“Ăn gì?” Cao Duy nhìn một vòng, chỉ có ba gian mở cửa.
“… Sủi cảo đi.” Liêu Thần Hi tiến lên phía trước vài bước, quay đầu lại hỏi Cao Duy “Anh thích ăn gì?”
Cao Duy nghĩ thầm, quả thật là hiếm khi thấy thằng nhóc này có tâm tư đi hỏi anh thích gì đấy, anh đi lấy khay và đũa, tới gần bảo “Trừ rau cần thì ăn gì cũng được.”
Nhắc tới rau cần là Liêu Thần Hi lại đuối lý, cậu bĩu môi bảo “Em biết rồi.”
Cao Duy nhìn cậu cười, hỏi cậu “Em thích ăn gì?”
“Pizza!” Lần này Liêu Thần Hi phản ứng rất nhanh “Nhưng mấy chỗ cạnh trường ăn không ngon lắm.”
“Anh biết làm, có cơ hội sẽ làm cho em, lúc đó nhớ cho anh điểm.”
Liêu Thần Hi cong mắt cười, nhìn sang một bên, lòng bỗng lâng lâng.
Lúc hai người chọn món mới nhận ra cả hai đều không có thẻ ăn, người ta lại không nhận tiền mặt, không còn cách nào, Liêu Thần Hi đành bảo “Ừm, cháu là người nổi tiếng, không thì cháu kí tên cho bác ghi nợ được không?”
Kết quả người ta không biết Liêu Thần Hi là ai nhưng đối với Cao Duy lại cực kì nhiệt tình.
“Cậu là Tiêu Uẩn!” Ông bác thấy Cao Duy thì hơi kích động “Bộ phim đó của cậu tôi xem nhiều lần rồi, diễn tốt lắm!”
Tiêu Uẩn là một bộ phim gián điệp Cao Duy diễn khi mới vào nghề chưa được bao lâu, kĩ năng diễn của anh khi đó vẫn chưa thuần thục như sau này, nhiều năm đã qua như vậy, anh không ngờ vẫn còn người nhớ rõ nhân vật ấy.
“Bác quá khen rồi.” Cao Duy khách khí cười.
Liêu Thần Hi đứng một bên xem có hơi buồn bực, rõ ràng cậu mới là nghệ sĩ đang hot, còn Cao Duy đã hết thời, vậy mà lúc này bị ném qua một bên luôn.
“Muốn ăn gì? Hôm nay tôi mời khách!” Ông bác vẫn nhìn Cao Duy cười, còn hỏi “Vậy lát nữa cậu cơm nước xong có thể chụp với tôi một tấm không?”
Cao Duy cười, chỉ Liêu Thần Hi bảo “Bác hỏi cậu kia kìa, em ấy đồng ý thì cháu cũng đồng ý.”
Lúc này ánh mắt ông bác mới dời sang Liêu Thần Hi, cười bảo “Thằng nhóc này đẹp trai ghê, hai đứa tới đây làm gì vậy?”
Ông bác thấy camera phía sau, không dám nói lung tung.
Cao Duy đang định nhắc đang ghi hình “SH” để ông bác chú ý một chút, không ngờ Liêu Thần Hi giành nói trước “Nói chuyện yêu đương ạ!”
“Hả?” Ông bác nhìn hai người, do dự một chút, bảo “Ha ha, cái đó à, hai đứa xứng đôi lắm.”
Liêu Thần Hi nghe xong, rốt cuộc cũng hài lòng, lộ ra gương mặt tươi cười.
Toàn bộ đều rơi vào mắt Cao Duy, tâm tư nhỏ của Liêu Thần Hi dần bị anh nhìn thấu.
Cuối cùng bữa cơm này thật sự được ông bác mời, còn làm cho bọn cậu mấy loại nhân sủi cảo khác nhau, trước khi rời đi, hai người không quên chụp ảnh chung và kí tên cho ông bác.
Họ đi dạo một vòng quanh trường, đến chiều tà mới cùng nhau rời khỏi.
Tại cổng lớn, Liêu Thần Hi kéo Cao Duy lại chụp một tấm.
“Lần trước chụp ảnh là đây là lúc em tốt nghiệp.” Liêu Thần Hi hơi xúc động, cậu càng ngày càng bận rộn, dù ở rất gần trường nhưng từ sau khi tốt nghiệp chưa từng trở lại thăm trường lấy một lần “Loáng một cái đã ba năm trôi qua.”
“Thời gian trôi qua rất nhanh.” Cao Duy nhìn mấy chữ lớn trên cổng trường, nghĩ tới thời đại học của mình, anh cũng giống Liêu Thần Hi, lúc tốt nghiệp có chụp một bức cuối cùng ở cổng trường làm kỉ niệm, còn bây giờ anh đã qua tuổi ba mươi từ lâu, rời trường cũng hơn mười năm, bức ảnh kia không biết đã lạc ở đâu rồi.
Một ngày quay chụp tới đây là kết thúc, Liêu Thần Hi soi gương cảm thấy mình bị nắng làm đen mất rồi nhưng tâm trạng cậu lại tốt bất thường.
Cậu thấy mình trong gương cứ khúc khích cười mãi, Jeffrey ở bên cạnh liên tục trợn trắng mắt.
“Em mặc đồng phục học sinh có phải rất đẹp trai không?” Liêu Thần Hi hỏi Jeffrey.
Jeffrey không thèm nhìn cậu, vừa lái xe vừa bảo “Cưng thế nào cũng đẹp!”
Liêu Thần Hi vừa định lên tiếng, điện thoại chợt vang lên.
Mở ra, là Cao Duy gửi wechat.
[Cảm ơn em khiến anh tìm được cảm giác trẻ tuổi một lần nữa.]
Liêu Thần Hi đọc xong bỗng cười thành tiếng, nhắn lại Cao Duy [Anh có già đâu.] [Lúc đi cùng em cảm giác mình mới chỉ 25 tuổi.] Sau khi Cao Duy nhắn xong tin này, chợt thấy mình hơi làm màu, thế là nhanh chóng gỡ, nhưng Liêu Thần Hi vẫn kịp đọc được.
Liêu Thần Hi bị hành động của anh chọc cho loạn cào cào, quay sang hỏi Jeffrey “Anh nói một người gửi tin nhắn cho anh rồi lại gỡ, anh ta nghĩ gì nhờ?”
Jeffrey nghiêm túc suy tư một hồi, bảo “Chắc là không muốn cho cưng nhìn thấy.”
“…Anh đây không phải là đang phí lời à!” Liêu Thần Hi ngã vào ghế sau mắt trợn trắng, hỏi cậu ta “Con trai em hôm nay thế nào?”
“… Điên rồi.” Husky bình thường rất ngoan nhưng hôm nay không biết bị làm sao, ở công ty như bị tăng động, Jeffrey mãi mới túm được nó, hại mình mệt như chó luôn.
“Giờ nó ở đâu?”
“Trả về nhà cưng đi.” Jeffrey nói “Anh mới kể cho cưng rồi, vừa nãy lúc anh chuẩn bị mang nó về thấy một tổ khác đang ghi hình, giờ hai ta mà về, không cẩn thận sẽ gặp nhau.”
Liêu Thần Hi mất hứng, cậu mệt mỏi cả ngày, mãi buổi tối mới không có thông báo gì, chỉ hận không thể về nhà tắm rửa rồi lên giường làm một giấc nhưng nhà ê kíp chương trình chuẩn bị cho bọn cậu lại ở cùng khu cậu ở, cậu thật sự không muốn địa chỉ nhà mình bị lộ chút nào.
Ngay lúc hai người đang ưu phiền thì điện thoại Jeffrey vang lên.
Cậu ta nhìn qua, là Chu Tiểu Hồng, vì vậy mở tai nghe bluetooth nhận điện thoại.
“Chị Hồng!”
“Ừm.” một tay Chu Tiểu Hồng cầm điện thoại, một tay chống eo nhìn mắt cá chân sưng như cái bánh bao của Cao Duy “Chị nhờ cậu chút việc, giờ cậu có bận không?”
“Hở? Rảnh lắm! Nhờ cái gì, chị Hồng có chuyện gì cứ nói.”
“Cao Duy trẹo chân, giờ chị có việc nên không thể tới viện cùng anh ấy được, có thể phiền cậu thay chị để ý anh ấy chút không?”
Jeffrey liếc Liêu Thần Hi từ gương chiếu hậu, sau đó tặc lưỡi cười bảo “Không có gì, bây giờ hai người đang ở đâu, em tới tìm hai người.”
“Ở gần trường đại học khi nãy có một tiệm cà phê tên Coni, tầng hai.”
“Ok, chị Hồng, đợi em!” Jeffrey vừa cúp máy, vội quay đầu lại, bảo Liêu Thần Hi “Cục cưng, đúng lúc không cần về nhà.”
“Làm gì?” Liêu Thần Hi lười biếng dựa vào ghế sau nhìn cửa sổ.
“Anh Duy nhà cưng trẹo chân, chị Hồng không có thời gian ở cạnh anh ấy, bảo anh qua đó một chuyến.”
“Hả?” Liêu Thần Hi nhíu mày “Sao lại trẹo?”
“Không biết, đợi lát nữa là biết.”
Liêu Thần Hi lập tức mở wechat nhắn cho Cao Duy [Anh trẹo chân?]
Cao Duy nhanh chóng trả lời [Ừ, không cẩn thận.]
[Này cũng quá không cẩn thận rồi! Đã bao lớn rồi!]
[Bao lớn cũng có lúc không cẩn thận.]
Mặt Liêu Thần Hi không vui lắm, không thèm để ý tới Cao Duy nữa, ném điện thoại sang một bên phát giận.
Cậu cũng không biết mình giận cái gì, nhưng nói chung là cậu đang rất không vui.
Chờ hai người tới, Liêu Thần Hi không để ý Jeffrey, tự xuống xe trước chạy vào trong, vừa lên tầng hai đã thấy Cao Duy đang ngồi uống cà phê với Chu Tiểu Hồng.
“Chị Tiểu Hồng.” Hiếm khi thấy Liêu Thần Hi ngoan ngoãn chào hỏi người ta.
Chu Tiểu Hồng cười, gật đầu với cậu, hỏi “Jeffrey đâu?”
“Đang đậu xe.” Cậu cúi đầu xem chân Cao Duy, ống quần bên trái sắn lên, sưng rất nghiêm trọng “Sao chưa đi viện?”
Ngữ khí Liêu Thần Hi không quá tốt, nhưng đây là cậu nói với Cao Duy, Cao Duy không lên tiếng, Chu Tiểu Hồng trả lời cậu “Chị có việc chuẩn bị đi ngay nên nhờ Jeffrey tới để ý Cao Duy hộ, không ngờ cậu cũng tới.”
Liêu Thần Hi lúng túng, xoa mũi “Dù sao em cũng không bận gì…”
Cao Duy cười, vỗ chỗ ngồi bên cạnh “Nhanh ngồi xuống, mọi người đang nhìn em đấy.”
Liêu Thần Hi ngẩng đầu nhìn quanh, người rất ít nhưng mấy người đó đều đang cầm điện thoại chụp bọn cậu.
Jeffrey lên đến nơi, xin cốc nước, Chu Tiểu Hồng kể lại với cậu ta một chút rồi mới rời đi.
“Anh Duy, chúng ta đến bệnh viện thôi.” Jeffrey nhìn mắt cá chân anh sưng to như vậy đã thấy đau rồi.
“Ừ, đi thôi.” Cao Duy quay sang nói với Liêu Thần Hi “Thần Hi, qua đỡ anh, anh không đi được.”
Liêu Thần Hi rất nghe lời, đứng dậy định dìu Cao Duy, nhưng Cao Duy lại nhấc tay vòng qua cổ cậu, trọng lượng toàn thân dồn hết lên người Liêu Thần Hi.
Hai người dán vào nhau gần đến vậy, Liêu Thần Hi ngượng ngùng, nhưng một tay vẫn nắm chặt tay Cao Duy, tay kia vòng qua eo anh, giữ nguyên tư thế như vậy đưa người đến tận trong xe.
“Rốt cuộc là sao anh lại bị thế này?” Ngồi ở ghế sau, Liêu Thần Hi nhẹ nhành vén ống quần Cao Duy lên một chút, nhìn mắt cá chân sưng to của anh.
“Có một cô gái suýt té cầu thang, anh giúp cổ một chút.” Cao Duy nói chuyện có vẻ không bận tâm mấy, nhưng thực ra anh đau tới mức sống lưng toát mồ hôi.
“… Cô gái?” Liêu Thần Hi nhìn anh.
Cao Duy gật đầu, cúi đầu xem mắt cá chân mình, sau đó hỏi lại Liêu Thần Hi “Sao thế?”
Tâm lý Liêu Thần Hi lại càng không thoải mái hơn, giận “Không có gì!”
_______________________