Đến ngày thứ ba, ba mẹ La Huân không thể ngồi yên được nữa, hay tin ba mẹ cậu tới thì dù thế nào cũng phải gặp mặt một lần.
Trịnh Việt Lâm đang cho ba mẹ xem vé tàu, lòng cầu nguyện hai người nhanh nhanh về nhà, nào ngờ La Huân rón rén tới gõ cửa bảo: “Ừm… Cô chú ạ, ba mẹ con biết cô chú tới chơi nên muốn mời hai người cùng ăn một bữa…”
Trịnh Việt Lâm ngẩng đầu nhìn hắn, căng thẳng siết chặt nắm tay.
“Được.” Không ngờ ba Trịnh lại đồng ý không chút do dự, “Đừng để ba mẹ cháu tiêu tiền, mua ít thức ăn rồi ăn ở nhà thôi.”
Trịnh Việt Lâm và La Huân nhìn nhau, vội bảo: “Ba! Bên này kiểu vậy đấy, nếu có khách sẽ phải ra ngoài ăn!”
Ba Trịnh hoài nghi nhìn Trịnh Việt Lâm, mẹ Trịnh cười bảo: “Vậy được, lão Trịnh, anh đừng phiền nhiễu nữa!”
“Anh phiền nhiễu chỗ nào?” Ba Trịnh nhỏ giọng hỏi, “Anh phiền nhiễu à?”
La Huân cười trộm, chạy ra ngoài gọi điện cho ba mẹ mình, Trịnh Việt Lâm âm thầm đổi vé tàu sang hôm sau.
Hai nhà hẹn nhau tới Đại Đồng* ăn tối, ba Trịnh mẹ Trịnh không biết đó là nơi nào, nghe tên tưởng là một quán cơm bình thường, không ngờ lại là một quán vịt quay.
image
Nhà hàng vịt quay Bắc Kinh Dadong
Mấy ngày nay đã ăn vịt quay không dưới ba lần, ba Trịnh hơi không chịu nổi nhưng dù sao cũng là ăn cùng ba mẹ La Huân nên không thể nói không tốt được.
Trước khi tới, họ không hề có ý định gặp mặt ba mẹ La Huân, hơi đột ngột, cũng hơi lúng túng.
Sáu người ngồi quanh một chiếc bàn tròn, mẹ La vẫn giữ bầu không khí sôi nổi: “Sao rồi, mọi người tới Bắc Kinh chơi vui không?”
“Tốt lắm,” Mẹ Trịnh cười nói, “Chỉ khổ thân Tiểu La, ngày nào cũng phải đi cùng chúng tôi.”
“Bây giờ nó cũng không có gì làm, rảnh rỗi lắm, đi cùng mọi người càng tốt ấy mà.” Ba La rót rượu cho ba Trịnh, hai người mới được câu trước câu sau đã bắt đầu gọi anh xưng em.
“Ba tôi một chén là gục!” Trịnh Việt Lâm lo lắng kéo tay áo La Huân, “Đừng để họ uống.”
“Không sao đâu, hai người đó vui thì cứ uống thôi!” La Huân vừa dứt lời, chợt nghe ba La khoác vai ba Trịnh bảo: “Chuyện cưới xin của tụi nhỏ ấy, anh không có ý kiến gì chứ?”
Câu hỏi này của ông làm trái tim đôi trẻ vọt tới cuống họng, Trịnh Việt Lâm cắn môi dưới, nhìn thoáng qua La Huân.
“Không có đâu!” Ba Trịnh vỗ vai ba La bảo, “Hai đứa đều ngoan ngoãn! Có ý kiến gì được chứ! Đợi bọn tôi về sẽ gửi hộ khẩu cho nó, nhanh lên! Đăng kí! Cưới!”
