Chiêu nhi đối với trẫm vô cùng trung thành, chưa bao giờ phụ lòng kỳ vọng của trẫm. Nàng giúp trẫm làm nhiều việc và từng là người trẫm tin cậy nhất.
Nhưng trên đời này, thứ dễ thay đổi nhất chính là lòng người. Trẫm chưa bao giờ tin vào lòng người, trẫm chỉ tin vào bản thân mình.
Tang Thanh và Chiêu nhi không giống nhau, nhưng lại giống ở chỗ đều là những người sẵn sàng trao ra chân tình. Chỉ là, chân tình của bọn họ quá nặng nề. Những người như vậy, thường chỉ tự làm hại mình mà còn muốn lợi cho người khác.
Giờ đây, trẫm ngồi trên cao lầu, nhìn xuống những bá tánh đứng hai bên đường, người thì hưng phấn, kẻ thì thì thào bàn tán, thắc mắc không biết vị nữ tử họ Tang sắp bị xử trảm kia rốt cuộc là ai. Trẫm chỉ muốn biết, nếu Tang Thanh chết đi, liệu có ai luyến tiếc nàng chăng. Mà chỉ cần có một chút thương tiếc, đại kế sẽ loạn. Thứ trẫm chờ đợi chính là một chút bất nhẫn.
Đúng vậy, tất cả đều là cục diện do trẫm bày ra. Trẫm thích Kim Ngọc Lang, chẳng có gì phải che giấu. Cơ thể trẻ trung đầy sức sống như thế, ai lại không thích?
Trẫm muốn giữ ai bên cạnh, thì có thể giữ người đó bên mình. Nhưng trẫm không phải là không thành toàn cho người khác. Việc chỉ hôn cho Kim Ngọc Lang cũng là một cách thành toàn hắn.
Thế nhưng, trẫm không ngờ lại nhầm đôi uyên ương.
Kim Ngọc Lang là một hài tử ngây thơ, tâm tư gì trong lòng trẫm đều có thể nhìn thấu. Cũng như lúc hắn mang ý muốn giết trẫm mà tiếp cận trẫm, trẫm từ lâu đã thấy rõ. Trẫm chẳng bận tâm ai có lòng muốn giết trẫm, bởi trên đời này có quá nhiều người muốn mạng của trẫm. Nhưng Kim Ngọc Lang quả thật thú vị. Trẫm nhìn ra hắn làm vậy là vì một người.
Điều tra mối quan hệ giữa Tang Thanh và Kim Ngọc Lang không khó, giết cả hai cũng không khó. Nhưng trẫm muốn biết, người mà Tang Thanh trung thành là ai, kẻ nào muốn lợi dụng nàng ta để đối phó trẫm.
Nếu Tang Thanh có thể lợi dụng Kim Ngọc Lang, vậy thì trẫm cớ gì không thể?
Trẫm cố ý tống Kim Ngọc Lang vào ngục tối, ngày đêm hành hạ hắn, để kẻ ẩn nấp phía sau phải lo sợ, hốt hoảng, sợ rằng hắn sẽ nói ra những điều không nên nói.
Chỉ cần bọn chúng hoảng loạn, nhất định sẽ lộ sơ hở. Nhìn xem, chẳng phải Tang Thanh đã mắc câu rồi sao?
Tang Thanh bịa ra một câu chuyện, gánh hết tội lên mình, nhưng câu chuyện ấy đầy lỗ hổng. Đến Tằng Tri Hứa còn không tin huống hồ là trẫm.
Tang Thanh đã bị đẩy ra đầu phố, lưỡi đao lạnh lẽo đã kề lên cổ nàng, nhưng nàng vẫn giữ nguyên vẻ mặt không sợ hãi, thậm chí chẳng liếc nhìn xung quanh lấy một lần, như thể biết rằng chẳng ai đến cứu mình.
Xem ra, nàng biết rõ đối phương là người thế nào, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện bán mạng vì hắn.
Trẫm đã lâu lắm rồi chưa gặp người ngốc nghếch như vậy. Ánh nắng chói lòa hội tụ thành một dải sáng lóa mắt trước mặt trẫm. Đã đến giờ Ngọ ba khắc. Người trẫm chờ đợi vẫn chưa xuất hiện. Trẫm đâu dễ thua đến vậy.
Đao phủ giơ cao thanh đao, lưỡi đao dưới ánh mặt trời như băng nhọn treo ngược, khiến người ta càng thêm rét lạnh. Trẫm không lên tiếng ngăn cản, cũng chẳng ai xuất hiện. Lưỡi đao của đao phủ đã hạ xuống, giữa đám đông vang lên tiếng kinh hô, máu tươi nhuộm đỏ ánh nhìn của trẫm.
Trong lòng trẫm bỗng dâng lên một thoáng mơ hồ và hoang mang đã lâu chưa từng có. Con người quả là yếu đuối, không chịu nổi một đòn, nhưng cũng mạnh mẽ và sắt đá đến lạ thường.
Trẫm vẫn luôn cho rằng, muốn làm nên việc lớn ắt phải nhẫn tâm mới có thể quyết đoán, dứt khoát không sợ hãi. Trẫm nhớ có người từng phản bác mình.
Năm đó, khi tân quân đăng cơ, với sự tự tin của thiếu niên, hắn nói với trẫm: “Mẫu thân nói, nhi tử không thể đồng ý. Nhi tử cho rằng, nên dùng nhân đức mà trị thiên hạ. Đại đạo ở lòng từ bi, có lòng từ mới có thể đưa lối người lạc lối, giải trừ đau khổ cho chúng sinh.”
Khi ấy, Hàn nhi tin tưởng sâu sắc rằng con đường hắn đi là đúng, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải bỏ mạng giữa chừng, chết trong oán hận.
Trẫm vẫn thường trong đêm khuya nhớ đến Hàn nhi, hắn dù gì cũng là hài tử của trẫm, là máu thịt của trẫm. Trẫm từng băn khoăn, rõ ràng hắn và trẫm cùng dòng máu, vì sao lại chẳng giống trẫm chút nào?
Hôm nay, trẫm mới hiểu, huyết mạch truyền thừa chẳng phải không có dấu vết, chỉ là người giống trẫm là một người khác mà thôi.
Thôi vậy, thôi vậy.
Chỉ là ván cờ đã đánh dở, trẫm đã cầm quân cờ, tất phải đánh đến cùng, ắt sẽ thắng.