• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Hải Tinh cứ khom người như vậy, vẻ mặt ngây ngốc nhìn một người đàn ông xa lạ.

Còn bị đương sự bắt tại trận!

Không biết trong tiệm net này có cái hố nào hay không.

Sau đó, bạn học Kiều Hải Tinh cố giãy giụa chuẩn bị tự cứu lấy chính mình.

Cô nhanh trí nghĩ ngợi, hít hít mũi, biểu tình cực kỳ hưởng thụ tự lẩm bẩm: “Oa, đây là hương vị mì gói nào đây, thơm quá đi mất!”

Xa Thừa Vũ khẽ liếc mắt tới chỗ ngồi của Tiểu Xuyên một cái, thấy người còn chưa trở về, anh giật giật cánh tay đã tê dại, chuẩn bị tiếp tục ngủ.

“Làm… làm phiền xíu!” Kiều Hải Tinh nắm chắc thời gian gọi anh, còn chậm trễ nữa thì tám mươi vạn chắc không còn.

Xa Thừa Vũ xoa xoa ấn đường, chậm rãi đứng lên, chân dài bước sang bên cạnh một bước, nhường chỗ cho cô.

Kiều Hải Tinh lấy tốc độ nhanh nhất ngồi vào.

Cô mở máy tính lên, tìm bản sao lưu của hồ sơ rồi nén vào một folder, click mở hòm thư chuẩn bị gửi tệp tài liệu cho ông chủ, kết quả là lúc đăng nhập hòm thư thì máy tính bỗng nhiên bị treo.

Kiều Hải Tinh: Trời ơi?!

Cô ấn ấn chuột, lại gõ gõ bàn phím, nhưng chẳng có tí tác dụng nào.

Kiều Hải Tinh “Chậc” một tiếng, rướn cổ lên hỏi: “Xin hỏi quản lý tiện net có ở đây không ạ?”

Quản lý không nghe thấy, nhưng chú đang ghé vào trên bàn bên cạnh lại động đậy người.

Kiều Hải Tinh không muốn quấy rầy đến người khác, vì thế lại nhẹ giọng gọi một câu: “Quản lý!”

Quản lý đi ra từ trong góc, trợn mắt nhìn khắp bốn phía, sau đó cũng hạ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Cứ như hai đặc vụ đang bàn bạc với nhau ấy.

Kiều Hải Tinh ho nhẹ một tiếng, nỗ lực khiến cho chính mình thoạt nhìn bình thường hơn, “Máy tính của tôi bị treo, phiền anh xem giúp tôi với.”

Anh quản lý click chuột vài cái, lại gõ mấy cái trên bàn phím, “Khởi động lại thử xem.”

Kiều Hải Tinh làm theo, không lâu sau, máy tính quả nhiên khôi phục bình thường.

Anh quản lý xong việc liền đi luôn.

Vì thế, Kiều Hải Tinh lại tốn hơn mười mấy phút sửa sang lại tư liệu một lần nữa, vừa mới chuẩn bị gửi đi thì màn hình chợt lóe lên và tắt phụt.

Kiều Hải Tinh đỡ trán, cô bó tay luôn rồi đấy.

Cô âm thầm thề, về sau không bao giờ tới tiệm net nhà này nữa —— nơi này khiến công việc kiếm sống của cô gặp khiêu chiến lớn nhất từ trước tới nay!

Cô chỉ có thể tiếp tục gọi: “Anh quản lý!”

Trong ánh mắt hơi có vẻ xin lỗi của cô, chú kia hình như lại động đậy vài cái.

Chị gái đứng trước quầy uể oải nói với sang bên này: “Quản lý đi ăn cơm rồi, có việc thì chờ một lát đi!”

Thời gian từng giây từng phút cứ thế trôi qua, điện thoại của ông chủ đã đuổi tới đây: “Chuyện gì xảy ra với cô thế Kiều Hải Tinh, bảo cô gửi tư liệu sang cho tôi mà sao lại chậm chạp như thế hả! Cô có làm được hay không!”

Kiều Hải Tinh lập tức bịt kín ống nghe, ông chủ lại nổi đóa rồi, cô cố giảm âm lượng lại.

Cô không dám nhìn chú kia có phải lại bị cô đánh thức hay không, chỉ có thể đè thấp giọng xuống đáp lời: “Anh đừng nóng vội, tôi lập tức gửi ngay cho anh đây.”

