• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng Cao Duy ở ngay trên Liêu Thần Hi, khi hai người tới nơi bị mấy paparazi theo dõi chụp trộm. Liêu Thần Hi nghiêm mặt, nhìn thấy bọn họ lại phiền, Cao Duy thì không bận tâm mấy, cười bảo Liêu Thần Hi “Thật ra bọn họ có thể chụp công khai mà.”

“Chụp cái đầu anh!” Liêu Thần Hi nhanh chóng vào khách sạn, Cao Duy và Jeffrey theo vào sau.

Sau khi về phòng, chỉ còn lại Liêu Thần Hi và Jeffrey, cậu bổ nhào lên giường, nhìn Jeffrey xử lý bó hoa của Cao Duy.

“Lãng mạn ghê!” Jeffrey vui mừng đầy mặt, cứ như người được tặng hoa là cậu ta vậy.

“Tạo hiệu quả chương trình thôi!” Liêu Thần Hi lắc chân, nằm trên giường nghỉ ngơi.

“Có thể tạo được hiệu quả chương trình như thế cũng là do năng lực diễn viên đỉnh cao! Úi giời, cưng không biết lúc Cao Duy đi ra kí giả truyền thông bên ngoài ra sao đâu!”

Liêu Thần Hi ngồi dậy, đạp cậu ta một cái “Ra sao?”

“Như một đám fan não tàn! Mà nói thật, Cao Duy đẹp zai khiếp, là cái kiểu rù quyến dã man, anh ta xuất hiện cái là…” Jeffrey chợt nhìn sang Liêu Thần Hi, nhanh chóng đổi chủ đề “Cục cưng, ăn khuya không?”

“Em không đẹp zai à? Em không quyến rũ à?” Liêu Thần Hi mặt không thay đổi chất vấn.

“Chuyện này…” Jeffrey đang cố gắng tìm từ, không biết phải nói sao để nghệ sĩ nhà mình không bị tổn thương “Thì không phải cùng một kiểu đẹp mà.”

“Thế kia là kiểu đẹp thế nào?” Liêu Thần Hi tiếp tục truy hỏi.

Đúng lúc này có người gõ cửa, Jeffrey nhanh chóng chuồn đi mở cửa, trong lòng thầm dập đầu cảm tạ thanh niên vừa giải cứu mình.

Cửa vừa mở ra, Cao Duy – người mới chiều nay đẹp zai tới nỗi khiến cậu ta không khép nổi chân đang mặc đồ thể thao đứng ở ngoài, tóc hãy còn nhỏ nước.

“Anh Duy! Nhanh vậy sao!” Jeffrey nói xong, thấy mình hình như hiểu lầm gì đó rồi, ngại ngùng cười để anh tiến vào.

“Thần Hi đâu?”

“Nằm đó kìa!” Jeffrey thấy Cao Duy đến, lấp tức chạy như bay, gọi “Thần Hi! Anh Duy đến!”

Sau đó, nhanh nhẹn lách người, chuồn mất.

Liêu Thần Hi không phản ứng lại, Cao Duy đành phải tới bên giường cậu.

“Chuẩn bị ngủ à?”

Liêu Thần Hi nằm trên giường dòm Cao Duy, người kia cúi đầu, cậu nhìn hồi lâu bảo “Sao anh không có hai cằm?”

Cao Duy không lĩnh hội nổi mạch não của cậu, kéo người dậy bảo “Nghe nói bên trên có vườn hoa, lên chơi chút không?”

Liêu Thần Hi vốn không muốn động nhưng nghe Cao Duy nói thế thì hơi động lòng, ngẫm lại thì, trong gió hè se se lạnh, hai người ngồi trong vườn hoa nhâm nhi chút rượu, thích phải biết.

“Thế anh đợi em chút, em đi tắm đã.”

Cao Duy thuận theo mặt cậu nhìn xuống, quan sát lên xuống, cười bảo “Đi đi.”

Liêu Thần Hi cảm thấy ánh mắt anh rất kì lạ, nhấc chân chạy mất.

Lúc tắm cậu cứ nghĩ mãi ánh mắt Cao Duy khi đó có ý gì, loại cảm giác đó quá đỗi mập mờ khiến cậu thấy hơi bất an, còn tại sao bất an cậu cũng chẳng rõ.

Tắm xong, Liêu Thần Hi mặc áo tắm ra ngoài thay quần áo, Cao Duy ngồi trên sô pha nghịch điện thoại.

“Em thay quần áo, anh đợi chút.”

Cao Duy ngẩng đầu lên nhìn cậu, dòm lom lom vào bắp chân cậu, bảo “Lông chân kìa.”

Liêu Thần Hi nổ tung, quay sang bóp cổ Cao Duy, tàn bạo bảo “Bởi vì em là đàn ông!”

Tư thế hai người rất thân mật, một chân Liêu Thần Hi quỳ trên sô pha, một chân đặt giữa hai chân Cao Duy, đợi đến khi thấy mất tự nhiên, Liêu Thần Hi vội vàng tụt xuống, rút chân phải ra, nhưng dép lê bị Cao Duy giẫm phải nên suýt chút ngã sấp xuống.

Cậu nằm lên người Cao Duy, đối phương ôm lấy cậu, cười trêu “Tuổi trẻ nóng vội như vậy, xin lỗi anh trai mau, suýt chút bị em bóp chết rồi.”

Cao Duy nói chuyện nhưng một chút tức giận cũng không có, dán vào tai Liêu Thần Hi khiến trong lòng cậu cảm thấy lạ lùng quá đỗi.

Liêu Thần Hi đẩy Cao Duy nhưng người kia lại càng ôm chặt hơn, cậu im lặng một chút, sau đó cười quay đầu, môi hai người cách nhau vô cùng gần.

Liêu Thần Hi nhìn Cao Duy, một tay đặt trên cổ người ta, bảo “Anh trai, xin lỗi.”

Cao Duy cúi đầu, ánh mắt liếc tới quần lót lộ ra ngoài dưới lớp áo tắm rộng mở, anh ngẩng đầu, khoé miệng cong cong bảo “Không có thành ý chút nào.”

Liêu Thần Hi lườm anh, bỗng đẩy đầu anh ra, từ trên người anh ngồi dậy.

“Được voi đòi tiên chính là bảo anh đấy!” Cậu dừng lại, đến tủ đựng hành lý lấy quần áo, quay đầu liếc Cao Duy một cái “Em thay quần áo anh muốn nhìn à?”

Cao Duy gật đầu “Muốn nhìn.”

Liêu Thần Hi bướng bỉnh, Cao Duy càng như vậy cậu càng không thèm đi theo con đường đứng đắn, trực tiếp ở trước mặt Cao Duy cởi áo tắm, toàn thân trên dưới chỉ còn mỗi cái sịp xanh đậm.

Giọt nước trên tóc chảy dài xuống ngực, Liêu Thần Hi nghĩ, mẹ nó, mình quả là quyến rũ.

Cậu mặc một cái quần đùi sáng màu, rồi đến áo phông, mặc quần áo tử tế rồi thì vẩy tóc, nước bắn tung toé khắp nơi.

“Nước của em dính lên người anh rồi.” Cao Duy nói không có tình cảm gì, nhưng vào tai Liêu Thần Hi lại ra một tầng ý khác.

Cậu không thèm để ý tới Cao Duy, vừa tìm điện thoại trên giường vừa nghĩ, rốt cuộc có phải tên kia mới nói chuyện bậy bạ không nhỉ?

Chuẩn bị xong xuôi, Liêu Thần Hi gọi anh “Đi thôi.”

Cao Duy đứng lên, quan sát cậu từ trên xuống dưới, sau đó quay người ra ngoài trước.

Hai người vào thang máy lên tầng cao nhất, nghe bảo đoàn phim đã thuê sân thượng rồi, Liêu Thần Hi cữ ngỡ trên đó đông người lắm, ít nhất là sẽ có nhân viên công tác liên hoan trên này, nhưng đến nơi mới nhận ra chả có ma nào cả.

“Tối nay mấy người kia không liên hoan à? Đi đâu hết rồi?”

“Còn chưa về đâu.” Cao Duy đi tới bàn dài rót rượu vang đỏ vào hai ly, đưa cho Liêu Thần Hi “Anh hỏi rồi, bây giờ họ đang ở ngoài ăn thịt nướng, dự là sẽ không về sớm đâu.”

“… Sao bảo lên đây…” Hồi chiều nhân viên công tác bảo tối nay có liên hoan ở khách sạn, mời Liêu Thần Hi đi cùng, tổ chức trên vườn hoa sân thượng, lúc đó Liêu Thần Hi nghĩ hoạ có điên mới lên trên đó cho muỗi thiêu nên từ chối không đi, không ngờ mấy người kia không đáng tin thế, bỗng nhiên đổi địa điểm giữa chừng, nhưng mà đồ ăn và rượu đều chuẩn bị xong rồi nên cậu không ngại dùng đâu.

Cậu nhận ly rượu ngồi xuống xích đu bên cạnh hai người, nhấp một ngụm rượu, nhìn Cao Duy đi tới.

Người kia ngược sáng khiến cậu không thấy rõ, tới gần từng bước một, chẳng rõ tại sao, Liêu Thần Hi bỗng thấy hơi khẩn trương.

Cao Duy ngồi xuống cạnh Liêu Thần Hi, hai người không ai lên tiếng, dựa vào xích đu nhẹ nhàng đung đưa.

Cứ ngồi mãi như vậy, rượu của Liêu Thần Hi đã cạn, cậu nhìn ly bảo “Chiều nay tự nhiên anh đến doạ em hết hồn.”

Cao Duy quay sang nhìn cậu hỏi “Vui không?”

Liêu Thần Hi không nhìn Cao Duy, ngẩng đầu nhìn trăng bảo “Cong thật đấy!”

“…” Cao Duy nở nụ cười, lắc đầu.

“À, sao hồi đó anh lại không đóng phim nữa?” Liêu Thần Hi nghĩ mãi vẫn không biết nguyên nhân tại sao khi đó Cao Duy dừng lại, trước có hỏi qua Jeffrey nhưng Jeffrey cũng không biết.

Cao Duy khép mắt lại, đưa ly cho cậu, bảo “Rót thêm cho anh một ly rồi anh nói cho em.”

Liêu Thần Hi không tình nguyện lắm đâu nhưng mà lòng hiếu kì thôi thúc, hơn nữa cậu cũng uống hết rượu mất rồi nên rót một hay hai ly cũng không khác nhau mấy.

Cậu nhận lấy ly của Cao Duy, đứng lên rót rượu.

Cao Duy mở mắt nhìn bóng lưng Liêu Thần Hi, trên mặt không có biểu tình gì nhưng cuối cùng vẫn thở dài một hơi.

“Thần Hi.” Cao Duy bỗng gọi tên cậu.

Liêu Thần Hi rót rượu chợt run tay một cái, rượu đổ hết lên tay.

“Hở? Anh đợi chút!” Liêu Thần Hi hít sâu một hơi, cậu thấy hình như mình quá chén mất rồi, nếu không sao lại thấy tiếng Cao Duy gọi mình gợi cảm đến vậy.

Cao Duy tới gần, đứng cạnh cậu, rút sẵn khăn ướt đợi cậu rót rượu xong sẽ cho cậu lau tay.

Kết quả hai người còn chưa kịp nói tiếp thì bên ngoài truyền tới tiếng reo hò ầm ĩ.

Người của đoàn làm phim đã trở lại.

Liêu Thần Hi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Cao Duy.

Trong lòng Cao Duy cũng cảm thấy tiếc nuối, anh còn muốn ngồi cùng Liêu Thần Hi trên này lâu hơn chút nữa.

Nhưng mà nhiều thêm một người sẽ phiền lắm, Cao Duy nhận rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó cầm tay Liêu Thần Hi lau cho cậu, bảo “Chúng ta đi xuống đi.”

Liêu Thần Hi gật đầu, đặt ly xuống rồi ra ngoài cùng Cao Duy.

Vườn hoa sân thượng có ba cửa, hai người tránh những người kia nên rời đi theo một cửa khác.

Lúc xuống tầng, Cao Duy nói “Lát về nghỉ ngơi cho đàng hoàng, đợi về Bắc Kinh anh giới thiệu cho em một bác sĩ đông y, bệnh đau đầu của em phải chữa, uống thuốc giảm đau mãi cũng không được.”

Liêu Thần Hi muốn hỏi anh làm sao lại biết cậu bị đau đầu nhưng mà chưa kịp hỏi thì đã tới tầng Cao Duy ở.

Cao Duy vươn tay búng trán Liêu Thần Hi, bảo “Ngủ ngon.”

Cửa thang máy đóng lại, Liêu Thần Hi sờ cái trán bị búng đau, không hiểu sao lại cười.

________________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK