Bây giờ Cao Duy không có cách nào tự lái xe được, mà gọi taxi cũng không tiện lắm vậy nên lại phải quay lại phòng Liêu Thần Hi, gõ cửa “Này anh đẹp trai, có thời gian giúp chút chuyện không?”
Mỗi lần Liêu Thần Hi chuẩn bị vào đoàn phim, tâm tình đều kém cực kì, đặc biệt là trời nóng, lần này cậu đóng phim tiên hiệp, mặc đồ cổ trang nóng thấy bà luôn.
Cậu dẩu môi cau mày, mất hứng bảo “Làm gì?”
Cao Duy bám tường đi qua xem cậu, cười hỏi “Sao thế này? Ai dẫm đuôi em?”
“Anh!” Liêu Thần Hi đặt mông ngồi xuống sàn “Anh định làm gì, không thấy em đang bận à?”
“Anh cần tới phòng trà bàn ít chuyện với Chu Tiểu Hồng, nhưng em xem chân anh này, không tự lái xe được.”
Liêu Thần Hi hiểu ý anh, dựa vào tủ đầu giường híp mắt nhìn anh “Em đưa anh đi thì em được lợi gì nhờ?”
Cao Duy vốn không định nhờ Liêu Thần Hi đưa anh đi, ý anh là nhờ Jeffrey giúp anh.
“Vậy em muốn gì nào?”
Liêu Thần Hi hơi khẩn trương, cậu nhận ra dạo này cậu càng ngày càng xấu hổ trước mặt Cao Duy, nhưng cậu luôn cảm thấy lúc Cao Duy cười với cậu có gì đó cực kì chiều chuộng.
Bị hình ảnh mình tự ảo tưởng làm cho hạnh phúc muốn xỉu – Liêu Thần Hi – cúi đầu nghịch vali, bảo “Còn chưa nghĩ ra, đợi em nghĩ ra rồi nói tiếp.”
“Được, vậy ghi sổ trước, giờ em có thể đưa anh đi không?”
“Đi thôi.” Liêu Thần Hi đứng lên, cúi đầu nhìn Cao Duy vẫn ngồi dưới sàn “Anh đáng ghét thế nhờ!”
Ngoài miệng nói người ta đáng ghét nhưng vẫn cố tình mặc đồ tông xẹt tông với Cao Duy mới chịu, hai người ngồi trên xe, Liêu Thần Hi ngồi ở ghế lái mở camera điện thoại, gọi Cao Duy nhìn sang “Qua đây, em sắp vào đoàn phim rồi, nhân lúc chưa vào đoàn thì thồn cơm chó cho mọi người nào.”
Cao Duy rất phối hợp, đặt tay trái lên vai Liêu Thần Hi, ngực anh dán vào lưng Liêu Thần Hi, hai người vô cùng ăn ý làm mặt quỷ với camera.
Liêu Thần Hi không đăng weibo ngay mà lưu ảnh, sau đó lái xe thẳng tới phòng trà.
Cao Duy ngồi ghế cạnh tài xế nhắm mắt dưỡng thần, mắt nhắm nhưng não vẫn hoạt động, anh có thể cảm nhận được thái độ của Liêu Thần Hi với anh có chuyển biến, từ thằng nhóc thối không tôn trọng người khác, hoàn toàn không để anh vào mắt giờ đã thành con mèo nhỏ động một chút lại xù lông giương nanh múa vuốt nhưng không có tính công kích gì, tâm tư của đối phương thật ra đã bị anh nhìn thấu từ lâu.
Anh mở mắt quay sang nhìn chằm chằm Liêu Thần Hi trong chốc lát, mãi tới khi Liêu Thần Hi phát hiện, lườm anh “Nhìn gì mà nhìn? Hâm mộ em tuổi trẻ đẹp trai tài giỏi hay gì?”
Cao Duy cười cười, dựa vào ghế ngẩn người.
Anh cũng từng trải qua thời điểm như Liêu Thần Hi, ở trong độ tuổi tốt đẹp nhất, sự nghiệp tuyệt như ánh mặt trời ban trưa nhưng sau đó bắt đầu xuống dốc không phanh, thắng làm vua thua làm giặc, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, anh từ vua trở thành giặc.
Anh rất hâm mộ Liêu Thần Hi, cũng biết ơn Liêu Thần Hi, nếu như người hợp tác với anh trong chương trình không phải Liêu Thần Hi, đổi lại là ai cũng sẽ không có hiệu quả như bây giờ.
Hơn nữa tiếp xúc nhiều, anh nhận ra Liêu Thần Hi tốt lắm.
Cao Duy nhìn cửa xe, cửa kính phản chiếu lại gò má Liêu Thần Hi.
Quả thật trẻ tuổi, quả thật đẹp trai, Cao Duy cười, nhướng mày với cái bóng Liêu Thần Hi.
Đến dưới phòng trà, Cao Duy định bảo lát sẽ nhờ Chu Tiểu Hồng đưa anh về nhưng Liêu Thần Hi nói “Em đi dạo, vừa khéo đợi anh về luôn.”
Cao Duy xoa đầu cậu, lấy mũ từ ghế sau xe đội cho cậu “Thế này không bị chú ý!”
Liêu Thần Hi bị anh làm cho ngượng ngùng, lẩm bẩm “Cứ như ba em ấy.”
“Anh chưa già đến thế.” Cao Duy lắc nhẹ cằm Liêu Thần Hi “Anh đi trước, lát xong sẽ gọi cho em!”
Liêu Thần Hi nhìn bóng lưng Cao Duy, sờ cằm, chỗ vừa bị Cao Duy chạm qua, cậu thấy cậu bây giờ chả khác nào thằng cu học sinh cấp ba thích đến mấy cũng chẳng dám nắm tay người ta, vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ, cũng vô cùng xấu hổ.
Cao Duy đến phòng riêng Chu Tiểu Hồng bảo, vừa vào đã thấy Vu Tiêu đang bị mắng.
Anh không ngờ Vu Tiêu cũng ở đây, vừa thấy cậu ta lại nổi giận muốn đánh người.
“Qua đây.” Chu Tiểu Hồng thấy anh đến, kéo ghế cho anh ngồi “Ngồi xuống đi, hôm nay có chuyện gì thì hai người nói hết ra đi, ngày mai Vu Tiêu sẽ đi, nói xong cả hai hết khó xử.”
Chu Tiểu Hồng nói xong thì ra ngoài, trong phòng chỉ còn Cao Duy đang lạnh mặt và và Vu Tiêu cúi gằm đầu.
“Đúng lúc tôi muốn tìm cậu.” Cao Duy mở miệng trước “Tôi không biết bây giờ cậu trở về là có ý gì nhưng tôi phải nói rõ cho cậu, tôi sẽ không tha thứ cho cậu, bởi cậu gần như đã hoàn toàn hủy hoại tôi!”
Vu Tiêu gục trên bàn, dần dần bắt đầu nức nở.
Cao Duy không muốn nghe cậu ta khóc, đánh vào đầu cậu ta một cái, lạnh lùng nói “Có chuyện gì thì nói, đừng khóc óc ỉ ôi.”
“Em hối hận rồi, lúc đó em là thằng ngu!” Vu Tiêu ngẩng mặt lên, bắt lấy tay Cao Duy “Anh đối tốt với em, em biết nhưng em cảm thấy… Khi đó em rất bối rối, cảm thấy anh không xứng với em.”
Cao Duy rút tay ra, lấy khăn giấy lau tay.
“Em thật sự biết sai rồi!” Vu Tiêu lại muốn cầm tay Cao Duy, bị anh tránh thoát, cậu ta dựa vào ghế nói “Em biết lúc trước em ngu dốt khiến mọi người đều tổn thương, chị Tiểu Hồng cũng rất giận em nhưng mấy năm em ở nước ngoài chị ấy thỉnh thoảng còn liên lạc với em, nhưng anh không hề hỏi thăm em lấy một lần…”
“Cậu muốn tôi hỏi thăm cậu cái gì? Hỏi cậu đã chết chưa hay sao?” Cao Duy cố gắng kiềm nén cơn giận bảo “Chuyện cậu làm khi đó là chuyện con người sẽ làm sao? Cậu biết nghề này của tôi một khi bị phát hiện chơi ma tuý sẽ có hậu quả gì, cậu thì tốt rồi, tôi đối tốt với cậu như thế, tin tưởng cậu như thế, cậu lại đẩy tôi vào hố lửa. Lúc trước, cậu đi thẳng một mạch, tôi không dám tới trại cai nghiện, chỉ có thể tự nhốt mình trong nhà, việc gì cũng không dám nhận, sợ bị người ta nhìn ra manh mối, cậu biết khi đó tôi phải trải qua như nào không, điều may mắn duy nhất của tôi khi đó là cậu còn sót lại chút nhân tính, trong lúc tôi không biết chỉ cho tôi dùng vài lần, vẫn còn cơ hội bỏ.”
Cao Duy bật dậy, bóp chặt cổ Vu Tiêu, hung tợn nói “Lúc đó tôi sống không bằng chết, khi đó tôi nghĩ, tại sao Vu Tiêu không ở đây, nếu cậu ta ở trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ đồng quy vu tận với cậu ta.”
Vu Tiêu bị anh bóp cổ thở không được, hai tay cố gắng muốn đẩy tay Cao Duy ra.
Cao Duy cúi đầu nhìn gân xanh trên tay, nghiến răng buông tay.
Vu Tiêu ngã xuống ghế liên tục ho khan, cậu ta rất rất gầy, cả người nhìn như một lão già bệnh tật gần đất xa trời.
Cao Duy từ trên cao nhìn xuống cậu ta, hận thấu xương, kẻ này đã từng lợi dụng tình cảm của anh, triệt để huỷ diệt anh, nếu như không phải anh đúng lúc phát hiện, anh nhất định sẽ không còn cơ hội gượng dậy.
Anh ngồi xuống, tỉnh táo lại, nói với Vu Tiêu “Cút về Mỹ đi, đừng tiếp tục để tôi phải thấy cậu, cũng đừng đụng tới Liêu Thần Hi, cậu không xứng chạm vào một sợi tóc của em ấy!”
Vu Tiêu lau nước mắt nhìn anh, nghẹn ngào “Anh Duy, anh biết những ngày ở Mỹ em đã nghĩ gì không, em thật sự hối hận, em yêu anh, nếu như lúc trước em chấp nhận bên anh…”
“Đừng!” Cao Duy ngắt lời cậu ta “Lúc trước, việc tốt duy nhất mà cậu làm là không ở bên tôi, nếu không bây giờ sợ là tôi cũng sẽ như cậu, người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Vu Tiêu đau xót, rút giấy ăn lau mặt “Anh Duy, chúng ta chưa từng làm tình, anh làm với em một lần đi, ở chỗ này.”
Cao Duy bị cậu ta chọc tức tới bật cười, lắc đầu bảo “Vu Tiêu, có phải cậu chơi ma tuý đến mụ mị đầu óc rồi không?”
“Không phải trước kia anh rất muốn làm với em sao? Bây giờ coi như em cầu xin anh, xem như thành toàn cho em một tâm nguyện.”
“Cậu thôi đi, cậu đã làm với bao nhiêu người, mắc bao nhiêu bệnh tôi cũng không biết, hơn nữa, bây giờ tôi thật sự không có hứng thú với cậu.”
“Vậy anh có hứng thú với ai?” Vu Tiêu lạnh lùng “Liêu Thần Hi à?”
“Liên quan gì đến cậu? Tôi không muốn nhắc lại lần nữa, cậu tránh xa em ấy ra.”
Vu Tiêu lại một lần nữa ngồi phịch xuống ghế, nước mắt giàn giụa “Anh Duy, em thật sự rất hối hận.”
“Muộn rồi.” Cao Duy nhìn điện thoại, anh vào đây không lâu lắm, để Liêu Thần Hi ở ngoài anh không yên lòng, thằng nhóc kia không cẩn thận gì hết, đi đâu cũng dễ bị fans và paparazi nhận ra.
“Anh vội lắm à?” Vu Tiêu nhìn về phía điện thoại Cao Duy.
Cao Duy nhắn Liêu Thần Hi tới hầm gửi xe đợi anh, sau đó đứng lên bảo “Điều gì cần nói cũng nói xong rồi, nếu cậu thật sự có thể đối tốt với tôi một lần thì hãy triệt để cút khỏi cuộc sống của tôi.”
Vu Tiêu không nói gì, nhìn Cao Duy đẩy cửa ra ngoài.
Cậu ta dựa vào ghế khóc không ngừng, sau khi Chu Tiểu Hồng đi vào thấy cậu ta như vậy thì thở dài thườn thượt.
“Cậu nói xem, cậu không nên trở về mới đúng.”
“Nhưng em thật sự hối hận rồi.” Vu Tiêu ôm Chu Tiểu Hồng khóc lóc “Chị Tiểu Hồng, anh ấy thật sự rất hận em.”
Chu Tiểu Hồng vỗ lưng Vu Tiêu, cô đã từng coi Vu Tiêu như em trai ruột trong nhà, hai người tuy chỉ chênh nhau một tuổi nhưng Vu Tiêu lại hệt như một đứa trẻ bốc đồng, cô liên tục giúp cậu ta giải quyết phiền phức, nhưng phiền phức lại cứ liên tục tìm đến không thôi.
Cô đã từng rất hi vọng Cao Duy và Vu Tiêu có thể ở bên nhau, đây là hai người bạn tốt nhất của cô nhưng chuyện Vu Tiêu làm lúc trước quả thật hơi quá đáng, khi ấy, Vu Tiêu vừa không chấp nhận Cao Duy, lại vừa muốn dùng cách này buộc Cao Duy bên cạnh, bây giờ xem ra là tự làm tự chịu. thuydu0001.wordpress.com
Trong đầu Cao Duy rối như tơ vò, tâm tình lúc xuống tầng cũng cực kì tệ.
Anh đi thẳng từ trên tầng xuống hầm xe, lúc ra khỏi thang máy bỗng thấy Liêu Thần Hi ngồi xổm trước xe trêu mèo.
Đó là một con mèo con lông màu vàng trắng đan xen, bước đi còn xiêu vẹo, Liêu Thần Hi liên tục chọc nó, chủ mèo con đứng bên cạnh chụp ảnh.
Phút chốc, tâm tình Cao Duy tốt lên, cảm thấy bản thân sau khi đi một vòng trong địa ngục, mở mắt bỗng phát hiện thì ra mình đang ở thiên đường.
Liêu Thần Hi nhìn sang, cười vẫy tay với anh, sau đó ôm mèo trả lại cho chủ của nó.
Cao Duy đi từng bước về phía Liêu Thần Hi, nhìn người ấy chạy tới đỡ anh.
“Chân anh hình như tốt lên nhiều rồi.” Liêu Thần Hi cúi đầu nhìn mắt cá chân anh, cảm thấy không còn vấn đề gì lớn nữa.
Cao Duy không lên tiếng, choàng tay qua vai Liêu Thần Hi, ôm chặt cậu, thuận thế tựa cằm lên đầu cậu.
“Anh làm gì đấy!” Liêu Thần Hi muốn giãy giụa nhưng sợ làm ngã Cao Duy, chỉ đành giữ nguyên cái tư thế mất tự nhiên này đi về xe.
Chủ của mèo con nhìn hai người họ, suýt thì vỗ tay hoan hô ầm ầm trong xe, cô mở điện thoại, đăng nhập weibo của mình.
ID weibo của cô là: Áo bông nhỏ của chồng chồng Duy C.
________________________________