Ông chủ hầm hừ cắt đứt điện thoại, Kiều Hải Tinh thu dọn đồ, chuẩn bị ra trước quầy đổi máy tính.

Cô vừa cúi đầu, chỉ thấy một đôi bàn tay sạch sẽ thon dài duỗi tới.

Kiều Hải Tinh cho rằng chú kia bị đánh thức muốn duỗi tay đánh cô nên theo bản năng né đi.

Tuy nhiên chú kia chỉ duỗi tay hướng về phía bàn phím của cô.

Anh liếc nhìn màn hình một cái, gõ mấy lệnh trên bàn phím, màn hình lập tức hiện ra mấy dòng tiếng Anh.

Thao tác của anh rất nhanh, Kiều Hải Tinh căn bản thấy không rõ anh đang gõ cái gì, chỉ thấy anh lười nhác rũ mắt, trên mặt không có biểu cảm gì.

Anh dựa vào hơi gần, thậm chí Kiều Hải Tinh có thể ngửi thấy mùi nước rửa tay hương đu đủ mà anh dùng.

Sau đó, cô lại nuốt nước bọt một cái.

Ngay lúc Kiều Hải Tinh còn đang xuất thần, Xa Thừa Vũ gõ phím Enter một cái, vài giây sau màn hình lóe lên và trở về giao diện bình thường.

Kiều Hải Tinh nhỏ giọng “Oa” một tiếng, cô kích động nhìn anh, chân thành nhiệt tình nói cảm ơn: “Cảm ơn anh nhé.”

Xa Thừa Vũ cúi thấp đầu dựa vào ghế, “Ừ” một tiếng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

Sau khi Kiều Hải Tinh gửi văn kiện cho ông chủ xong thì cuối cùng cũng yên lòng.

Cô lặng lẽ nghiêng đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh, một buổi tối, anh ấy đã giúp mình tới hai lần.

Một lần nhường phòng trọ cho mình, một lần giúp mình giải quyết khó khăn lớn trong công việc.

Bốn bỏ lên năm đây chính là ân cứu mạng nha!

Nhưng mà lúc này đại ân nhân còn đang nương thân tại nơi khói thuốc súng tràn ngập, lửa đạn đập phá liên miên như tiệm net này, bạn học nhiệt tình Kiều Hải đứng ngồi không yên, cô bỗng dưng đứng dậy, bước nhanh ra khỏi tiệm net.

Hơn nửa giờ sau Kiều Hải Tinh đã trở lại.

Ân nhân của cô vẫn còn đang ngồi ở máy số 32, bên cạnh là chàng trai đeo kính đi cùng anh lúc trước, đang hăng háy chơi game.

Kiều Hải Tinh chạy chậm đến trước mặt hai người, thở hổn hển nói: “Đừng chơi nữa! Có phòng rồi!”

Bàn tay đang chơi game của Tiểu Xuyên lập tức dừng lại, hiện tại một chữ “Phòng” quả thực chính là ánh trăng sáng* của cậu ta.

(Ánh trăng sáng – bạch nguyệt quang: ngôn ngữ mạng Trung Quốc ý chỉ những người/thứ mình muốn nhưng không thuộc về mình)

Cậu ta ngay lập tức nhìn về phía Kiều Hải Tinh, hỏi: “Ở chỗ nào?”

Kiều Hải Tinh đứng lại, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, “Tôi là người được các anh nhường phòng khi nãy ấy, tôi đã nói qua với ông chủ ở đó rồi, anh ấy đồng ý để lại một phòng cho các anh, ở khu nhà của Bao Hoài ấy.”

Tiểu Xuyên mừng muốn chết, dùng cánh tay đụng đụng Xa Thừa Vũ, “Lão đại lão đại, đừng ngủ nữa, có phòng rồi.” Dứt lời cậu ta nhanh chóng rời khỏi giao diện trò chơi, đeo balo lên, vui vẻ xách vali đi ra ngoài.

Lần này cậu ta cũng không muốn lại có thêm rắc rối gì nữa đâu.

Xa Thừa Vũ cũng không ngủ, khi anh đang nhắm mắt vùi mình trên ghế chợt nghe được tiếng vang nên không quá tình nguyện mở mắt ra.

Cô gái nhỏ trước mặt đang chớp chớp đôi mắt trong suốt nhìn anh, ánh mắt không né ránh, chân thành lại sạch sẽ.

Xa Thừa Vũ khẽ nhíu mày một cái.

Kiều Hải Tinh có thể hiểu được, người lớn tuổi thường có hành động hơi chậm chạp.

Chẳng những hiểu được, cô còn hết sức thân thiện làm giúp luôn.

Một tay cô đỡ dưới cánh tay của Xa Thừa Vũ, một tay kia đỡ cổ tay của anh, cất giọng ôn tồn thúc giục nói: “Đi nhanh đi, anh kia cũng đã đi ra rồi.”

Có thể là do mới đi từ bên ngoài vào nên tay cô gái nhỏ khá lạnh, những ngón tay nhỏ tinh tế mềm mại khoát lên trên cổ tay của anh, sự gần gũi đột ngột này không khỏi làm sống lưng Xa Thừa Vũ cứng ngắc, cơn buồn ngủ cũng tiêu giảm hơn phân nửa.

Anh nắm tay thành quyền che miệng ho nhẹ một tiếng, sau đó nhẹ nhàng rút tay về, đi theo Kiều Hải Tinh ra khỏi tiệm net.

Nửa giờ trước.

Ra khỏi tiệm net, Kiều Hải Tinh đi thẳng về khu nhà.

Bao Hoài và Bân Tử đã ăn cơm xong rồi, hai người ngồi ở quầy bar nói chuyện phiếm.

Kiều Hải Tinh năn nỉ ỉ ôi hi vọng Bao Hoài thu dọn kho hàng để cho Xa Thừa Vũ ở, nhưng Bao Hoài trước sau vẫn không đồng ý.

Thứ nhất là anh ta lười, không muốn chỉnh lý đồ đạc trong kho hàng.

Thứ hai là anh ta không muốn ở cùng người khác.

Cái đầu nhỏ thông minh của Kiều Hải Tinh lập tức hoạt động, cô nảy ra một chủ ý, để Bao Hoài tới ở phòng 206, cô và Xa Thừa Vũ ở phòng 101 cùng nhau. Dù sao trước kia cô cũng đã từng cùng người khác thuê chung phòng, mọi người vào phòng đóng cửa, cũng không quấy nhiễu cuộc sống sinh hoạt lẫn nhau.

Hơn nữa cô đã cam kết với Bao Hoài rằng mình sẽ đảm nhận toàn bộ việc chuyển nhà và dọn sạch nhà kho.

Bao Hoài không cự tuyệt, nhưng cũng chưa đồng ý, anh vẫn không quá tình nguyện.

Kiều Hải Tinh cắn môi suy nghĩ trong chốc lát, hứa hẹn với Bao Hoài, về sau sẽ dạy kèm cho con trai anh ta mỗi cuối tuần, bảo đảm khiến cho anh ta hãnh diện trong lần họp phụ huynh tới.

Bao Hoài tránh thoát các loại vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cuối cùng lại đầu hàng ở vấn đề liên quan tới con trai mình.

Tiểu Xuyên và Xa Thừa Vũ về tới khu nhà của Bao Hoài. Vài người cùng nhau giúp Bao Hoài chuyển tất cả đồ đạc tới phòng 206, sau đó lại dọn dẹp sạch sẽ kho hàng ở phòng 101.

Khi thu dọn xong hết thì cũng đã hơn mười một giờ.

Kiều Hải Tinh trở lại phòng của mình, mệt đến mức không nâng nổi cánh tay.

Cô mở vali ra, vali rất lớn, bên trong tuy chứa đầy đồ nhưng lại gọn gàng ngăn nắp, nào là thảm lông nhỏ màu hồng phấn, bảo bảo mập mạp màu xanh biếc, gấu bông màu nâu nhạt, con gấu bông này còn rất lớn, chiếm non nửa diện tích vali rồi.

Kiều Hải Tinh lấy gấu bông ra ôm vào trong ngực, kiểu dáng của nó có vẻ cũ kỹ, trông khá bạc màu.

Cô nhẹ nhàng sờ đầu con gấu bông, ánh mắt cong cong nhỏ giọng hỏi: “Khốn Khốn, chúng ta đến nhà mới rồi, em có thích hay không?”

