• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn đêm buông xuống, trăng sao cùng chiếu sáng.

Xa Thừa Vũ đứng trước cửa sổ, tay phải cầm một điếu thuốc đang cháy dở, khói thuốc lượn lờ, đến khi tàn thuốc làm nóng tay anh, anh mới chậm rãi cúi đầu.

Tiểu Xuyên đi rồi, Kiều Hải Tinh cũng trở về phòng, không khí an tĩnh đến mức khiến cho người ta hít thở không thông.

Anh dụi tắt tàn thuốc, xoay người lên giường.

Buổi tối hôm nay, Xa Thừa Vũ đã mơ một giấc mơ rất dài.

Trong giấc mơ, anh quay trở về khi còn nhỏ, một nữ phù thủy có mái tóc dài màu bạc cho anh một thanh kiếm. Vỏ kiếm đen nhánh, khảm một con rồng vàng lớn, thân kiếm rất dài, lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, đẹp vô cùng.

Xa Thừa Vũ có được kiếm, mọi người xung quanh lũ lượt đi theo.

Cũng không biết vì sao, thanh kiếm kia bỗng nhiên tự động thoát khỏi vỏ, thân kiếm thoáng một cái đâm về phía Xa Thừa Vũ.

Anh nhìn máu tươi chảy ồ ạt dưới thân mình, sau đó ý thức mơ hồ ngã xuống vũng máu.

Không biết qua bao lâu, anh từ từ tỉnh lại, chợt thấy nữ phù thủy kia nâng kiếm đứng ở trước giường anh.

Xa Thừa Vũ đẩy thanh kiếm ra, không chịu tiếp nhận thanh kiếm lần nữa. Nữ phù thủy kia liền lạnh mặt phỉ báng anh hèn nhát.

Xung quanh càng ngày càng nhiều người tụ tập lại đây, bọn họ chỉ trích anh nhát gan, hèn yếu, anh nhìn thấy từng gương mặt từ từ đến gần mình, có Tiểu Xuyên, còn có Kiều Hải Tinh…

Xa Thừa Vũ đột nhiên bừng tỉnh, trên trán rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng.

Anh gác tay lên trán, nhắm mắt lại há miệng thở dốc. Thẳng cho đến khi điện thoại để một bên vang lên tiếng chuông, từng cảnh từng cảnh chuyển giao không ngừng làm đảo lộn mọi thứ.

**

Buổi sáng, sau khi Kiều Hải Tinh tới công ty, thấy mấy người Đại Tráng tụ tập lại, rì rầm không biết đang nói cái gì.

Cô tò mò tiến tới, chỉ nghe Đại Tráng không ngừng cảm thán: “Quá bi thảm, mới vừa lên năm nhất đại học thôi nha, thế này chắc cha mẹ đau lòng nhiều lắm!”

Thấy Kiều Hải Tinh tới đây, Đại Tráng đưa điện thoại cho cô xem.

Trên màn hình là một tin tức: Sinh viên trường đại học nào đó chơi game liên tục 32 tiếng đồng hồ đã đột tử!

Phía dưới là một bài viết dài, cùng bức ảnh một nam sinh đã được làm mờ.

Kiều Hải Tinh đọc sơ qua, tin tức đại khái trần thuật mọi chuyện thật đơn giản: Nam sinh họ Trương sau khi từ nông thôn đi lên đại học liền mê game online, thường xuyên trốn học đến tiệm net chơi game, lần cuối vì chơi liên tục chơi suốt 32 tiếng đồng hồ, nên bất hạnh đột tử. Phía sau bài viết bày tỏ sự thương tiếc đối với nam sinh đã mất, hơn nữa còn dùng một đoạn rất dài để mắng ngành sản xuất game hỗn loạn.

Mấy người đồng nghiệp vẫn đang nói chuyện.

“Thật sự quá đáng sợ, lần sau tôi không dám chơi như vậy nữa, tôi còn chưa cưới vợ sinh con đâu đấy, tôi phải sống lâu hơn hai năm nữa đấy!”

“Phải phải, buổi tối hôm nay trở về tôi sẽ gỡ game, nếu tôi lại tiếp tục chơi, tôi sẽ livestream cảnh mình chặt tay!”

“……”

Kiều Hải Tinh khe khẽ thở dài, trả lại điện thoại cho Đại Tráng rồi trở về vị trí công tác.

Cô mở máy tính lên, các trang web tin tức lớn đều lục tục nhảy ra tin tức này.

Tin tức vừa xuất hiện lập tức đưa tới sự thảo luận nhiệt liệt của cư dân mạng, không ít người đã đưa ra các ví dụ về những người xung quanh mình bị đầu độc bởi game online, các phương tiện truyền thông lớn cũng sôi nổi chĩa mũi nhọn vào ngành sản xuất game.

Thậm chí còn có công ty Internet cọ nhiệt tỏ vẻ kiên quyết không làm game.

Trong một đêm, game online vốn từ thứ tạo ra niềm vui lại biến thành khối u ác tính của xã hội.

Một sự kiện dẫn tới sự phản đối của toàn dân đối với một ngành sản xuất, thật là làm cho người ta thổn thức.

Kiều Hải Tinh đóng trang web, liếc mắt nhìn điện thoại di động.

Cậu cô gọi tới hai cuộc, cô nghe lời bà ngoại nói, đều không nhận.

Điện thoại đặt ở trên bàn, vẫn còn rung rung.

Hơn 9 giờ, Tống Phi đến chỗ Kiều Hải Tinh gọi cô, “Tiểu Kiều, Từ tổng kêu cô tới văn phòng của chị ấy một chuyến.”

Kiều Hải Tinh trố mắt, “Tôi?”

Tống Phi: “Ừ, chắc là muốn dẫn cô cùng đi công tác, mau đi đi.”

Kiều Hải Tinh bước nhanh đến văn phòng của Từ tổng, gõ cửa đi vào.

Mặt mày Từ tổng tươi cười: “Tiểu Kiều, chuyển chỗ công việc trong tay em cho Tống Phi đi, chị phải đi Thượng Hải công tác một chuyến, em đi cùng chị.”

Kiều Hải Tinh chưa từng tiếp nhận loại chuyện như thế này, vì thế hỏi: “Em có cần phải chuẩn bị gì không ạ?”

Từ tổng: “Không phải chuẩn bị gì cả, giữa trưa em trở về lấy ít đồ, 3 giờ chiều nay chúng ta bay.”

Lúc nghỉ trưa, Kiều Hải Tinh trực tiếp trở về khu nhà, lấy mấy món như đồ tắm giặt và quần áo. Cô đi đến cổng lớn, suy nghĩ một chút, cảm thấy hẳn là nên thông báo cho Xa Thừa Vũ một tiếng.

Kiều Hải Tinh đi đến cửa phòng Xa Thừa Vũ, phát hiện anh không ở nhà, vì thế nhắn tin cho anh.

Chủ đề tiếp theo về cái chết đột ngột của nam sinh kia tiếp tục lên men.

Có phóng viên tuôn ra cha mẹ của sinh viên này đều là nông dân, bên trên còn có hai chị gái, cả nhà sống không dư dả gì. Vì tạo điều kiện cho cậu ta vào đại học, hai chị gái này đều thôi học đi làm, toàn bộ hy vọng của người nhà đều ký thác ở trên người cậu ta.

Sự kiện vừa xảy ra, tất cả những nỗ lực của cả nhà đều hóa thành bọt nước.

Sự khiển trách từ mọi phía tăng vọt lên hơn bao giờ hết.

Mấy ngày kế tiếp, cổ phiếu của không ít công ty game lớn bị giảm sút mạnh.

Từ tổng nói chuyện với một nhà cung ứng ở Thượng Hải, hợp đồng ký kết rất thuận lợi, buổi tối ba ngày sau hai người bay trở về Bắc Kinh.

Ngày đó sau khi cô gửi tin nhắn cho Xa Thừa Vũ thì vẫn chưa nhận được hồi âm.

Kiều Hải Tinh mơ hồ cảm thấy tình trạng của anh không đúng lắm, nhưng mà Từ tổng đang ở bên cạnh, cô cũng một mực không có thời gian rảnh để liên lạc với anh.

Sau khi máy bay hạ cánh, Kiều Hải Tinh đơn giản nói lời từ biệt với Từ tổng rồi trực tiếp trở về khu nhà.

Trời đã tối, mấy tiệm nhỏ ven đường cũng đang chuẩn bị đóng cửa.

Kiều Hải Tinh lấy chìa khóa từ trong túi ra, đẩy cửa vào phòng 101.

