Xa Thừa Vũ để cho Tiểu Xuyên và Sở Hàng đi nghỉ ngơi, tự mình liên hệ công ty điều hành bên thứ ba để đưa kế hoạch hoạt động ra mắt tương ứng.
Tiểu Xuyên và Sở Hàng làm sao có thể ngủ được, bốn con mắt gấu trúc nhìn chằm chằm Xa Thừa Vũ gọi điện thoại.
Xét duyệt thị trường ứng dụng rất nhanh đã thông qua, ba người ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm số liệu thực tế.
Năng lực của công ty điều hành kia rất mạnh, lượt tải về của trò chơi bắt đầu tăng lên gấp bội.
Tiểu Xuyên: “Không được rồi, trái tim của em chịu không nổi, em muốn đi ra ngoài chạy hai vòng.”
Sở Hàng giọng điệu nhàn nhạt, “Không phải chứ, cái tố chất tâm lý gì đấy!”
Mười phút sau.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sở Hàng: “Quá kích thích rồi, em muốn đi bơi khỏa thân để bình tĩnh một chút…”
**
Trước giao thừa một ngày, Kiều Hải Tinh trở lại Chu Sơn.
Cô xách một chiếc vali to, bên trong chỉ có vài món đồ dùng cá nhân, quần áo và mỹ phẩm dưỡng da đơn giản. Còn lại đều là quà biếu cô mang về cho bà ngoại và cậu mợ.
Lần trước cậu mợ đến Bắc Kinh đã mang cho cô không ít đồ ăn, kết quả bởi vì chuyện nhà cửa mà ầm ĩ không vui. Kiều Hải Tinh muốn mua thêm chút quà tặng, xoa dịu mối quan hệ.
Bà ngoại nhìn thấy Kiều Hải Tinh mua nhiều đồ như vậy, khuôn mặt vốn là trời trong nắng ấm bỗng chốc chuyển thành trời nhiều mây, “Lại mua đồ! Con đến Bắc Kinh nhặt vàng à? Tiền kiếm được dễ dàng thế sao!”
Bà ngoại luôn luôn là như thế, miệng dao găm tâm đậu hũ, rõ ràng trong lòng thương yêu cô, ngoài miệng lại không tránh khỏi phải nói cô một thôi một hồi.
Đi ra ngoài làm việc lâu như vậy, những lời quở mắng quen thuộc này nghe vô cùng thân thiết.
Kiều Hải Tinh phồng má, ôm cánh tay bà ngoại không chịu buông, “Lão thái hậu, con đi lâu như vậy mà bà không nhớ con sao? Bà mau ôm con một cái nào.”
Bà ngoại nháy mắt bị đánh bại, cười đến không khép miệng được, ghét bỏ nói: “Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm nũng.”
Kiều Hải Tinh nghiêng đầu, “Con vĩnh viễn mười tám tuổi!”
Bà ngoại: “Con nhóc thối này! Đứng lên để bà nhìn một chút nào.”
Kiều Hải Tinh lười biếng bò dậy, làm mặt quỷ với bà ngoại.
Bà ngoại vỗ đầu cô một cái, “Đàng hoàng xem nào.”
Kiều Hải Tinh ngoan ngoãn đứng ngay ngắn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bà ngoại quan sát cô từ trên xuống dưới, lại nhéo mặt cô, gật gật đầu: “Cũng không tệ lắm, không gầy.”
Kiều Hải Tinh bị nhéo không ngừng toét miệng cười, ôm mặt lẩm bẩm nói: “Con toàn ăn ngon mà, có cá có tôm còn có thịt. Đều là chú ấy làm…”
Cô nói chuyện không rõ ràng, bà ngoại không nghe rõ, “Ai làm?”
Kiều Hải Tinh ngừng một lát, qua loa lấy lệ nói: “Bạn… bạn cùng phòng của con.”
Không biết tại sao, vốn dĩ là quan hệ quang minh chính đại, bà ngoại vừa hỏi, cô lại có chút chột dạ khó hiểu.
Bà ngoại cười cười, hỏi cô: “Có chàng trai nào theo đuổi con không?”
Kiều Hải Tinh mặt đỏ lên, “Bà ngoại nói gì vậy nha?”
Bà ngoại: “Đừng có giả ngốc để lừa bà, con cũng đã đi làm rồi, có bạn trai cũng là chuyện rất bình thường, hơn nữa, cháu gái bà nuôi ngoại trừ có hơi ngốc thì những mặt khác đều rất tốt, có người theo đuổi là điều bình thường!”
Khuôn mặt nhỏ của Kiều Hải Tinh xị ra, “Bà ngoại, con có phải là cháu ruột của bà không đấy?”
Bà ngoại: “Cái đấy thì phải hỏi mẹ con.”
Kiều Hải Tinh: “…” Mẹ, mẹ nghe thấy không? Con gái mẹ sắp bị tức chết đây.
Giao thừa hôm nay, cậu mợ bày một bàn đồ ăn, Kiều Hải Tinh giúp đỡ họ.
Điều không ngờ đến là, sau khi hai người từ Bắc Kinh trở về, không còn đề cập tới việc sang tên ngồi nhà kia nữa, Kiều Hải Tinh mừng rỡ giả ngu.
Cơm tất niên, bốn người ngồi ăn cùng nhau.
Kiều Hải Tinh cầm thừa một bộ chén đũa, cô nhìn đồng hồ, hỏi: “Khi nào anh họ trở về ạ, chúng ta có chờ anh ấy thêm nữa không?”
Cậu cô nói: “Năm nay anh họ cháu ăn tết bên nhà bạn gái nó, ngày mai hai người bọn họ cùng nhau trở về.”
Kiều Hải Tinh sửng sốt, không nghĩ tới người mợ cường thế của cô vậy mà lại đồng ý cho anh họ cô ăn tết bên nhà bạn gái, xem ra là tương đối vừa lòng với người bạn gái này của con trai.
Tính cô lễ phép nên hỏi qua, liền không nhiều lời nữa.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Một bữa cơm không quá náo nhiệt, cơm nước xong bà ngoại xem TV một lát rồi về phòng.
Ngôi nhà này ban đầu được bố trí hai phòng ngủ một phòng khách, năm đó khi bà ngoại đưa theo Kiều Hải Tinh tới ở thì hai người mỗi người một phòng, sau khi cậu mợ tới liền làm một ngách ngăn trong phòng khách, hai người ở bên trong đó.
Sau khi Kiều Hải Tinh vào đại học, mợ liền xúi giục cậu dọn vào phòng của Kiều Hải Tinh, bà ta nói với bà ngoại rằng cậu cô thần kinh suy nhược, phòng khách cách âm không tốt, thường xuyên ồn ào đến nửa đêm ngủ không yên. Hơn nữa cũng cam kết chờ khi Kiều Hải Tinh học xong thì bọn họ sẽ dọn ra.
Hiện tại Kiều Hải Tinh đã tốt nghiệp đại học, bọn họ vẫn ở trong phòng cô. Mới đầu bà ngoại còn muốn đi tìm bọn họ lý luận nhưng bị Kiều Hải Tinh ngăn cản, dù sao một năm cô cũng không ở được mấy ngày, chuyển đến dọn đi lại phiền toái.
Thay vì ầm ĩ lên thì mọi người sẽ không vui, chi bằng cứ ở như vậy đi. Chỉ cần bọn họ đối xử tốt với ngoại bà thì những mặt khác Kiều Hải Tinh đều không sao cả.
Hơn 8h tối, cậu đưa mợ về nhà mẹ đẻ, Kiều Hải Tinh nằm trên giường ở gian phòng ngăn.
Điện thoại thỉnh thoảng lại hiện lên những tin nhắn chúc mừng năm mới, cô mở từng cái vừa xem vừa trả lời.
Màn hình trượt đến khung thoại với Xa Thừa Vũ, tay Kiều Hải Tinh dừng lại.
Anh càng trở nên bận rộn sau khi trò chơi ra mắt, Kiều Hải Tinh nhắn cho anh hai tin, nhận được tin trả lời đã là vài tiếng đồng hồ sau.
Không biết khi nào anh về nhà.
Kiều Hải Tinh cong mắt, gửi cho Xa Thừa Vũ một cái nhãn dán xoay mông cầu chú ý.
Đoán là nhất định anh đang rất bận, Kiều Hải Tinh đặt điện thoại ở một bên, tiếp tục xem TV.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Kiều Hải Tinh lê dép đi ra mở cửa, nhưng không thấy người nào.
Cô vừa cúi đầu thì nhìn thấy một cô bé ăn mặc giống như một chú gấu.
Kiều Hải Tinh biết cô bé này, là con gái của nhà chị hàng xóm đối diện, khi còn nhỏ chị ấy hay đưa cô đi chơi, sau khi mẹ cô qua đời, ba cũng đi bước nữa, chỉ có một mình bà ngoại chăm sóc cô, mỗi khi đến Tết, chị ấy đều sẽ đưa cô ra ngoài đốt pháo.
Mấy năm trước chị ấy kết hôn, cách một năm mới có thể trở về một lần, nhưng vẫn sẽ gọi cô cùng đi đốt pháo giống như khi còn nhỏ.
Nhóc con ôm chân Kiều Hải Tinh, ngửa đầu gọi cô bằng giọng trẻ con mềm nhũn: “Chị Tiểu Kiều, đốt pháo hoa.”
Phía sau truyền đến tiếng cười khanh khách, chị gái cùng chồng ôm một chồng pháo, gọi Kiều Hải Tinh cùng nhau đi đốt pháo.
Trái tim Kiều Hải Tinh bị cô nhóc dễ thương này nắm giữ, lấy chiếc áo lông vũ mặc vào rồi đi cùng cô nhóc.
Phòng khách cách âm đúng là không tốt, bà ngoại vừa muốn ngủ đã bị âm thanh trong phòng khách đánh thức.
Bà gọi Kiều Hải Tinh hai câu, không ai đáp.
Bà ngoại khoác một bộ quần áo, ra tới thì thấy phòng khách sáng đèn, người lại không thấy đâu, điện thoại di động trên giường nhỏ không ngừng kêu, hiện ra lời mời gọi video call.
Thật đáng ghét.
Bà ngoại từ chối yêu cầu video call, vừa mới chuẩn bị về phòng, bên kia lại gọi tới.
Bà dừng bước chân, lo lắng có việc gì gấp, vì thế liền nhấn nhận cuộc gọi.
Sau đó, hai bên đều sửng sốt.
Lúc Kiều Hải Tinh trở về đã hơn 10 giờ, trong điện thoại có một cuộc trò chuyện video hơn 20 phút với Xa Thừa Vũ.
Cô cầm điện thoại đi hỏi bà ngoại, bà ngoại rất có tinh thần, hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.
Bà ngoại nói nghe thấy có người gọi video cho cô, liền giúp cô từ chối, không biết có phải ấn sai rồi hay không.
Kiều Hải Tinh bán tín bán nghi, lại hỏi Xa Thừa Vũ một lần nữa.
Anh nói đúng thật là mình đã gọi video cho cô, nhưng sau khi nhận lại không có ai, anh phải tạm thời xử lý chút chuyện nên đặt điện thoại ở một bên, qua một lúc lâu sau mới nhớ tới, sau đó bèn cúp máy.
Hai bên giải thích đều khớp nhau, Kiều Hải Tinh chỉ có thể tin tưởng.
Nhưng không biết vì sao mà cô lại cảm thấy ánh mắt bà ngoại nhìn mình cứ là lạ.
Là cái kiểu… khen ngợi hiếm có.
**
Sáng sớm mùng một, Kiều Hải Tinh cùng bà ngoại đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng, lúc trở về lại nhìn thấy một đoàn người ở cửa.
Anh họ Đỗ Giai Vĩ mang theo một cô gái hơi mập mạp trở lại, phía sau còn có một nam một nữ đi theo, nhìn dáng vẻ thì chắc hẳn là ba mẹ của cô gái kia.
Cậu mợ đưa mấy người vào phòng, ngồi vây quanh bàn ăn nhỏ.
Mọi người khách khí trò chuyện vài câu, mợ nhìn ba mẹ cô gái kia, áo quần giản dị, làn da thô ráp, vừa thấy liền biết không phải người sống trong nội thành.
Mợ ngồi ở chủ vị, tư thế đoan chính nói: “Đình Đình à, năm nay cứ như vậy, về sau hai đứa kết hôn, vẫn phải ăn tết ở bên này. Nào có đạo lý nàng dâu chạy về nhà mẹ đẻ ăn tết!”
Mẹ cô gái kia vừa nghe bèn mất hứng, “Ôi! Chuyện này cũng không thể trách Đình Đình nha, thân thể con bé không thoải mái, không phải là muốn ăn tết ở đâu thì ăn tết ở đó được.”
Mọi người không hiểu lời này của bà ta là có ý tứ gì.
Mẹ cô gái kia lập tức nháy mắt với Đỗ Giai Vĩ.
Đỗ Giai Vĩ do dự, nói: “Ba mẹ, bà nội, Đình Đình cô ấy… cô ấy mang thai, mới vừa kiểm tra ra, hơn một tháng.”
Cậu mợ vừa nghe, tất cả đều ngây dại.
Bà ngoại tức giận đến mức thở hổn hển, oán hận trừng anh ta mấy lần.
Kiều Hải Tinh sợ bà ngoại tức giận, vội tiến lên ngăn cản.
Mợ cũng tới hỗ trợ, “Mẹ, mẹ đừng nóng giận,” sau đó bà ta phản ứng kịp, trong lòng như nở hoa, “Mẹ, mẹ nghĩ lại mà xem, mẹ sắp làm bà cố rồi, đây là chuyện tốt mà!”
Bà ngoại liếc mợ một cái, “Có người mẹ như vậy thì có thể dạy ra một thằng con trai tốt như thế nào cơ chứ!”
Mắt thấy bên này muốn cãi vã, mẹ cô gái ho khan một tiếng, “Tôi nói mẹ Giai Vĩ nha, mấy người nhanh nghĩ cách đi, cô gái nhà người ta lớn bụng chờ không được, nếu như mấy người còn không xách định việc kết hôn, bà cũng đừng trách tôi nhẫn tâm.”
Mọi người vừa nghe đều im bặt.
Ý tứ này là muốn bỏ đứa bé!
Mợ vội vàng cười khuyên bà ta, “Bà yên tâm, nhất định sẽ kết hôn,” bà nhìn cậu rồi nói: “Bây giờ chúng ta chuẩn bị tổ chức hôn lễ ngay.”
Cậu vội vàng gật đầu, “Đúng, đúng!”
Mẹ cô gái kia cười vui vẻ, lại hỏi: “Vậy…… Chuyện nhà ở?”
Mợ cười cười, nhìn thoáng qua Kiều Hải Tinh, nhưng bị bà ngoại ngăn cản, “Cô đừng có đánh chủ ý lên con bé.”
Mợ kéo tay mẹ cô gái kia qua, nói: “Chuyện nhà ở chúng tôi nhất định sẽ giải quyết, nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là để cho Đình Đình nghỉ ngơi thật tốt.”
Ba mẹ cô gái vừa nghe thấy lời này, quả thực toàn thân thoải mái.
Mợ rèn sắt khi còn nóng, “Mọi người chắc chưa ăn cơm nhỉ, dưới nhà chúng tôi có một nhà hàng, Giai Vĩ à, nhanh gọi điện thoại đặt một phòng đi.”
Bà ngoại đứng lên, “Tôi không đi, tức cũng tức no luôn rồi, các người tự mình ăn đi!” Dứt lời thì bà trở về phòng.
Kiều Hải Tinh cười nói với mọi người: “Vậy…… Cháu cũng không đi, cháu ở nhà với bà ngoại.”
Vốn dĩ cũng không ai để ý đến hai bà cháu nhà này đi hay ở, trong lòng mợ lại càng có tính toán riêng của mình, một già một trẻ này không chịu sang tên căn nhà, chẳng may lát nữa trên bàn cơm lại nhắc tới, ba mẹ Đình Đình tức giận đưa con bé đi phá thai, vậy coi như cái mất nhiều hơn cái được rồi.
Mấy người đi nhà hàng, trong nhà chỉ còn Kiều Hải Tinh và bà ngoại.
Bà ngoại xoa xoa mặt cô không thôi: “Đứa bé ngoan, mau trở về đi, quay về Bắc Kinh, đừng để ý đến bọn họ, căn nhà này dù nói gì cũng không thể sang tên.”
Mũi Kiều Hải Tinh chua xót, lắc lắc đầu, thật khó mới có một kỳ nghỉ, còn muốn ở bên bà ngoại nhiều hơn nữa.
Bà ngoại quay đầu đi về phòng cách gian xách vali của Kiều Hải Tinh ra, nói: “Đi nhanh đi, lát nữa bọn họ trở về nhất định là muốn buộc con sang tên nhà. Con nhớ kỹ, chết cũng không thể đáp ứng, chuyện còn lại bà ngoại sẽ giúp con giải quyết.”
Kiều Hải Tinh đỏ mắt, bất đắc dĩ bắt đầu thu thập hành lý.
Tháng giêng ở phía nam thời tiết mưa dầm kéo dài, không khí ướt lạnh thấm sâu vào trong xương cốt.
Kiều Hải Tinh lên xe lửa, trên xe rất ít người, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc cố hương theo đoàn tàu chạy mà dần dần lùi về phía sau.
Điện thoại di động trong túi rung lên, làm rối loạn suy nghĩ của cô.
Cô lấy điện thoại ra xem thì thấy Lý Đô Khả gọi điện tới, Kiều Hải Tinh hắng giọng nhấn nghe.
Bên kia, Lý Đô Khả hỏi: “Tiểu Hải Tinh, cậu có ở nhà không? Nói cho cậu chuyện này, mình kết hôn rồi!”.