Gấu bông ngốc nghếch ngã nghiêng trên đùi cô.

Kiều Hải Tinh cười tủm tỉm cất gấu bông đi, dọn giường xong thì thu thập hành lý chuẩn bị đi tắm rửa.

Cùng chung sống dưới một mái nhà với một người đàn ông xa lạ, tuy ban nãy thề thốt son sắt lắm nhưng bây giờ, khi chỉ còn một mình cô thì Kiều Hải Tinh lại cảm thấy hơi lo lắng do dự, đúng là chú kia đã giúp đỡ cô, nhưng không thể không đề phòng người khác.

Cô cầm quần áo tắm giặt và đồ vệ sinh cá nhân ra khỏi phòng, dùng chìa khóa khóa cửa phòng lại.

Phòng vệ sinh rất nhỏ, trong phòng mắc một cái dây thừng nhỏ, chỗ tắm miễn cưỡng có thể đứng một người.

Kiều Hải Tinh khóa cửa lại, treo quần áo lên trên dây thừng, bắt đầu tắm rửa sạch sẽ.

Lúc từ phòng tắm đi ra thì nhìn thấy cửa phòng đối diện đang hé mở.

Kiều Hải Tinh tưởng chú quên đóng cửa, cô nhìn thoáng qua bên trong, chỉ thấy anh đang đứng ở trước cửa sổ, dụi mẩu thuốc lá vào một cái hộp nhỏ, sau đó lại rút ra một điếu thuốc, bật lửa, ngậm điếu thuốc vào miệng.

Trong phòng không bật đèn, bên ngoài là đêm tuyết đen kịt, bóng lưng anh có chút tiêu điều lại cô đơn, cứ thế dần dần chìm vào trong bóng tối.

Kiều Hải Tinh yên lặng lui trở về, có vẻ anh không muốn bị người khác quấy rầy.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Hải Tinh đã ra khỏi cửa từ sớm, cô nhớ rõ trên mạng có người nói phía Bắc khu Thiên Thông Uyển rất đông người, tàu điện ngầm buổi sáng toàn phải chen chúc đến ngạt thở.

Mới qua 6h20 Kiều Hải Tinh đã ra khỏi khu nhà, mùa đông trời sáng muộn, lúc này bên ngoài vẫn là một mảnh đen kịt.

Trạm tàu điện ngầm quả nhiên rất nhiều người, Kiều Hải Tinh cũng đứng trong hàng ngũ đó, lúc cửa tàu mở ra thì những người phía sau lập tức chen nhau đi lên, chính cô một bước còn chưa kịp đi đã trực tiếp bị người khác đẩy lên tàu.

Cô tìm một góc đứng, với không tới tay vịn, chỉ có thể dùng tay bám vào cửa xe.

Khi tàu điện ngầm bắt đầy chạy, một cô gái nhỏ bên cạnh đứng không vững nên đụng phải Kiều Hải Tinh, khiến cô nghiêng người theo suýt chút nữa thì té ngã.

Cũng may có một người đàn ông đứng bên trái duỗi tay đỡ cô, Kiều Hải Tinh lập tức nói lời cảm ơn.

Người đàn ông kia vóc dáng không cao, người rất gầy, trên miệng còn có hai hàng ria mép, lúc này anh ta đang nhìn chằm chằm Kiều Hải Tinh không chớp mắt.

Ánh mắt này làm Kiều Hải Tinh cảm thấy rất không được tự nhiên, cô lễ phép cười cười, sau đó nghiêng người muốn né tránh.

“Cô cũng ở khu nhà gần đây sao?” Tên ria mép mở miệng.

Kiều Hải Tinh quay đầu lại, thấy anh ta đang nhìn chằm chằm mình nên xấu hổ “Ừ” một tiếng.

Ria mép trông rất tự nhiên, lại hỏi: “Cô xuống trạm nào vậy?”

Kiều Hải Tinh chỉ cười cười không nói chuyện.

Cách một lát, ria mép lấy điện thoại ra, hỏi: “Người đẹp có thể thêm WeChat không?”

Kiều Hải Tinh vẫn cười, lắc lắc đầu nói: “Chắc là không được đâu.”

Ria mép không nói gì nữa, tới trạm tiếp theo thì đứng lên xuống tàu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK