50…… vạn???
Đỗ Giai Vĩ hoảng sợ muốn rớt cằm, Đình Đình đang ngồi chơi game bên cạnh suốt từ nãy đến giờ cũng buông điện thoại xuống.
Viên Thiến nói xong thì quay người muốn rời đi, còn vụng trộm nháy nháy mắt với Kiều Hải Tinh.
Kiều Hải Tinh: “……”
Quá khoa trương rồi đấy!
Kiều Hải Tinh nhìn thấy vẻ mặt Đỗ Giai Vĩ chuyển từ màu cà chua chín thành màu ớt xanh, lại từ màu ớt xanh biến sắc thành màu cà tím.
A, sắp nấu được một nồi hầm thập cẩm Đông Bắc rồi đấy.
Kiều Hải Tinh hơi đói.
Đỗ Giai Vĩ nheo mắt hỏi: “Rốt cuộc thì cô làm công việc gì thế? Sao họ lại cho cô nhiều tiền như vậy?”
Ánh mắt kia chứa đựng sự tìm tòi nghiên cứu, hoài nghi và châm chọc, làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.
Kiều Hải Tinh nâng chân lên bắt chéo, nhìn thoáng qua giao diện trên điện thoại di động của Đình Đình.
Oh, trùng hợp lại là trò chơi giải đố trí tuệ trên di động mà họ làm lần trước.
“Tôi làm về đồ họa,” cô hất cằm chỉ về hướng chiếc điện thoại, giọng điệu nhẹ như nước chảy mây trôi: “Tài nguyên mỹ thuật của trò chơi mà chị dâu họ đang chơi này, là tôi làm!”
Đương nhiên Đỗ Giai Vĩ biết trò chơi kia hot như thế nào, từ bác gái tới chờ xe buýt đến đám con nít còn chưa đi học, mọi người không có việc gì đều ôm điện thoại khoa tay múa chân.
Vậy mà không nghĩ tới trò chơi kia lại là Kiều Hải Tinh làm.
Chẳng trách kiếm được nhiều tiền như vậy!
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trước mặt Kiều Hải Tinh, Đỗ Giai Vĩ luôn cảm thấy mình hơn hẳn cô ta, cha mẹ vẫn còn mạnh khỏe và luôn che chở, yêu thương anh ta, có thể thích gì làm đấy, không kiêng kị gì. So với anh ta, Kiều Hải Tinh cũng chỉ có một người bà ngoại, chẳng khác gì đám mèo hoang chó dại.
Nhà bọn họ đối xử tốt với cô ta một chút, đó đều là bố thí mà thôi.
Nhưng bây giờ, đứa con gái mà anh ta luôn xem thường lại rất có tiền đồ, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng bất bình!
Đỗ Giai Vĩ liếc mắt nhìn điện thoại di động của Đình Đình, càng nhìn lại càng tức giận, “Em có gỡ ngay cái thứ trò chơi phí tiền này hay không hả, có cái gì hay mà suốt ngày chơi!”
Đình Đình trừng mắt nhìn anh ta, “Anh bị dở hơi à, tự dưng lấy em ra trút giận làm gì!”
Đỗ Giai Vĩ tức giận đến điên người, anh ta không muốn để cho Kiều Hải Tinh chê cười mình nên đành nuốt cục tức xuống.
Kiều Hải Tinh cười tủm tỉm, “Phải nói là chị dâu họ em có phúc thật đấy ạ, tìm được một người chồng tốt như anh họ em, có quát nạt anh ta như thế nào anh ta cũng không tức giận.”
Ờ, Đỗ Giai Vĩ không tức giận, Đỗ Giai Vĩ tức muốn nổ tung tại chỗ luôn rồi đây.
Nhưng cũng chẳng có cách nào, tự mình giả vờ thì bây giờ có quỳ xuống cũng phải diễn cho xong.
Anh ta ôm lấy Đình Đình bằng đôi tay đang run rẩy vì tức của mình rồi nói: “Đúng vậy, Đình Đình có phúc mà.”
Ngay cả giọng nói cũng phát run luôn rồi.
Kiều Hải Tinh nín cười, “Anh họ, chị dâu, mọi người gọi đồ gì ạ?”
Tầm mắt Đình Đình chuyển từ điện thoại đến chỗ thực đơn ở quầy.
Đỗ Giai Vĩ: “Không gọi!”
Đình Đình còn đang muốn nếm thử Tiramisu: “?”
Đỗ Giai Vĩ: “Cũng muộn rồi, bọn anh không làm phiền công việc của em nữa.”
Dứt lời bèn kéo Đình Đình rời đi.
Kiều Hải Tinh cười tươi tiễn hai người ra ngoài.
“Anh, có rảnh thì tới thăm em nhé!”
“Anh ơi, nhớ phải gọi điện thoại cho em nha!”
……
Nhìn hai người đi xa, Kiều Hải Tinh vỗ vỗ khuôn mặt của mình: Vậy tạm được rồi đó bạn học Tiểu Kiều, dù sao thì đó cũng là dòng độc đinh của nhà họ Đỗ, chọc cho tức điên thì không tốt lắm.
Buổi chiều, Kiều Hải Tinh xử lý xong công việc trong tay thì trực tiếp đi đến văn phòng Xa Thừa Vũ, cô đoán sở dĩ Viên Thiến đột nhiên xuất hiện lại còn nói những lời như vậy, chắc chắn là Xa Thừa Vũ bày mưu đặt kế.
Xa Thừa Vũ đang xem kế hoạch của hạng mục sắp tới, vừa ngẩng đầu liền thấy cô gái nhỏ đang được thời đắc ý tiến vào.
Anh buông văn kiện trong tay, cong khóe môi nhìn cô.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Kiều Hải Tinh lon ton chạy tới, nghiêng đầu nói: “Xa tổng, giám đốc Viên nói nếu em sẵn lòng tiếp tục ở lại làm việc tại công ty thì mỗi năm sẽ tăng lương thêm 50 vạn cho em!”
Xa Thừa Vũ: “Nếu em sẵn lòng làm bà chủ thì lợi nhuận hàng năm của công ty đều là của em.”
Kiều Hải Tinh le lưỡi, “Nhưng em muốn làm ông chủ thì sao ạ?”
Xa Thừa Vũ: “Được thôi! Vậy thì anh sẽ làm bà chủ.”
Kiều Hải Tinh cười cong đôi mắt, “Trưa nay Xa tổng ăn cái gì mà miệng lại ngọt ngào thế nàyyy!”
Xa Thừa Vũ ghé sát vào cô, hai người mặt dán mặt, anh thấp giọng hỏi: “Muốn biết à? Có muốn nếm thử hay không?”
Kiều Hải Tinh nhẹ nhàng mổ một ngụm lên môi anh, mặt mày hớn hở nói: “Ừm, hôm nay Xa tổng được thêm bốn cái dấu cộng.”
Xa Thừa Vũ duỗi tay xoa xoa đầu cô.
Kiều Hải Tinh che đầu chạy đi, cô vắt tay sau lưng đi quanh khắp văn phòng.
Xa Thừa Vũ hỏi: “Họ hàng nhà em tới tìm em à?”
Kiều Hải Tinh bĩu môi gật đầu, “Là anh họ và chị dâu họ của em ạ, anh ta là con trai của cậu mợ em, anh đã từng gặp họ rồi đấy.”
Xa Thừa Vũ chẳng những đã gặp qua mà ký ức vẫn còn như mới, anh sống gần 30 năm nay, chưa từng thấy ai đanh đá như vậy.
Buổi sáng nghe nói có người ầm ĩ trước quầy lễ tân, hỏi thăm một chút thì biết được là anh họ của Kiều Hải Tinh, anh sợ Kiều Hải Tinh chịu thiệt, vốn định tự mình qua xem, sau đó Viên Thiến lại tới nên anh để cho Viên Thiến đi hỗ trợ Kiều Hải Tinh.
Hiện tại nhìn thấy bộ dáng vui vẻ hớn hở của cô gái nhỏ, Xa Thừa Vũ cảm thấy chắc là anh phải thưởng thêm cho Viên Thiến rồi.
**
Đỗ Giai Vĩ đưa vợ đi Bắc Kinh chơi mấy ngày, tiêu kha khá tiền rồi trở về Chu Sơn.
Sự nhiệt tình hiếu khách của người dân Bắc Kinh cũng không lưu lại cho anh ta bao nhiêu ấn tượng, anh ta chỉ nhớ rõ sự tức giận khi gặp Kiều Hải Tinh mà thôi.
Khâu Khiết đang giúp bế cháu ở nhà mới của Đỗ Giai Vĩ, lúc mới đầu con dâu sinh cho bà ta một đứa cháu trai, quả thực bà ta sướng đến mức muốn bay lên trời, gặp ai cũng khoe khoang, nhưng dần dần bà ta lại cảm thấy không chịu nổi.
Đình Đình còn ít tuổi, bình thường đã lười lại còn ham chơi. Sinh con xong khiến Khâu Khiết vui vẻ vô cùng, làm cho Đình Đình cảm thấy việc cô ta sinh cho Đỗ gia một đứa con trai chính là lập công lớn, vì thế lại càng thêm không biết sợ hãi.
Con khóc quấy cô ta chưa bao giờ dỗ dành, mấy chuyện giặt quần áo nấu cơm trong nhà cũng đều ném hết cho Khâu Khiết, còn mình thì chỉ nằm ở trên giường chơi game, đúng là “thật có phúc” trong miệng Đỗ Giai Vĩ.
Khâu Khiết cũng đâu có hiền lành, lúc đầu sẽ răn dạy Đình Đình, nhưng cứ những lúc như thế Đình Đình lại khóc nháo muốn mang con về nhà mẹ đẻ nuôi, còn nói muốn ly hôn với Đỗ Giai Vĩ.
Vậy không phải là muốn lấy mạng Khâu Khiết rồi sao! Huống hồ, lúc trước vì dỗ dành cô ta sinh đứa bé ra mà trên giấy tờ bất động sản chỉ viết tên cô ta, một khi ly hôn, Đỗ Giai Vĩ thật sự mất cả người lẫn của!
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Khâu Khiết chỉ có thể nhịn, đời này bà ta cũng chưa từng chịu uất ức như vậy.
Khâu Khiết thấy sau khi vợ chồng son trở về, Đỗ Giai Vĩ vẫn luôn rầu rĩ không vui, nên hỏi nguyên do, Đỗ Giai Vĩ đơn giản kể lại chuyện gặp Kiều Hải Tinh.
Vừa đúng lúc Khâu Khiết ôm một bụng tức không xả được, nếu không phải Kiều Hải Tinh sống chết không chịu sang tên căn nhà kia thì bọn họ cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh bị động như vậy.
Khâu Khiết lập tức quyết định đuổi giết đến Bắc Kinh, bà ta phải lột da Kiều Hải Tinh mới có thể hả giận.
**
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân của Chiến Du bắt đầu cảm thấy thông cảm với Kiều Hải Tinh, mấy ngày hôm trước mới có một cặp đôi trẻ tới, lúc này lại có một đôi vợ chồng lớn tuổi, đều muốn tìm cô ấy.
Quầy lễ tân cũng chẳng biết làm sao, chỉ có thể liên hệ với Kiều Hải Tinh, hơn nữa dựa theo yêu cầu của Xa tổng, nếu có người tìm Kiều Hải Tinh thì phải thông báo cho anh ấy trước.
Kiều Hải Tinh đã chuẩn bị tốt tinh thần rằng cậu mợ sẽ tới tìm cô, nhưng khi thật sự nhìn thấy hai người họ, cô vẫn cảm thấy lòng đầy mệt mỏi.
Bọn họ là người thân, vì sao cứ phải ầm ĩ đến mức không vui vẻ như vậy chứ!
Kiều Hải Tinh dẫn bọn họ tới quán cà phê lần trước.
Khâu Khiết mở miệng trước, giọng cũng khá ôn hòa, “Tiểu Tinh à, cô gái trước quầy lễ tân của các cháu thật là không lễ phép, chúng tôi nói là người nhà của cháu, để cô ta gọi cháu tới mà cô ta lại không chịu, cứ nhất định bắt mợ phải tự gọi cháu! Mợ nói mợ muốn vào đi thì cô ta lại không cho vào.”
Lần trước đã ầm ĩ như vậy, Kiều Hải Tinh thật sự không biết Khâu Khiết đã vượt qua chướng ngại tâm lý như thế nào để có thể nói chuyện nhà với cô một cách nhẹ nhàng như chưa từng có cuộc chia ly thế này.
Cô cũng cười theo: “Đó là công việc của các cô ấy, mợ có thể gọi điện thoại cho cháu mà!”
Khâu Khiết nghẹn họng, vốn dĩ chuyện gọi điện cho Kiều Hải Tinh cũng không khó, nhưng kể từ lần trước tan rã trong không vui, Kiều Hải Tinh đã thay đổi tất cả các phương thức liên hệ, bọn họ không thể liên lạc được với cô.
Đỗ Thư Bằng hừ một tiếng, “Chúng tôi nào có số điện thoại của cháu?!”
Kiều Hải Tinh: “Ôi, cháu quên mất, không phải là do cháu sợ cậu mợ đến làm ầm ĩ ở công ty cháu sao, cháu cũng chẳng biết làm sao mà.”
Đỗ Thư Bằng không nói gì, dường như là cảm thấy thật mất mặt nên quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khâu Khiết không muốn lãng phí miệng lưỡi ở đây, nói thẳng: “Tiểu Tinh à, tiểu Quân về nhà có nói chuyện, cháu ở Bắc Kinh sống rất khá, công việc tốt lại kiếm được nhiều tiền, cậu mợ muốn tân trang lại nhà cũ một chút, muốn hỏi mượn cháu chút tiền, cháu xem lần trước cháu đã không đồng ý chuyện sang tên nhà rồi, lần này thì nói gì cũng phải giúp chúng ta một tay đấy.”
Kiều Hải Tinh thầm cười lạnh, trên mặt điềm tĩnh, cô hỏi: “Hai người cần bao nhiêu ạ?”
Khâu Khiết không ngờ rằng Kiều Hải Tinh thật phóng khoáng, bà ta thoáng suy nghĩ rồi nói: “Cần…… cần 30 vạn.”
Kiều Hải Tinh bật cười, “Mợ, mợ lại đánh giá cháu quá cao rồi, sao mợ lại cảm thấy cháu có thể lấy ra nhiều tiền như vậy?”
Khâu Khiết bị nụ cười của cô làm cho phát giận, “Cháu kiếm được nhiều tiền như thế, cho chúng tôi mượn một ít thì có làm sao, có phải chúng tôi không trả đâu.”
Kiều Hải Tinh ngừng cười, biểu cảm trở nên nghiêm túc, “Mợ, bây giờ cháu không có tiền, mà cho dù cháu có tiền, cháu cũng sẽ thích tiêu gì thì tiêu, mỗi ngày rải tiền trên đường cái cũng không cho các người mượn một đồng nào. Các người tức giận thì kệ. Mợ nói các người sẽ trả, tự mợ có tin được mấy lời ấy không? Các người đang ở trong nhà của cháu đấy, định khi nào thì dọn ra ngoài rồi trả lại nhà cho cháu đây?”
Khâu Khiết không ngờ Kiều Hải Tinh lại có thể cứng rắn như vậy, cơn tức của bà ta bốc lên, vỗ bàn cái rầm rồi mắng: “Đồ không có lương tâm nhà mày có nói tiếng người được không!!”
Đỗ Thư Bằng cũng hát đệm theo: “Kiều Hải Tinh mày dám lặp lại lần nữa……”
“Cậu à,” Kiều Hải Tinh hỏi ông ta: “30 vạn mà cậu cũng không có nổi ư?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đỗ Thư Bằng ngờ vực, không lên tiếng, ánh mắt Khâu Khiết né tránh, vừa muốn nói gì đó thì bị Kiều Hải Tinh ngắt lời, “Theo cháu được biết thì tiền lương mỗi tháng của cậu cũng sáu, bảy ngàn, mợ cũng có thu nhập, bao nhiêu năm qua, nhà mình ngoài mua căn hộ cho anh họ ra, chẳng lẽ trong tay không có nổi 30 vạn sao? Cậu đã từng nghĩ tới là vì sao hay chưa?”
Đỗ Thư Bằng là một người thẳng tính, chuyện tiền nong đều do Khâu Khiết giữ, lúc này bị Kiều Hải Tinh hỏi như vậy, ông ta không chắc chắn lắm.
Đỗ Thư Bằng thoáng nhìn qua Khâu Khiết.
Khâu Khiết cao giọng, “Ông nhìn tôi làm gì?!”
Kiều Hải Tinh: “Cậu à, con gái của em trai mợ ấy là bạn học cấp ba với cô bạn thân Lý Đô Khả của cháu, Khả Khả kể rằng cô gái kia toàn mặc hàng hiệu, cô ta toàn nói gia đình bác gái của cô ta rất giàu có, tất cả những thứ đó đều là bác gái cô ta cho tiền mua đấy.”
Đỗ Thư Bằng không thể tin nổi, trừng mắt hỏi Khâu Khiết: “Rốt cuộc là như thế nào? Bà nói rõ ràng cho tôi xem!”
Khâu Khiết buộc phải giải thích: “Ông đừng nghe nó nói hươu nói vượn!”
Kiều Hải Tinh: “Có phải nói hươu nói vượn hay không, cậu trở về hỏi thăm khắp nơi thì sẽ biết.”
Sắc mặt Khâu Khiết trắng bệch, chỉ vào Kiều Hải Tinh nói: “Được lắm, mày được lắm, mày chờ đó cho tao, tao không tin tao không trị được mày!”
Kiều Hải Tinh ngước mặt, thấy chết không sờn nhìn bà ta, coi như cá chết lưới rách, cô cũng chẳng muốn mặc kệ để cho bọn họ bắt nạt nữa!
Trong một góc của quán cà phê, Xa Thừa Vũ đã thấy toàn bộ quá trình, anh vô thức cong khóe miệng.
Cô gái nhỏ của anh đã thật sự trưởng thành, sẽ không còn khóc và chạy trốn nữa.
Nhưng có một số việc, chỉ dựa vào một mình cô vẫn không giải quyết được.
Vậy cứ để anh giải quyết đi.
Ai bảo bạn trai cô là Xa tổng chứ!
Ai bảo Xa tổng yêu chiều bạn gái đến thế!