Trịnh Việt Lâm nắm tay La Huân, nhìn chằm chằm một vòng, La Huân hoang mang quay đầu nhìn mẹ mình, bà đang cười híp mắt nhướng mày nhìn hắn, mẹ Trịnh bên cạnh thì ngẩn tò te ra.
“Xong rồi.” La Huân đột nhiên bảo, “Vừa nãy đáng ra tôi nên ghi âm lại, bây giờ làm lại được không?”
Trịnh Việt Lâm lặng lẽ mở chức năng ghi âm của điện thoại, tới gần hỏi ba mình: “Ba, ba vừa nói gì?”
Rõ ràng ba Trịnh đã say, nhìn con mình đã thành bóng chồng mất rồi: “Nói gì? Nói gì cơ?”
“Ba nói sổ hộ khẩu gì đó…” Trịnh Việt Lâm cẩn thận nhắc lại, rất sợ ba cậu tỉnh lại sẽ đổi ý.
“Sổ hộ khẩu à! Đợi ba với mẹ con về sẽ gửi sổ hộ khẩu tới cho con! Ba mẹ sẽ gửi Thuận Phong*! Cho hai đứa đăng kí kết hôn!”
*SF Express, một công ty cung cấp dịch vụ chuyển phát nhanh lớn thứ hai TQ.
Trịnh Việt Lâm kích động phát khóc, cầm điện thoại muốn đi vệ sinh.
La Huân nhanh chóng theo ra, ngay lúc Trịnh Việt Lâm chuẩn bị đóng cửa thì chui vào.
“Cậu chạy đi đâu?” La Huân hỏi.
Trịnh Việt Lâm dựa vào hắn, rầm rì bảo: “Tôi sợ ba tôi cướp điện thoại!”
La Huân bật cười, ôm cậu, hôn lên đỉnh đầu cậu: “Ba cậu đồng ý.”
“Ừ…” Trịnh Việt Lâm cũng cười theo, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, “Nhưng có điều này tôi không rõ.”
“Gì vậy?”
Trịnh Việt Lâm ngẩng đầu nhìn hắn, khó hiểu bảo: “Rốt cuộc ba tôi vừa ý cậu ở điểm nào?”
Ba Trịnh là một người nói lời tuyệt đối giữ lời, nhất là sau khi ông tỉnh rượu được con trai cho nghe lại đoạn ghi âm, trong lòng dù không muốn cũng đành phải gật đầu.
Ba Trinh nghiêm mặt suốt đường tới ga tàu, không chỉ La Huân và Trịnh Việt Lâm, ba La mẹ La cũng tới tiễn hai người.
“Ông bà thông gia đi đường bình an, có thời gian lại tới chơi nhé!” Tâm trạng ba La vô cùng tốt, kéo tay ba Trịnh lại bảo, “Ông thông gia này, lần sau lại tới uống rượu nhé! Phòng làm việc của tôi còn một tủ rượu ngon chờ ông tới uống đây!”
Ba Trịnh lúng túng cười rồi vội vàng lên xe.
Mới hai ngày Trịnh Việt Lâm đã nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh từ quê tới, ngoài sổ hộ khẩu còn có một tờ giấy, trên đó viết: Dùng nhanh rồi trả về cho ba!”
Trịnh Việt Lâm ôm sổ hộ khẩu ngã xuống sô pha cười, thầm nghĩ ba mình quả là người đáng yêu nhất quả đất.
Nhưng cậu đâu biết, buổi tối sau khi ba cậu về đã ôm sổ hộ khẩu đi ngủ, hôm sau mẹ Trịnh phải giật lại kéo người lên trấn trên mới gửi chuyển phát nhanh đi được.
Thật ra ba Trịnh không ghét La Huân, nhưng ông thấy hai đứa chưa quen biết được bao lâu đã yêu đương rồi sống chung, kể cả không ngủ chung phòng cũng không ổn lắm, quan trọng hơn là hôn nhân sao lại gấp gáp qua quýt như vậy được, ít cũng phải ba năm năm năm nữa mới tính được chứ.
Nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, ba Trịnh để tâm nhất là hình tượng trước mặt con trai, không thể tự vả mặt được nên chỉ đành đánh cuộc hạnh phúc của con mình một lần.
Ông thấy hơi thẹn với Trịnh Việt Lâm nên cuối tuần sau lại gửi cho Trịnh Việt Lâm một bản “Điều lệ Đảng”, nhận tiện yêu cầu La Huân học cùng cậu.
Trịnh Việt Lâm còn chưa kịp đi đăng kí kết hôn với La Huân đã phải vào đoàn.
Ngày cậu vào đoàn, La Huân đích thân lái xe đưa cậu đến, ban đầu định tìm trợ lý cho cậu nhưng Trịnh Việt Lâm bảo không quen, trước đây cậu không có trợ lý, quản lý cũng mặc cậu.
La Huân xót lắm, vậy nên thuê một phòng gần chỗ bọn cậu đóng phim, lúc công ty cần hắn thì hắn sẽ tới, thỉnh thoảng cũng phải đến đài truyền hình hoặc quay quảng cáo gì đó để khán giả quen mặt, phần lớn thời gian còn lại đều ở lại căn phòng nhỏ đó chơi game chờ Trịnh Việt Lâm.
Trịnh Việt Lâm đóng phim rất vui, Liêu Thần Hi đặc biệt quan tâm cậu, có gì ngon cũng cho cậu, người trong đoàn làm phim cũng tốt, đạo diễn là anh em của La Huân nên rất quan tâm cậu, từ khi cậu bắt đầu đóng phim tới bây giờ chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy, ngày nào cũng xúc động đến nỗi chỉ hận không thể bán mình cho đoàn làm phim.
Đồng thời cậu nhận ra La Huân không có bất kì tâm tư làm việc nào cả, cậu nghĩ như vậy không được nên chuẩn bị tìm thời gian nói chuyện với hắn.
Vì vậy, hai người hẹn nhau trong một đêm đen đầy gió, Trịnh Việt Lâm kết thúc công việc trở về, hai người cùng uống coca tâm sự.
“Cậu thích hát không?” Trịnh Việt Lâm hỏi.
“Cũng tạm, hồi còn đi học thì thích, còn giờ thấy hơi chán.”
“Tại sao?”
La Huân nhìn cậu, dáng vẻ nhỏ nhắn nghiêm túc của người trước mặt này làm hắn thích vô cùng: “Bởi vì ca hát rất đại trà, hơn nữa bây giờ thị trường tiêu thụ đĩa nhạc đình trệ, cậu xem anh Thần Hi đấy, nổi tiếng như vậy nhưng lượng tiêu thụ cũng thế thôi, càng nghĩ càng chán.”
“Nhưng cậu vẫn phải cố gắng lên chứ!” Trịnh Việt Lâm nắm tay hắn bảo, “Cậu mới hai hai tuổi, bây giờ cứ sống không lí tưởng như vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”
La Huân hiểu được suy nghĩ của cậu, biết anh chàng này đang cảm thấy hắn không có chí tiến thủ nên lo lắng, hắn cười kéo người vào lòng bảo: “Đợi chúng ta kết hôn xong thì tôi sẽ ngoan ngoãn theo ba đi làm, ba bảo tôi bắt đầu từ những điều cơ bản trước rồi mới làm, dù sao sau này cũng không thể để cậu nuôi tôi được!”
Trịnh Việt Lâm ngẩng đầu nhìn hắn: “Thật à?”
“Thật chứ! Cậu không tin tôi à?” La Huân nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, “Có phải cậu thấy tôi đẹp trai hơn rồi không?”
Trịnh Việt Lâm chăm chú nhìn hắn một hồi, sau đó do dự bảo: “Đẹp, rất đẹp, nhưng mà…”
Cậu nhấc một ngón tay lên chỉ: “Cậu… gỉ mắt…”