Cửa phòng Xa Thừa Vũ không đóng, ánh sáng trong phòng yếu ớt.

Kiều Hải Tinh gõ gõ cửa, không ai đáp lại, cô có chút lo lắng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Mùi rượu trong phòng rất nặng, Xa Thừa Vũ ngồi dưới đất, nghiêng người dựa vào giường, trên mặt đất rải rác chất đống vỏ lon bia và tàn thuốc lá.

Kiều Hải Tinh cau mày mở đèn, mở cửa sổ thoáng khí.

Cô ngồi xổm trước mặt Xa Thừa Vũ, nhẹ giọng gọi anh: “Chú, chú à, tỉnh tỉnh…”

Xa Thừa Vũ miễn cưỡng mở mắt, nhìn cô một cái, thấp giọng nỉ non một câu “Tôi cho rằng cô đi rồi”, sau đó lại nhắm hai mắt lại.

Kiều Hải Tinh không nghe rõ anh nói cái gì, cô tức giận, nắm râu của anh.

Xa Thừa Vũ than đau một tiếng, bị đau mà tỉnh, anh mở đôi mắt đỏ ngầu, sững sờ ngơ ngác nhìn Kiều Hải Tinh.

Kiều Hải Tinh thử kéo anh từ dưới đất lên hai lần, đều chấm dứt bằng sự thất bại, cô dứt khoát mở điều hòa ra, cùng anh ngồi dưới đất.

Kiều Hải Tinh nhặt một lon bia chưa mở ở trên mặt đất, giật nắp lon ra rồi uống một ngụm.

Chất lỏng lạnh lẽo kích thích chạy qua cổ họng, Kiều Hải Tinh thở phì phì trừng mắt với Xa Thừa Vũ, hỏi: “Tôi gửi tin nhắn cho chú, vì sao chú không trả lời, chú có biết như vậy sẽ khiến cho người khác rất lo lắng hay không, thế mà chú… chú lại còn có tâm tình ngồi đây uống bia rượu?!”

Xa Thừa Vũ không trả lời, Kiều Hải Tinh cũng không trông cậy vào anh có thể nói cái gì nữa, cô lại uống một ngụm bia.

Trong phòng thực yên tĩnh, trong lúc nhất thời chỉ còn lại tiếng điều hòa chạy rất nhỏ.

“Hải Tinh…” Giọng Xa Thừa Vũ khàn khàn nặng nề vang lên.

Kiều Hải Tinh nghiêng đầu nhìn anh, chỉ thấy hốc mắt anh sâu trũng, đôi mắt phủ kín tơ máu, sắc môi tái nhợt.

Anh gian nan mở lời: “Tôi… Có phải tôi thật sự rất hèn yếu hay không?”

Xa Thừa Vũ uống không ít rượu, nhưng đầu óc lại thanh tỉnh đến đáng sợ.

Kiều Hải Tinh thoáng giật mình, “Bởi vì…… Bởi vì chuyện gây dựng sự nghiệp?”

Xa Thừa Vũ cúi đầu, không trả lời.

Kiều Hải Tinh khẽ thở dài, nói: “Tôi và anh Tiểu Xuyên muốn khuyên chú đều là bởi vì chúng tôi cảm thấy đó là sự nghiệp mà chú yêu thích, nhưng chúng tôi không ép buộc chú, không ai có thể ép chú làm chuyện mà chú không muốn, nhưng chú phải suy nghĩ cho thật kỹ đó là chuyện chú không muốn làm hay là chú lo lắng sợ hãi. Thật ra có rất nhiều chuyện vô cùng đơn giản, muốn làm thì làm, không cần băn khoăn quá nhiều.”

Xa Thừa Vũ yên lặng gật đầu.

Kiều Hải Tinh tiếp tục nói: “Nhưng mà gần đây ngành sản xuất trò chơi dường như đã chịu va chạm cực lớn, nếu tạm thời chú không muốn làm, vậy chờ một thời gian, điều chỉnh lại tâm tình một chút cũng tốt.”

Xa Thừa Vũ nghe vậy thì ngẩng đầu, “Cô thấy tin tức rồi?”

Kiều Hải Tinh gật đầu.

Xa Thừa Vũ: “Cô cũng cảm thấy game online là đầu sỏ gây tội? Ngành công nghiệp game nên bị loại trừ?”

Kiều Hải Tinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Không hoàn toàn là như vậy, nhưng cũng có một phần trách nhiệm.”

Xa Thừa Vũ yên lặng một hồi lâu, lại nói: “Cô biết không, đại đa số các nhà phát triển game đều từng là người chơi game, bọn họ tham gia cái ngành công nghiệp này phần lớn cũng là bởi vì lòng yêu thích. Trong trò chơi, bọn họ có thể tìm lại tuổi trẻ và niềm đam mê trước đây của mình. Thật ra thì phát triển một trò chơi thực sự rất vất vả, thường xuyên phải thức đêm tăng ca, bọn họ dùng chính mồ hôi và nỗ lực của mình để đổi lấy sự chấp thuận của người khác. Ngay cả khi những người, những công ty đó đi đường vòng, nhưng tôi tin tưởng, tuyệt đại đa số những người làm trong ngành đều muốn tạo ra niềm vui cho người khác, mà không phải mưu tài hại mệnh.”

* Mưu tài hại mệnh: Vì mưu cầu, mong muốn có được tiền bạc của cải mà làm hại đến tính mạng người khác.

“Tất cả mọi người đều mang thành kiến đối với ngành này, đây cũng thật không công bằng.” Anh nói.

Kiều Hải Tinh đã hiểu, Xa Thừa Vũ là đang bất bình thay ngành công nghiệp phát triển game, anh vẫn luôn xem mình là một phần của ngành công nghiệp ấy như cũ, dường như chưa từng rời đi.

Người như vậy, làm sao có thể thật sự từ bỏ đây.

Kiều Hải Tinh cười cười, ôm đầu gối ngồi xổm trước mặt anh, “Chú à, chú thật sự rất yêu cái nghề này nha. Chú của Spider Man đã từng nói, ‘Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao’, tôi nghĩ chú cũng như vậy.”

Kiều Hải Tinh nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, nói: “Mệt mỏi thì dừng lại nghỉ ngơi một chút, nhưng nghỉ ngơi đủ rồi thì phải đứng dậy đi tiếp.”

Cô chậm rãi đứng dậy, đi đến phía trước đóng cửa sổ lại, nhặt từng cái vỏ chai trên mặt đất lên, dọn dẹp căn phòng.

Sau đó đi đến trước mặt Xa Thừa Vũ, chìa tay với anh.

Xa Thừa Vũ giữ chặt tay cô, mượn lực lảo đảo đứng lên.

“Xin lỗi, đã làm cô lo lắng rồi, về sau sẽ không như vậy nữa.” Anh nói.

Kiều Hải Tinh nhún nhún vai, “Chú có thể nghĩ thông suốt là được rồi! Bà ngoại tôi từng nói, người yêu thương bạn sẽ không bởi vì bạn không ưu tú mà từ bỏ tình yêu với bạn, người không yêu bạn cũng sẽ không bởi vì bạn ưu tú mà yêu bạn. Những lời này tôi cũng đóng gói tặng cho chú nha!”

Xa Thừa Vũ nghe vậy thì cười, thấp giọng nói: “Nấu cơm thì chẳng ra gì, không ngờ nói lý luận rất hay.”

Kiều Hải Tinh: “……” Bị gì vậy??

Sau đêm hôm đó, Xa Thừa Vũ liền theo như lời đã nói, không tiếp tục hút thuốc say rượu nữa, khôi phục tiết tấu sinh hoạt giống như trước đây.

Mỗi ngày đều nấu cơm, thời điểm không có việc gì thì ở trong phòng xem máy tính, vẫn không đề cập tới chuyện gây dựng sự nghiệp một lần nữa như cũ.

**

Buổi sáng thứ bảy, Kiều Hải Tinh còn đang ngủ, tiếng nói chuyện ồn ào ngoài cửa đánh thức cô.

Cô mơ mơ màng màng mặc quần áo đi ra cửa xem.

Chỉ thấy Xa Thừa Vũ đứng ở cửa với vẻ mặt bất đắc dĩ, đứng đối diện là một nam một nữ, trên mặt có biểu cảm hung thần ác sát, mấy người thấy Kiều Hải Tinh đi ra thì rối rít quay đầu lại.

Kiều Hải Tinh sửng sốt, “Cậu mợ, sao hai người lại tới đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK