Các đồng nghiệp đang ngồi đây đều sợ ngây người.
Nghe thử xem, bởi vì tôi không cho cô ấy uống rượu.
Xa tổng à, cái tính cách bá đạo này của sếp đỉnh thực sự đó nha!
Tiểu Nặc ghé sát vào Kiều Hải Tinh thần bí hỏi: “Vì sao Xa tổng lại không cho cô uống rượu thế nhỉ? Là…… Là cái kiểu tôi đang nghĩ đấy hả?”
Kiều Hải Tinh mắt nhìn phía trước, nghiêm trang bịa chuyện: “Xa tổng nói uống rượu sẽ gây tê mỏi và làm tổn thương các dây thần kinh ngoại biên, khiến cho ngón tay không linh hoạt cũng không kiểm soát được, đây là một điều cấm kỵ đối với những người làm đồ họa như chúng ta……”
Vậy mà Tiểu Nặc lại cho rằng lý do này vô cùng thuyết phục. Cô nhìn Tam Mộc đang uống như trâu ở bên cạnh, nói: “Nghe thấy chưa, làm đồ họa thì không được uống rượu.”
Bàn tay Tam Mộc bỗng ngừng lại.
Vẻ mặt Tiểu Nặc đầy đắc ý, cho anh uống đấy, uống nữa đi xem nào!
Tam Mộc: “Tôi nên suy nghĩ về việc kiêng rượu hay là đổi nghề nhỉ?”
Đồng chí nhỏ này dũng cảm thật sự đấy, dám nói ra mấy lời này ngay trước mặt ông chủ!
Tiểu Nặc: “Hay thôi khó quá thì bỏ qua đi anh, vốn dĩ đầu óc đã tệ rồi, nếu tay cũng hỏng nốt thì anh chỉ có thể sống sót bằng cái miệng thôi đấy.”
Tam Mộc đắc ý dào dạt, “Dựa vào cái miệng thì làm sao hả? Cô đừng có xem thường việc sống dựa vào cái miệng nhé, khéo mồm khéo miệng như tôi đây thì cân cả thế giới luôn.”
Tiểu Nặc: “Ha ha, ý tôi là anh dựa vào cái miệng mà uống nước lã ấy!” (1)
(1): 喝西北风: hēxīběifēng: uống gió Tây Bắc: dùng để ví von với việc không có tiền để mua đồ ăn, phải chịu đói chịu khát. Câu tương đương trong tiếng Việt: hít gió mùa Đông bắc, hít khí trời, uống nước lã, húp cháo, ăn cám…
Tam Mộc: “……”
Mọi người: “Ha ha ha ha ha ha……”
Giám đốc lấy danh sách rượu tới, Xa tổng lạnh nhạt liếc mắt nhìn, sau đó mọi người thấy anh lướt tay trên danh sách rượu rồi nói: “Cái này, cái này, cái này, còn cả cái này cái này cái này nữa……”
Giám đốc bối rối liếc nhìn ông chủ Tiếu.
Tiếu Thành vẫy vẫy tay, “Lên đơn đi!”
Mọi người: Má ơi, gặp được thần tiên đánh nhau……
Không lâu sau, nhân viên phục vụ xếp thành một hàng dài mang rượu lên, bàn nhỏ sắp không đủ chỗ bày nữa rồi.
Tiếu Thành đút hai tay trong túi, lười biếng nhìn Xa Thừa Vũ: “Vị tiên sinh này, rượu đã gọi lên rồi thì nên uống hết, lãng phí cũng không phải là một thói quen tốt.”
Không phải anh ta không nhìn ra là Xa Thừa Vũ cố ý tìm lỗi, nhưng mọi người đều là người văn minh, người văn minh thì phải giải quyết vấn đề một cách văn minh!
Nhóm người này vừa nhìn đã biết là khách du lịch, anh ta cũng chẳng tin mấy người bọn họ thật sự có thể uống hết nhiều rượu như vậy!
Xa Thừa Vũ tươi cười gật đầu, lấy điện thoại ra gọi điện.
Không lâu sau, một nhóm người khá đông tiến vào từ cửa quán bar, Viên Thiến đi đầu, đi theo phía sau là các đồng nghiệp khác của công ty.
Mọi người nhìn sang, ôiiii! Đội quân lớn tới rồiiii!!!
Xa Thừa Vũ nhẹ nhàng cười hỏi Tiếu Thành: “Ông chủ, không đủ rượu thì có thể gọi thêm không đấy?”
Sắc mặt Tiếu Thành xanh mét, “Có thể!”
Anh ta nói xong bèn tìm một chỗ ngồi xuống, ngẩng đầu đánh giá Kiều Hải Tinh ở phía đối diện.
Cô gái nhỏ này thật sự không chạm vào một giọt rượu nào, cô bé cúi đầu ăn gì đó, giống y như một chú hamster nhỏ.
Đúng là càng nhìn càng thấy đáng yêu!
Ông chủ quán bar mời khách, mọi người cũng không có lý do gì để đuổi người ta đi, các đồng nghiệp ở bên cạnh câu được câu không nói chuyện với anh ta.
Tiếu Thành ngẫu nhiên hỏi một ai đó: “Cô gái nhỏ kia và ông chủ của mấy người có quan hệ gì thế?”
Người trả lời là một lập trình viên, cậu ta thoáng nhìn qua Kiều Hải Tinh rồi lắc đầu nói: “Không có quan hệ gì.”
Tiếu Thành nhướng mày: “Không phải là bạn gái của anh ta à?”
Lập trình viên: “Tuyệt đối không phải! Bạn gái của ông chủ nhà tôi là một người phụ nữ ngực to mông lớn!”
Tiếu Thành che mặt, CMN đây là cái sở thích thấp kém gì thế?!
Rượu quá ba tuần là đã quá nửa đêm, các đồng nghiệp Chiến Du dẹp đường hồi phủ. Nhiều đồng nghiệp đã uống quá nhiều, xem ra hành trình ra biển ngắm mặt trời mọc vào sáng sớm ngày mai phải hủy bỏ.
Mọi người xiêu xiêu vẹo vẹo ra khỏi cửa, Xa Thừa Vũ đi ở cuối cùng, anh rút thẻ ra lặng lẽ thanh toán.
Nhân viên của anh, anh mời, không cần phải lợi dụng người khác.
Ngày hôm sau, hành trình ra biển ngắm mặt trời mọc vào sáng sớm đã hủy bỏ, đổi thành tự do hoạt động cả ngày.
Náo nhiệt tới hơn nửa đêm, quả nhiên sáng hôm sau đa số mọi người đều không dậy nổi.
Qua khoảng thời gian có ánh nắng mặt trời gay gắt nhất của buổi chiều, Tiểu Nặc đòi đi ra bờ biển.
Có một bãi biển tư nhân bên ngoài khách sạn, Tiểu Nặc kêu gào trong nhóm công ty, rủ một số đồng nghiệp đi cùng nhau.
Kiều Hải Tinh vốn định ở lại khách sạn ngủ một lát, nhưng bị Tiểu Nặc kéo vào đội ngũ xuống biển chơi.
Bãi biển tư nhân của khách sạn không quá rộng nhưng lại rất sạch sẽ, trên bờ cát dựng một loạt ô che nắng và ghế nằm, một đầu khác có một vị khách nước ngoài đang ngồi ôm một chị gái mặc bikini trong ngực.
Tiểu Nặc ngủ đủ rồi, tràn đầy năng lượng lao vào vòng ôm của biển lớn.
Kiều Hải Tinh tìm một cái ghế, nằm dưới tán ô che nắng nghịch điện thoại.
Xa Thừa Vũ có vẻ không vui, từ lúc anh xuất hiện ở quán bar đêm qua đã không bình thường rồi, không nói với cô câu nào, thậm chí còn chẳng liếc mắt nhìn cô lấy một cái.
Kiều Hải Tinh nghĩ rằng có liên quan đến ông chủ quán bar kia, nhưng cô lại không chắc chắn lắm.
Cô suy nghĩ một chút, gửi đi một biểu tượng cảm xúc “cầu chú ý”.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chị gái mặc bikini kia cũng đã đổi thành tư thế nằm luôn rồi.
“Đồ hẹp hòi!” Kiều Hải Tinh bĩu môi, ném điện thoại lên ghế, hầm hừ lật người.
Cô cũng muốn tắm nắng.
Tiểu Nặc chơi một lúc thì thở hồng hộc lên bờ, không biết lấy đâu ra hai quả dừa to, cô chọc chọc Kiều Hải Tinh, đưa qua một quả.
Vừa đúng lúc Kiều Hải Tinh đang khát nước, nhận quả dừa rồi uống ừng ực, chưa đầy hai phút đã hết sạch. Cô chẹp miệng: “Không ngọt!”
Tiểu Nặc: “…… Cậu ngọt, nhưng lại không thể uống cậu được!”
Tiểu Nặc thật đáng yêu! Tâm trạng Kiều Hải Tinh lại trở nên tốt hơn, cười cong mắt nói: “Tiểu Nặc ngọt nhất, Tiểu Nặc vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, IQ lại còn cao.”
Tiểu Nặc không mảy may phủ nhận lời nịnh hót này, “Ừ, mỗi tội ngực nhỏ.”
Kiều Hải Tinh: “……”
Lời thật lòng cô cũng nói hết rồi, tôi còn có thể nói cái gì nữa!!
Tiểu Nặc uống một ngụm nước dừa, dùng bả vai huých huých Kiều Hải Tinh rồi nói: “Lại cho cô thêm một cơ hội để lấy lòng tôi nè.”
Ánh mắt Kiều Hải Tinh sáng lên, “Gì vậy?”
Tiểu Nặc hất cằm, chỉ hướng bờ biển, “Đi bơi cùng tôi điiii!”
Vẻ mặt Kiều Hải Tinh đầy khó xử, “Tôi không biết bơi!”
Tiểu Nặc hơi há miệng, “Không phải cô là sao biển à? Sao lại có thể không biết bơi?”
Kiều Hải Tinh: “…… Tôi là sao biển mẫu vật thôi được chưa?”
Tiểu Nặc: “Không được! Nhanh lên, tôi dạy cô bơi. Sao biển mà lại không biết bơi, cô nói xem đám tôm cá nhỏ sẽ thấy sao? Đám rong biển tảo biển sẽ nghĩ như thế nào về cô hả?!”
Kiều Hải Tinh không còn lời gì để nói, bị Tiểu Nặc kéo xuống biển.
Tiểu Nặc sợ cô gặp nguy hiểm nên đưa cho cô một chiếc phao.
Mọi người đều chơi ở khu nước nông, một lát sau Kiều Hải Tinh cũng không còn sợ như ban đầu.
Sóng biển cuộn lên từng đợt, tới rồi lại đi, đi rồi lại tới.
Kiều Hải Tinh ôm phao bơi ngược dòng, trong lúc lặp đi lặp lại hành động ngốc nghếch này lại cảm nhận được một chân lý cuộc sống: Ừm, từ trước đến nay, sống đến giờ này luôn mang trọng trách lớn tiến về phía trước.
Hơi kính nể mình rồi đấy!!
Sắc trời dần tối đi, chân trời được ánh mặt trời sắp lặn của buổi chiều tà nhuộm vàng, sóng gió bắt đầu càng lúc càng lớn.
Một con sóng to đổ ào kéo Kiều Hải Tinh xuống nước, cô hoảng loạn giãy giụa hai cái, bắp chân đột ngột bị chuột rút.
Tiểu Nặc quay lại nhìn Kiều Hải Tinh, thấy cô đang khua tay múa chân chơi đùa dưới biển, nhưng ngay sau đó, Tiểu Nặc chợt cảm thấy không đúng lắm, Kiều Hải Tinh bị sóng biển cuốn đi xa hơn, là cô ấy đang giãy dụa……
“Hải Tinh! Hải Tinh! Mọi người ơi cứu mạng!!!” Tiểu Nặc hô lớn, cô ấy luống cuống tay chân vội vã mặc áo phao cứu hộ, chuẩn bị đi cứu Kiều Hải Tinh.
Xa Thừa Vũ vừa mở hội nghị trực tuyến với phía đầu tư, sau khi kết thúc mới nhìn thấy tin nhắn WeChat Kiều Hải Tinh gửi tới.
Anh nhẹ nhàng cong khóe miệng, cô nhóc này, còn biết tới tìm anh à?!
Anh lại ngẫu nhiên lướt tin tức trên WeChat, thấy Tiểu Nặc hô hào rủ mọi người đi ra biển.
Không cần phải nói, chắc chắn kiểu gì cô gái nhỏ cũng bị kéo đi, anh lấy chỗ quần áo trong vali ra chọn lựa một hồi, cuối cùng cũng chọn được một chiếc quần đi biển.
Ừm, màu cam, trẻ trung đấy.
Sau đó anh lại lấy sáp vuốt tóc ra, vuốt một kiểu tóc thật ưng ý rồi mới chậm rãi ra ngoài.
Một đám người đang vây quanh bờ biển, nhìn kỹ thì thấy đều là người trong công ty mình.
Đang thưởng thức cảnh mặt trời lặn à?
Nhưng mà ngắm mặt trời lặn thì có cần phải kích động như thế không?
Xa Thừa Vũ nhanh chóng đến gần, trong đám người không có bóng dáng Kiều Hải Tinh, có đồng nghiệp đang gân cổ lên gọi tên Kiều Hải Tinh.
Bước chân Xa Thừa Vũ bỗng khựng lại, máu trong người anh bỗng lạnh toát.
Anh chẳng để ý tới chiếc quần đi biển mới đổi, cũng chẳng màng tới kiểu tóc vừa được vuốt gọn, chạy từng bước dài tới bờ biển, lao ra không chút suy nghĩ khi nhìn thấy cái đầu nhỏ đang giãy dụa trong biển nước kia.
Rất nhanh Kiều Hải Tinh đã mất hết sức lực, lúc mới đầu cô còn có thể nghe thấy tiếng gọi của các đồng nghiệp, hiện tại chỉ cảm thấy mình càng trôi càng xa.
Xong đời rồi, cô nghĩ, có lẽ chẳng mấy chốc mà trôi xừ tới Đại Tây Dương mất.
Ơ không, đây là Tam Á mà.
Vậy cô có thể bị người Philippines nhặt được không??
Khi cô đang miên man suy nghĩ, ý thức dần trở nên mơ hồ thì một bàn tay to bắt được cô.
Xa Thừa Vũ mím chặt môi, lập tức giữ chặt Kiều Hải Tinh rồi ôm chặt cô vào trong ngực.
**
Kiều Hải Tinh bị cơn đói làm tỉnh giấc.
Cô mơ thấy mình đi bơi ở vịnh và bắt hải sản, cô còn biết lặn xuống nước, mấy thứ như tôm cá nhỏ, tảo biển rong biển cũng không dám coi thường cô, hết sức cung kính dâng đồng bọn của mình lên làm bữa tối cho cô.
Tuyệt thực sự!
Nhưng mà ngay lúc cô muốn ăn uống thỏa thích, thì tỉnh……
Kiều Hải Tinh mở mắt ra, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.
Cô nhớ tới chuyện mình bị rơi xuống nước, nhưng sau đó lại mất đi ý thức, không biết là ai đã cứu cô.
Cô nhìn khắp nơi xung quanh, thấy lạ lạ, đây không phải là phòng của cô!!
Chẳng lẽ thật sự trôi tới Philippines rồi??
Ôi má ơii……
Người đàn ông ngồi trong góc ho nhẹ hai tiếng, Kiều Hải Tinh nghe thế thì nhìn sang, thấy Xa Thừa Vũ ngồi ở phía sau bàn làm việc.
May thay, là người mình!
Kiều Hải Tinh như được sống lại, cô để chân trần lon ton chạy tới.
Xa Thừa Vũ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn còn trắng bệch của cô, không nhẫn tâm trách móc nặng nề, chỉ hỏi cô: “Có khó chịu chỗ nào không em?”
Kiều Hải Tinh vặn vặn cổ nhúc nhích chân, cười tủm tỉm trả lời: “Không có, chỗ nào cũng dùng tốt.”
Xa Thừa Vũ nhìn đôi chân nhỏ trắng nõn trên mặt đất của cô, xụ mặt nói: “Ngồi lên đùi anh hoặc quay lại đi giày vào, chọn một cái?”
Khuôn mặt Kiều Hải Tinh lập tức đỏ lên, chầm chậm chạy về đi dép lê.
Xa Thừa Vũ: “……”
Sớm biết thế thì đã không cho cô chọn.
Kiều Hải Tinh ngồi trên sofa đối diện anh, bỗng nhiên nhớ tới chuyện chiều nay anh đã không trả lời tin nhắn WeChat của cô.
Cô mất hứng chu môi hỏi: “Sao anh không trả lời tin nhắn WeChat của em?!”
Xa Thừa Vũ cúi đầu xem notebook, “Buổi chiều anh bận.”
Bận cái quỷ ấy!
Kiều Hải Tinh trừng mắt, thở phì phò nói: “Em về phòng em đây!”
Xa Thừa Vũ bước hai bước vòng qua túm lấy cánh tay cô: “Đêm nay em ngủ ở chỗ này.”
Kiều Hải Tinh không thể tin nổi trợn tròn đôi mắt, “Ngủ ngủ ngủ…… Ngủ ở đây á?”
Xa Thừa Vũ bình tĩnh gật đầu.
Kiều Hải Tinh cúi đầu, đôi mắt lúng liếng không dám nhìn thẳng, nhỏ giọng hỏi: “Anh…… Anh muốn làm gì đấy?”
Xa Thừa Vũ cười hừ một tiếng, “Em nói thử xem?”