Khi biết tin Thường Tề Tinh tu sat, Đào Lệ tỏ ra rất bình tĩnh, nàng ta xin phép Tằng Tri Hứa nhận lại thi thể của Thường Tề Tinh, đưa y về quê hương để an táng.
Tằng Tri Hứa đồng ý.
Dưới tay nghề xếp cẩn thận của ngỗ tác, vết thương trên cổ của Thường Tề Tinh được khâu lại bằng kim chỉ một cách tỉ mỉ, trông giống như y chỉ đang ngủ say vậy.
Đào Lệ đứng bên cạnh Thường Tề Tinh, nàng nhìn y một lúc, một giọt nước mắt rơi xuống, nhưng rất nhanh được nàng lau đi.
“Phụ thân ta cũng là do hắn giết sao?” Đào Lệ bình tĩnh hỏi.
Ta không nói được gì, chỉ có thể gật đầu.
Đào Lệ cười khổ, “Ta đoán được đại khái nhưng ta không để bản thân suy nghĩ sâu hơn nữa.”
Ta hỏi Đào Lệ, tại sao lúc đó nàng ta lại ra ngoài nhận tội thay cho Thường Tề Tinh?
Đào Lệ nói, nàng phát hiện ra cái chet của Trang Côn và những người trước đó đều liên quan đến Thường Tề Tinh, lúc đầu nàng không hiểu tại sao y lại làm vậy.
Những tiếng pháo trong lễ tang của Trang Côn khiến nàng nhận ra, có thể Thường Tề Tinh đang báo thù, y đang báo thù cho phụ thân của nàng.
Vì vậy, Đào Lệ chọn cách không ngăn cản.
Sau đó, Đào Lệ lại nghĩ, rõ ràng Thường Tề Tinh rất ghét Đào Hành Như, sao lại có thể báo thù cho ông ấy?
Vậy chỉ có một khả năng, y đang chuộc tội.
Đào Lệ có thể sắp xếp rõ ràng những mối liên hệ phức tạp trong đó.
Nhưng sự thật hiển nhiên lại giống như một hố đen khổng lồ có thể nuốt chửng nàng mãi mãi.
Vì vậy, Đào Lệ không cho phép bản thân suy nghĩ sâu hơn nữa.
Sau đó, Thường Tề Tinh nhiều lần bị ám sát, Đào Lệ nhận ra chắc hẳn y đang điều tra điều gì đó mà bị người ta theo dõi.
Để hợp tác với y, Đào Lệ giả vờ muốn sát phu, nhằm làm cho những kẻ muốn truy sát Thường Tề Tinh mất cảnh giác, tranh thủ thời gian cho y.
Sau đó, Thường Tề Tinh đề nghị hoà ly với nàng, Đào Lệ đoán y hẳn là đang chuẩn bị có hành động lớn, để bản thân không trở thành gánh nặng cho y nên nàng đã đồng ý.
Ta nhìn Đào Lệ, không thể phủ nhận một điều, nàng ta rất thông minh.
Đào Lệ và Thường Tề Tinh rõ ràng là một cặp đôi chưa bao giờ chia sẻ tâm tư với nhau, thế nhưng lại hiểu được suy nghĩ của đối phương hơn bất kỳ ai khác.
Cuối cùng Đào Lệ thở dài, nàng hỏi ta, Thường Tề Tinh có nói gì trước khi chet không.
Ta nói, y chỉ nhìn chằm chằm vào mái hiên, nhìn lên bầu trời phía sau.
Đào Lệ ngẩn người một lúc, khẽ cười, cuối cùng cũng bật khóc.
Thực ra, cuộc sống của Đào Lệ ngày xưa không hề dễ dàng.
Nàng rất thích toán học, nhưng Quốc Tử Giám không nhận nữ học trò, nàng không thể nghe phu tử* giảng bài như những học trò khác.
* Phu tử (夫子) là một từ Hán Việt, thường dùng để chỉ một người thầy, một học giả, hoặc một người có tri thức uyên thâm. Trong văn hóa Trung Hoa cổ đại, “phu tử” thường dùng để tôn kính gọi các bậc thầy như Khổng Tử (孔子), Mạnh Tử (孟子), v.v.
Như lời kể lúc trước, Đào Lệ tuy là người có tình cảm đơn thuần, nhưng đầu óc lại linh hoạt, không lâu sau nàng đã tìm được chỗ lý tưởng để nghe lén bài giảng – trên mái nhà.
Đừng xem thường Đào Lệ, thân hình tuy nhỏ bé mà leo tường rất nhanh nhẹn.
Nàng nhét giấy bút vào miệng rồi leo lên thang.
Đến được nóc nhà, Đào Lệ nhẹ nhàng như một con mèo, tìm chỗ phù hợp để nằm xuống, nhấc hai tấm ngói lên nghe phu tử giảng bài.
Hôm đó, mọi chuyện đều như thường lệ. Đột nhiên, phu tử giảng một bài toán khó, Đào Lệ chăm chú suy nghĩ, không để ý mực đã chảy xuống từng giọt theo tấm ngói bị nhấc lên.
Thường Tề Tinh chính là kẻ xui xẻo bị mực bắn trúng.
Lúc đầu, Thường Tề Tinh còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng sau đó y cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo, thơm thơm chảy xuống trán.
Thường Tề Tinh đưa tay lau đi, tay dính đầy mực đen.
Thường Tề Tinh sửng sốt bèn ngẩng đầu lên, trên nóc nhà bị mở một lỗ vuông, lộ ra khuôn mặt nghiêng nghiêng của Đào Lệ.
Nàng đang mỉm cười, có lẽ đã tính toán ra điều gì đó, miệng lẩm bẩm, hoàn toàn không biết gì về mọi thứ xung quanh.
Thường Tề Tinh vô thức há miệng, nghĩ cách nào để nhắc nhở nàng về mực, bỗng một giọt mực lại rơi xuống từ trên mái ngói, bắn thẳng vào miệng y.
Thường Tề Tinh: “…” Được rồi.
Phu tử vốn đang say sưa giảng bài, ông quay đầu lại thấy đầu Thường Tề Tinh đầy mực, vẻ mặt mơ màng.
Phu tử tức giận: “Thường Tề Tinh! Ngươi đang nhìn cái gì?!”
Tiếng gầm của phu tử cuối cùng cũng đánh thức Đào Lệ đang ở trên nóc nhà, nàng sực tỉnh rồi cúi đầu nhìn xuống đụng phải ánh mắt hắc bạch phân minh của Thường Tề Tinh, đầu đầy mực, răng đen thui.
Trước khi mọi người theo tầm mắt của y nhìn lên, Thường Tề Tinh thu hồi ánh mắt, vô thức dùng tay áo quét qua nghiên mực, đứng dậy một cách tự nhiên, y nói: “Học trò vô ý đánh đổ nghiên mực, thỉnh phu tử tha tội.”
Nói xong, Thường Tề Tinh còn đưa ra bàn tay đen nhánh, chứng minh lời nói của mình là sự thật.
Phu tử: “Hữu nhục tư văn, hữu nhục tư văn*. Ngươi mau đi rửa sạch, tiết sau cũng không cần đến nữa.”
* Hữu nhục tư văn có nghĩa là làm xấu hổ hoặc làm ô danh văn chương, thường ám chỉ hành động hoặc lời nói không phù hợp, xúc phạm đến giá trị của học thuật, văn hóa, hoặc tri thức.
Thường Tề Tinh cúi đầu thật sâu, thong thả rời đi.
Khi tan học, Đào Lệ leo xuống nóc nhà, Thường Tề Tinh đã súc miệng, rửa mặt sạch sẽ, đang đứng chờ nàng bên cạnh chiếc thang.
Dù Đào Lệ đơn thuần nhưng nàng cũng biết mình đã liên lụy đến người khác, nàng trịnh trọng hành lễ, thành tâm cúi đầu nói: “Xin lỗi, đã làm phiền ngươi.”
Thường Tề Tinh không nói gì, đi về phía Đào Lệ.
Đào Lệ lập tức căng thẳng, nàng suy nghĩ nếu Thường Tề Tinh ra tay thì mình có nên đánh trả không, không ngờ Thường Tề Tinh đã đi qua, đi thẳng về phía chiếc thang đằng sau nàng.
Thường Tề Tinh cầm lấy chiếc thang, y nói: “Chiếc thang này ta nhìn thấy từ lúc nãy đã không chắc chắn rồi, ta giúp ngươi sửa lại.”
Đào Lệ nghiêng đầu nhìn y, một lúc lâu vẫn không hiểu.
Thường Tề Tinh cười nói: “Yên tâm, ta khéo tay lắm, đồ đạc ở quê nhà đều do ta tự tay làm.”
Thường Tề Tinh nói xong, không biết lấy từ đâu ra nhiều dụng cụ nhỏ, cúi đầu cặm cụi sửa chữa.
Lần đầu tiên, Đào Lệ tò mò về những việc khác ngoài toán học, nàng ngồi cạnh Thường Tề Tinh, xem y làm việc.
Lúc đó trời đã xế chiều, học trò trong Quốc Tử Giám đã về hết, trong vườn tĩnh lặng chỉ còn tiếng Thường Tề Tinh dùng búa nhỏ gõ vào ống tre.
Bàn tay thon dài, đôi tay của y linh hoạt hành động, một chiếc thang gỗ nhỏ đã bị Đào Lệ dẫm lên nhiều năm, vốn cũ kỹ được hồi sinh trong tay Thường Tề Tinh.
“Xong rồi.” Thường Tề Tinh đặt chiếc thang vào sát tường, quay đầu cười nhìn Đào Lệ: “Muốn thử không?”
Đào Lệ gật đầu.
Nàng bước lên, dùng hết sức đạp mạnh mấy cái.
Thường Tề Tinh ngẩn người.
Đào Lệ gật đầu đồng ý: “Rất chắc chắn.”
Thường Tề Tinh không nhịn được, bật cười ha ha.
Đào Lệ không hiểu y cười gì, nàng nhìn Thường Tề Tinh đầy thắc mắc, bỗng nhiên kêu lên một tiếng, giơ một ngón tay lên, chạm vào răng của Thường Tề Tinh.
Thường Tề Tinh ngẩn người.
Đào Lệ: “Mực chưa rửa sạch.”
Thường Tề Tinh không cười được nữa, nhưng nụ cười của y không hề ta tan biến mà lưu lại trên khuôn mặt y rất lâu.
Ánh chiều tà cứ thế lặng lẽ treo trên bầu trời, tạo ra một dải mây hồng ấm áp cho họ.
——Kết thúc
Đào Lệ quyết định làm lễ tang cho Thường Tề Tinh ở nhà trong bảy ngày, sau đó hỏa táng.
Thường Tề Tinh là người phạm tội, tự nhiên không có ai đến viếng.
Ta và Tằng Tri Hứa đến, trong nhà Đào Lệ thật lạnh lẽo, chỉ có một mình nàng ta đang đốt vàng mã cho Thường Tề Tinh.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Chẳng lẽ lại có người đến đốt pháo? Ta và Tằng Tri Hứa nhìn nhau, vội vàng chạy ra ngoài, nhưng lại thấy những người dân đội khăn trắng, đeo thắt lưng trắng tiến đến.
Trên gương mặt họ đều lộ vẻ đau buồn, trong đó có một số người còn đi giày thủng lỗ, rõ ràng là đã đi đường dài mới đến kinh thành.
“Tiễn biệt Lương Đạo Sứ Thường Tề Tinh đại nhân!”
Không biết ai trong đám đông hô lên, câu nói này nhanh chóng vang lên khắp nơi.
Những người dân ấy đã đi đường xa để tiễn biệt Thường Tề Tinh, họ vô cùng đau buồn, nhưng tất cả đều trông rất khỏe mạnh, rõ ràng là ăn no, ăn ngon.
Ánh mắt của Đào Lệ nhìn qua đám đông, hướng về phía xa xa, mơ hồ nhìn thấy Đào Hành Như và Thường Tề Tinh đang đứng đó.
Đào Hành Như vuốt râu cười, mặc áo trắng, vẫy tay chào nàng, bảo nàng đi đến nơi cao hơn, xa hơn; còn Thường Tề Tinh thì nhìn nàng từ xa, gật đầu với nàng, rồi chỉ tay lên bầu trời.
Đào Hành Như vuốt râu cười, mặc áo trắng, vẫy tay chào nàng, bảo nàng đi đến nơi cao hơn, xa hơn; còn Thường Tề Tinh thì nhìn nàng từ xa, gật đầu với nàng, rồi chỉ tay lên bầu trời.
Đào Lệ ngước nhìn lên, bầu trời trong xanh không một gợn mây, phong cảnh thật đẹp.