay đầu nhìn cô, “Vì sao cô lại gọi lão đại là ‘chú’?”

Kiều Hải Tinh: “… Hả?”

Tiểu Xuyên khoát tay, “Thôi.” Cậu ta đút tay vào trong túi, tiếp tục đi về phía trước, “Chuyện gây dựng sự nghiệp tôi cũng đã nói qua với lão đại rất nhiều lần, mỗi lần anh ấy đều qua loa lấy lệ với tôi, lần này càng trực tiếp, dứt khoát từ chối.”

Tiểu Xuyên càng nghĩ càng không cam lòng, “Anh ấy lại còn nói anh ấy thích cuộc sống hiện tại. Giờ trông anh ấy mà gọi là sống cái gì chứ? Ở trong phòng nhỏ, dựa và việc đi làm thêm sống qua ngày?!”

Kiều Hải Tinh liếc mắt nhìn trộm Tiểu Xuyên một cái, bây giờ cô mới phát hiện, anh ta thế mà rất thẳng thắn nha.

Tiểu Xuyên phát hiện Kiều Hải Tinh đang nhìn mình, bỗng nhiên ý thức được cảm xúc của mình quá kích động, mặt cậu ta đỏ lên, dứt khoát im lặng, không nói nữa.

Thật là đáng yêu!

Chẳng trách chú ấy lại thích.

Kiều Hải Tinh nhún nhún vai, nói: “Thật ra tôi cảm thấy chú ấy không phải là loại người theo đuổi vật chất, chú ấy sống ở khu nhà cũng rất tốt nha.”

Tiểu Xuyên lắc đầu, “Không phải tôi nói về vật chất.”

Cậu ta nhìn về phía Kiều Hải Tinh, vẻ mặt nghiêm túc, “Cô biết không, phát triển game là ước mơ của anh ấy. Thời điểm trước đây khi chúng tôi làm hạng mục rất vất vả, thường xuyên thức đêm tăng ca, đến bữa ăn đều tùy tiện gọi cơm hộp hoặc là mì gói để giải quyết, mệt nhọc thì ngủ một giấc trên giường xếp ở trong văn phòng, thức thì tiếp tục làm. Nhưng mỗi lần mở họp thì bất kể là thảo luận chi tiết hay là tranh luận vấn đề gì, lão đại từ đầu tới cuối luôn tràn ngập tình cảm mãnh liệt, hào hùng vạn trượng. Đó mới chân chính là anh ấy, tôi biết anh ấy thật lòng tha thiết yêu sự nghiệp này, lúc ấy mới là lúc anh ấy thật sự vui vẻ.”

Kiều Hải Tinh trố mắt, bọn họ thuê chung lâu như vậy, cô cứ cho rằng mình đã rất hiểu chú ấy.

Trong ấn tượng của cô, Xa Thừa Vũ là một người trầm mặc ít nói, cùng lắm cũng chỉ hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, khiêm tốn, không khoe khoang.

Quả thật cô chưa từng thấy một Xa Thừa Vũ tràn ngập tình cảm mãnh liệt, hào hùng vạn trượng, nói vậy có phải lâu nay chú ấy vẫn luôn không thực sự vui vẻ hay không?

Hơn nữa, nếu một người ngay cả ước mơ của mình cũng đánh mất thì thật sự rất đáng thương.

Kiều Hải Tinh thở dài.

Hai người một đường trở về, Tiểu Xuyên thử hỏi dò: “Tiểu Kiều, cô có thể giúp tôi khuyên nhủ lão đại được không?”

Kiều Hải Tinh mở to hai mắt, trong lòng thầm nhủ, với quan hệ của hai người mà anh còn không khuyên được thì tôi khuyên có ích gì chứ.

Nhưng ánh mắt Tiểu Xuyên quá thành khẩn, cô không nhẫn tâm cự tuyệt, “Được, vậy chờ có cơ hội tôi sẽ thử khuyên chú ấy.”

Tiểu Xuyên: “Không cần chờ, lát nữa khuyên luôn đi.”

Kiều Hải Tinh: “……”

Tiểu Xuyên: “Tôi và cô cùng làm.”

Kiều Hải Tinh: “Được…… Được rồi.” Cô còn có thể nói gì nữa đây?!

Hai người lang thang ở bên ngoài cả buổi, thời điểm trở lại khu nhà, Xa Thừa Vũ đã xào món ăn cuối cùng.

Hai người Kiều Hải Tinh hỗ trợ bưng đồ ăn lên bàn ăn, ba người ngồi xuống ăn cơm.

Tiểu Xuyên từ sau khi ngồi xuống, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc qua Kiều Hải Tinh.

Kiều Hải Tinh biết cậu ta đang nhìn mình, nên một mực cúi đầu ăn cơm.

“Khụ!” Tiểu Xuyên không kiềm chế được, ho khan một tiếng.

Kiều Hải Tinh giương mắt nhìn cậu ta.

Tiểu Xuyên hướng về phía Xa Thừa Vũ liếc liếc mắt một cái.

Ra sân đi!!!

Kiều Hải Tinh cau mày, cũng hướng về phía Xa Thừa Vũ liếc liếc mắt một cái.

Tôi không thể đâu, anh trước, anh trước đi!

Tiểu Xuyên suy nghĩ một lát, nhìn Xa Thừa Vũ, cất giọng: “Cái đó…… Lão đại……”

Xa Thừa Vũ: “Cơm không đủ ăn sao? Tôi lấy cho cậu thêm bát nữa.”

Tiểu Xuyên sửng sốt, ngoan ngoãn cầm bát đưa qua, “Vâng……”

Kiều Hải Tinh: “……”

Đây là cái loại đồng đội cặn bã gì đây…

Xa Thừa Vũ lấy cho Tiểu Xuyên thêm non nửa bát cơm, Tiểu Xuyên nhận lấy, yên lặng cúi đầu ăn cơm.

Trên bàn cơm thực yên lặng, trong lúc nhất thời chỉ còn âm thanh bát đũa chạm nhau.

Một lát sau, Tiểu Xuyên sắp xếp lại suy nghĩ xong, ngẩng đầu nhìn Kiều Hải Tinh.

Kiều Hải Tinh cho cậu ta một ánh mắt khích lệ.

Tiểu Xuyên nhận được sự ủng hộ, quay đầu cất giọng: “Lão đại, em…”

Xa Thừa Vũ: “Cơm còn chưa đủ sao?” Dứt lời, anh lấy bát của Tiểu Xuyên, lại lấy cho cậu thêm non nửa bát cơm nữa.

Tiểu Xuyên: “……”

Kiều Hải Tinh: “……”

Tiểu Xuyên nhìn bát cơm trước mặt, cảm thấy …….phát hoảng!

Kiều Hải Tinh nhìn Tiểu Xuyên với vẻ mặt đồng cảm, cảm thấy cậu ta lại ăn nữa thì chắc phải anh dũng hy sinh, vì thế cô quyết định tự mình ra trận.

“Chú à.”

Xa Thừa Vũ quay đầu nhìn cô, “Cơm của cô cũng không đủ?”

Kiều Hải Tinh cảm giác sau lưng phảng phất có một luồng gió lạnh, cô vội vàng xua tay, lời nói đều không còn nhanh nhẹn nổi: “Không không không, không…”

Xa Thừa Vũ buông bát đũa, nhìn thẳng hai người, “Tôi biết các người muốn nói cái gì, nhưng tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú gì đối với chuyện gây dựng sự nghiệp một lần nữa, các người cũng không cần hao hết tâm tư khuyên tôi.”

Giọng anh lạnh lùng, không có độ ấm, “Tôi ăn xong rồi, hai người từ từ ăn.”

Nói xong, anh đứng lên, không quay đầu lại đi thẳng vào phòng.

Kiều Hải Tinh nhìn Tiểu Xuyên, “Làm sao bây giờ? Hình như chú ấy giận rồi.”

Tiểu Xuyên sờ sờ dạ dày trướng lên, thở dài một hơi thật dài, “Tôi sẽ không từ bỏ, qua mấy ngày nữa tôi lại qua đây.”

Kiều Hải Tinh nhìn bát cơm của Tiểu Xuyên, thầm khen ngợi sâu sắc trong lòng.

Làm tốt lắm, bậc anh hùng nước cộng hoà, tuyệt đối không dễ dàng nhận thua!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK