• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liêu Thần Hi chạy phía trước, Cao Duy không nhanh không chậm theo sau.

Jeffrey mang nước tới tìm Liêu Thần Hi, nhưng lại phớt lờ nghệ sĩ nhà mình mà qua đưa Cao Duy một chai.

“… Ăn cây táo rào cây sung!” Liêu Thần Hi quay đầu nhìn rồi tiếp tục đi về phía trước, Cao Duy chạy tới.

“Em muốn đi đâu?”

“Lúc này không có gì làm, em phải về đi ngủ.”

Cao Duy không lên tiếng, đi cùng cậu.

“Anh đi cùng em làm gì?” Liêu Thần Hi hỏi.

“Ngủ cùng em.” Cao Duy trả lời rất tự nhiên, nói xong nhìn về phía Liêu Thần Hi.

Liêu Thần Hi ngẩng đầu nhìn trời, sống không còn gì luyến tiếc bảo “Đừng có trêu em nữa, em mệt mỏi lắm rồi….”

“Mệt thì phải nghỉ ngơi thật tốt.” Cao Duy vươn tay ôm cổ Liêu Thần Hi kéo người đi về phía trước.

“Anh đổi tư thế đi.” Liêu Thần Hi trách “Đè lên tóc em rồi.”

Cao Duy chợt nhớ đến một tiết mục ngắn trên mạng anh xem cách đây lâu lắm rồi, bảo là, câu nói mà phụ nữ nói với đàn ông nhiều nhất lúc trên giường là “Anh đè lên tóc em rồi”, anh bật cười.

“Anh cười gì đấy!” Liêu Thần Hi tránh khỏi anh, cùng anh sóng vai đi tiếp.

Cao Duy kể lại câu chuyện này với Liêu Thần Hi, kết quả ăn một đấm của đối phương.

“Anh mới là phụ nữ ấy.”



“Anh mà là phụ nữ em nên khóc.”

Liêu Thần Hi lườm anh, không thèm nói chuyện với anh nữa, dẫn Cao Duy tới khách sạn mình ở.

Nói là khách sạn, thật ra chỉ là một nhà nghỉ nhỏ, nhưng ở thành phố điện ảnh, nơi này đã xem như rất ổn rồi.

“Em buồn ngủ thật à?” Cao Duy nhìn giường, ngồi bên trên.

Liêu Thần Hi không dám đi qua, ngồi trên sô pha mở ti vi “Không ngủ, xem ti vi!”

Cao Duy nằm trên giường nhìn Liêu Thần Hi, cười cậu “Em sợ cái gì?”

“Em sợ cái gì chứ! Em chả sợ cái gì cả!” Lúc nói chuyện Liêu Thần Hi không nhìn Cao Duy, mắt nhìn đăm đăm vào màn hình.

Kể cũng khéo, lúc này ti vi đang phát bộ phim truyền hình năm ngoái của Liêu Thần Hi, cậu đóng vai một cậu công tử bột liên tục bị trêu ghẹo, tình cảnh lúc này là nữ chính cố ý ngáng chân Liêu Thần Hi, kết quả cả hai cùng ngã.

“…” Cao Duy xem ti vi, ngồi dậy, nói với Liêu Thần Hi “Anh chuẩn bị về cắt nối biên tập tất cả các cảnh hôn của em, anh muốn xem xem rốt cuộc là em đã hôn bao nhiêu lần.”

“Anh ghen à?” Liêu Thần Hi bắt chéo hai chân, vờ trấn tĩnh.

“Ừm.” Cao Duy bảo “Có thời gian anh phải cùng Na Na ăn một bữa cơm, tâm sự chuyện nụ hôn đầu của em.”

Liêu Thần Hi mừng thầm, lầu bầu “Không tính diễn thì thật ra anh là người đầu tiên.”

“Hả?” Thật ra Cao Duy nghe rõ ràng nhưng cố tình vờ không nghe rõ.

“Em không nói gì cả.”

“Em nói.” Cao Duy bảo “Em nói anh là người đầu tiên không phải diễn.”

“Anh nghe nhầm rồi.” Liêu Thần Hi bịt tai ngã xuống sô pha “Tập trung xem phim đi! Không cần lên tiếng!”

Cao Duy bị cậu chọc cười không ngừng, dựa vào một bên, tiếp tục xem phim với Liêu Thần Hi.

Hai người cứ vậy mà lãng phí thời gian, nhưng Liêu Thần Hi rất hài lòng, cảm thấy mỏi mệt mấy ngày qua đều bay biến hết.

Khi trời gần tối, Du Tân gọi điện cho Cao Duy, nhắc anh chuẩn bị tới sân bay.

Liêu Thần Hi phồng má “Này là phải đi rồi…”

Cao Duy chính diện ôm eo cậu, dịu dàng hỏi “Không nỡ để anh đi?”

Liêu Thần Hi đẩy anh ra, quay đi chỗ khác vờ bận rộn “Hâm à? Em không thèm.”

Cao Duy ôm Liêu Thần Hi từ phía sau, không lên tiếng, ôm thật chặt.



Liêu Thần Hi nhíu mày, cậu bỗng có thật nhiều lời muốn hỏi Cao Duy, nhưng chung quy lại cũng chỉ có một câu, chính là: Anh rốt cuộc có thích em không?

“Cao Duy.” Liêu Thần Hi cúi đầu nhìn Cao Duy ôm cánh tay mình, lớn mật hỏi “Sao anh phải mập mờ với em đến thế?”

Lưng cậu dán vào ngực Cao Duy, khi cậu nói xong câu ấy, cậu nhận ra nhịp tim Cao Duy trở nên vô cùng rõ ràng, một nhịp, hai nhịp, khiến cậu hồi hộp căng thẳng hết cả lên.

Mãi mà Cao Duy không lên tiếng, Liêu Thần Hi nhíu chặt lông mày.

Cậu bắt đầu hoài nghi bản thân tự mình đa tình, nhưng hành động của Cao Duy thật sự rất mập mờ, bất luận là bạn diễn nào cũng sẽ không như vậy.

Nhưng nếu giây phút này Cao Duy không nói gì cả, hoặc sẽ nói ra đáp án không phải Liêu Thần Hi nghĩ, vậy Liêu Thần Hi quyết định sẽ thu hồi tình cảm của mình, sau đó giữ khoảng cách với Cao Duy.

Cậu đã không còn là cậu nam sinh không yêu thì không được nữa, biết có một số chuyện, một số người, một số tình cảm chỉ có thể gặp chứ chẳng thể cầu, cậu cũng có sĩ diện chứ bộ.

Ngay lúc đôi mày cậu nhăn tít lại, Cao Duy bảo “Có lẽ là thích em.”

Liêu Thần Hi cảm thấy có chút không chân thật, hô hấp cậu hơi gấp, đôi bàn tay hơi run lên, cậu cố gắng bình tĩnh rồi hỏi anh. “Nghiêm túc? Chỗ này không có camera.”

“Nếu không em nghĩ tại sao anh lại đối với em như vậy? Anh còn chưa trống vắng tới mức ấy.”

Cao Duy buông Liêu Thần Hi ra, nghiêng đầu hôn nhẹ tai cậu, sau đó bảo “Du Tân tới đón anh, anh đi đây.”

Đầu tiên Liêu Thần Hi nghe thấy tiếng bước chân, sau đó nghe được tiếng đóng cửa, Cao Duy để lại một câu không biết có được tính là tỏ tình hay không đã rời đi.

Liêu Thần Hi nằm úp sấp trên sô pha siết chặt nắm tay để bình tĩnh lại.

Cậu hưng phấn quá, vui sướng quá, hạnh phúc quá, cậu quyết định tiếp tục thích Cao Duy, thích đến khi anh không thích cậu nữa mới thôi.

Lúc Jeffrey mang cơm tối đến cho Liêu Thần Hi, thấy nghệ sĩ nhà mình khoanh chân ngồi trên giường cứ khúc khích khúc khích mãi.

Chuyện này làm Jeffrey hoảng sợ, sợ cậu bị cơn sốt thiêu cháy não mất rồi.

“Cục cưng! Cưng sao vậy! Đừng làm anh sợ mà!” Jeffrey vội thả đồ ăn xuống chạy qua sờ trán Liêu Thần Hi.

Kết quả, Liêu Thần Hi tránh, bảo cậu ta “Đừng có đụng vào em, em là người đã có bạn trai rồi!”

Jeffrey không còn gì để nói, lườm cậu “Cưng nhập vai quá rồi à, lịch trình hôm nay quay xong hết rồi!”

“Ai bảo với anh là diễn?” Liêu Thần Hi kiêu ngạo “Hôm nay Cao Duy tỏ tình với em!”

Jeffrey dường như nghe đâu đó tiếng sấm ầm ầm bên tai, vòng lại không thể tin nổi tìn Liêu Thần Hi.

“Hừ hừ.” Biển cảm Liêu Thần Hi vô cùng hèn hạ, cười khà khà bảo “Sau này nhận phim cho em nhớ có chừng mực, em không muốn làm người yêu em không vui.”



“… Cưng lại sốt tiếp đấy à?”

“Anh mới sốt ấy!” Liêu Thần Hi xuống giường, tự mở hộp cơm bảo “Ăn lẹ đi, tối còn phải quay tiếp!”

Liêu Thần Hi bắt đầu ăn cơm, Jeffrey rơi vào trầm tư.

Tối hôm đó, lúc Liêu Thần Hi đóng phim Jeffrey gọi điện cho Chu Tiểu Hồng, mãi mới thấy bên kia nghe máy.

“Chị Tiểu Hồng, anh Duy với Thần Hi thật sự yêu nhau, chuyện này chị biết không?”

Chu Tiểu Hồng lưỡng lự một chút, sau đó hỏi lại “Ai bảo thế?”

“Thần Hi bảo á! Em thấy cậu ấy như vậy không biết có nên tin hay không, em lại không dám đi hỏi anh Duy…”

“Ừ, tôi biết rồi, để tôi gọi điện cho Cao Duy.”

“Vâng vâng, xong chị báo lại một tin cho em nha!”

Cúp điện thoại, Chu Tiểu Hồng nhíu mày, cả tuần nay cô đều không liên lạc với Cao Duy, bởi vì chuyện của Vu Tiêu, cô cảm thấy mình không còn mặt mũi nào đối diện với anh.

Nhưng chuyện tình cảm, lập lờ là một chuyện, mà nghiêm túc lại là chuyện khác.

Cao Duy và Liêu Thần Hi đến cùng có hợp nhau hay không, cô không rõ nữa, nhưng cô phải biết Cao Duy nghĩ thế nào.

Cô gọi điện cho Cao Duy nhưng đối phương tắt máy.

Cô xem thời gian, nhớ ra hôm nay phải tới thành phố điện ảnh ghi hình “SH”, có lẽ lúc này còn chưa xuống máy bay, cô nhắn tin cho Cao Duy để chừng nào anh xuống báy may thì gọi lại cho cô.

__________________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK