Trên cửa còn bị đập vài quả trứng, chất lỏng nhầy nhụa vẫn đang nhỏ xuống.
Ta đang loay hoay tìm cách vào bằng con đường sạch sẽ thì Tô Hồng Hạnh mở cửa từ bên trong, tay nàng còn cầm rổ rau.
Nàng cười tươi tiếp đón: “Đỗ nương tử đến rồi, chờ ta một chút nhé.”
Nói xong, Tô Hồng Hạnh ngồi xổm xuống, nàng thành thạo nhặt rau giữa đống rau thối.
Nàng vừa nhặt vừa than thở: “Rau tốt thế này mà lại ném đi chẳng phải tiện nghi cho ta có mấy bữa ăn ngon hay sao?”
Nhìn có vẻ thú vị, ta ngồi xuống giúp nàng nhặt rau rồi ngước lên nhìn trứng còn dính trên cửa, ta hỏi: “Có cần trứng không? Ngươi lấy bát đựng đi, có thể nấu canh được.”
Tô Hồng Hạnh suy nghĩ một lúc, đồng ý với đề nghị của ta: “Ý hay đấy.”
Tô Hồng Hạnh dẫn ta vào nhà còn mời ta ở lại ăn cơm.
Không bao lâu sau nàng ta bưng ra hai món ăn và một bát canh… ừm, nếu mấy thứ đen đen đó có thể gọi là món ăn.
Tô Hồng Hạnh hơi thẹn thùng nói: “Để Đỗ nương tử chê cười rồi, việc trong nhà toàn trước giờ toàn do Kiều Mộc Đình xuống bếp, thật sự thì ta không giỏi nấu nướng.”
Ta xua tay nói: “Không sao không sao, đồ ăn chỉ cần no bụng, không có độc là được.”
Tô Hồng Hạnh rõ ràng rất đồng tình với quan điểm của ta.
Sau ba vòng rượu*, ta giải thích với Tô Hồng Hạnh việc người lan truyền chuyện giữa nàng và Trương Hữu Thần ở Băng Nhân Thự không phải do ta làm.
* Tửu quá tam tuần: nghi thức uống rượu cổ xưa. Trong các bữa tiệc, khi khách đến, chủ nhà sẽ nâng ly chúc mừng một hiệp, cũng có thể nói là một tuần. Để tôn trọng chủ nhà, khách trả ơn bằng cách đáp lại chủ nhà, đây là hiệp thứ hai. Sau đó, để cảm ơn khách đã ủng hộ, chủ nhà một lần nữa nâng ly bày tỏ sự tôn trọng, đây được gọi là ba vòng rượu. Nhậu ba vòng có thể hiểu đã uống từ lâu, khách khứa, bạn bè có mặt đông đủ. Lời khách sáo này ý nói đến yến tiệc đã tới độ sâu nhất định, đã có thể bàn luật về bản chất làm nên bữa tiệc đó.
Tô Hồng Hạnh không chút ngạc nhiên, nàng nói: “Ta biết.”
Nàng ta bình thản như vậy làm ta cũng hiểu ra, e rằng người lan truyền chuyện này chính là bản thân Tô Hồng Hạnh.
Thực ra chuyện này nghĩ kỹ cũng dễ hiểu, Tô Hồng Hạnh là người biết cách nguỵ trang hình tượng tốt cho chính mình, nếu thực sự muốn theo Trương Hữu Thần để hưởng vinh hoa phú quý thì nàng ta có hàng trăm biện pháp để làm việc này trong âm thầm. Hoàn toàn không cần thiết phải rùm beng lên, cố tình để lộ tin tức về Băng Nhân Thự.
Nói về lý do mà Tô Hồng Hạnh làm như vậy, chắc hẳn là muốn thông qua vài miệng lưỡi để lan truyền mối quan hệ giữa nàng ta và Trương Hữu Thần.
——— Những vụ tình cảm rắc rối ấy mà, tốc độ truyền bá luôn nhanh nhất, dễ dàng trở thành đề tài bàn tán trà dư tửu hậu của mọi người.
Thực ra… nhớ lại cảnh tượng lộn xộn lúc nãy, ta phải thừa nhận rằng Tô Hồng Hạnh đã thành công.
Quả nhiên, Tô Hồng Hạnh nhìn ta, nàng mang theo vẻ mặt cảm thán mà lắc đầu: “Ta không nghĩ tới miệng lưỡi của Đỗ nương tử lại kín như vậy, quả thật ngươi rất có đạo đức nghề nghiệp.”
Tô Hồng Hạnh đã thẳng thắn thì ta cũng lười giấu diếm, ta hỏi: “Thật không dám giấu giếm, ta đã nghe khá nhiều về chuyện xưa của Tô nương tử trong mấy ngày qua. Ta tò mò một việc, trong câu chuyện của Tô nương tử liệu có Trương Hữu Thần hay không?”
Tô Hồng Hạnh cười hỏi lại: “Vì sao Đỗ nương tử cảm thấy không có?”
Ta thở dài: “Nếu trong đời một nữ tử có thể gặp được người tiêu sái ung dung như Diệp Hy và người quang minh lỗi lạc như Triệu Mộc Đình, thì trong mắt nàng ta làm sao có thể chứa đựng thêm người nào khác?”
Nụ cười của Tô Hồng Hạnh khựng lại một lúc, nhanh chóng đổi thành cười tự giễu, nàng chỉ vào thái dương của mình rồi nói: “Đỗ nương tử nói đúng, có thể coi hai người bọn họ tám lạng nửa cân, đều có vấn đề ở chỗ này.”
Ta cười hỏi thẳng: “Vậy không biết trong mắt Tô cô nương, ai mới thực sự là người đặc biệt?”
Tô Hồng Hạnh với vẻ mặt đương nhiên, hỏi lại: “Chẳng lẽ ta không thể được hưởng cả hai hay sao?”
Ta nghẹn lời trong nhất thời, còn có thể nói gì nữa chứ, đành phải gật đầu nói dĩ nhiên là được.
Tô Hồng Hạnh cười, nửa oán trách nửa thần bí nói: “Đáng tiếc, lão bản nhà ta không thích nữ nhân.”
Hai mắt ta sáng lên, trời ơi, lại thêm một tin giật gân! Nghĩ đến tin đồn về mối quan hệ giữa Diệp Hy và Triệu Mộc Đình, chẳng lẽ…
Tô Hồng Hạnh kịp thời ngắt đứt mạch suy nghĩ xa vời của ta, nàng nói: “Ngài ấy cũng không thích nam nhân.”
Ta chán nản, hỏi nàng: “Vậy y thích gì?”
Tô Hồng Hạnh đáp: “Uống rượu, co đầu rút cổ, nhặt của hời.”
Ta hỏi thêm: “… Không phải nói Diệp lão bản là người phong lưu nhưng không hạ lưu hay sao? Những lời ngươi nói sao nghe đáng khinh quá vậy?”
Tô Hồng Hạnh cười lạnh một tiếng, nói: “Không đâu, ngay cả khi đánh nhau y cũng trốn sau gối thêu hoa Triệu Mộc Đình, thật mất mặt.”
* Gối thêu hoa (绣花枕头):là một thành ngữ Trung Quốc dùng để mô tả những người bên ngoài trông có vẻ đẹp, thông minh hoặc tài năng, nhưng thực chất bên trong lại trống rỗng, không có thực chất hay năng lực. Thành ngữ này thường được dùng để ám chỉ những người chỉ có vẻ bề ngoài hào nhoáng mà không có tài năng thực sự.
Khi đó Triệu Mộc Đình đã quen với các cô nương trong thanh lâu, hắn thường giúp họ xem bệnh kê đơn, còn dạy họ đọc sách viết chữ.
Hắn ăn nói vụng về, không biết nói những lời hay ý đẹp để làm vui lòng người, nhưng lại lễ phép và tôn trọng hơn bất kỳ vị khách nào.
Ngay cả khi bắt mạch cho các nàng, hắn đều tìm khăn lụa mềm nhất để che lên cổ tay, xong xuôi mới dám đặt ngón tay lên.
Được Triệu Mộc Đình đối xử như vậy, những cô nương ở đây thực sự cảm thấy bản thân mình như châu như bảo.
Ngày đó, vài tên ăn chơi trác táng xuất hiện trong thanh lâu, bọn hắn chế nhạo Triệu Mộc Đình giả bộ đàng hoàng, coi gà rừng là gà nhà, miệng đầy lời bẩn thỉu khiến Tô Hồng Hạnh giận dữ.
Nhưng Triệu Mộc Đình kéo nàng lại, chậm rãi giải thích rằng mình đúng là đầy bụi bẩn, các ngươi không nên xúc phạm những cô nương ở đây.
Những tên công tử bột lập tức cười đồi bại, bọn hắn nói những nữ nhân này đều là giày rách, chẳng biết đã bị đụng chạm bao nhiêu lần rồi.
Các cô nương cười khẽ bỏ qua, Tô Hồng Hạnh vừa định xắn tay áo lao tới, Triệu Mộc Đình đã nắm chặt nắm đấm và đấm bay răng của tên nam nhân đứng giữa.
Đó là lần đầu tiên Tô Hồng Hạnh thấy Triệu Mộc Đình nổi giận, hắn đỏ mặt giận dữ, chỉ vào những tên nam nhân đó mà mắng: “Ngươi có tướng mạo đường hoàng, nhìn cũng có vẻ là quân tử, há cớ gì ngươi lại hèn hạ khinh rẻ nữ tử như vậy?! Đều do hoàn cảnh bắt buộc nên các nàng mới phải dùng nhan sắc để kiếm sống, ngươi nghĩ bản thân mình cao quý hơn được bao nhiêu?”
Tô Hồng Hạnh nhìn chằm chằm Triệu Mộc Đình hiếm khi toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ. Nàng vừa định thành tâm thành ý mà khen hắn một tiếng tiêu sái đã thấy hắn bị hai người kẹp hai bên, đánh cho tới tấp, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Tô Hồng Hạnh:…… haiz.
Tô Hồng Hạnh tính xắn tay áo lên hỗ trợ, đúng lúc đó, một bóng người mặc áo màu xanh đậm lướt tới như tia chớp, chính là Diệp Hy nhân lúc người ta không để ý mà bay lên đá một cú, tham gia cuộc ẩu đả bằng cách đánh lén.
Không ngờ Diệp Hy lúc bình thường trông không có chút xương cốt nào nhưng khi đánh nhau lại không hề nương tay.
Diệp Hy so với Kiều Mộc Đình lợi hại hơn nhiều, tung quyền xảo quyệt, chuyên chọn những chỗ đau nhất mà đánh, rất nhanh đã đánh cho mấy tên lưu manh kia bầm dập mặt mày, đau đớn kêu la.
Mấy tên lưu manh giãy giụa kêu lên: “To gan! Bọn ta là người có công danh!”
Diệp Hy vốn đã đánh đến đỏ mắt, y nghe vậy thì cười lạnh: “Hừ! Đánh chính là đánh mấy tên súc vật không biết làm người mà lại đi thi công danh như lũ chúng bây!”
Sau đó, y ra tay càng mạnh hơn.
Cuối cùng phải nhờ Kiều Mộc Đình và Tô Hồng Hạnh cùng tiến lên mới kéo được Diệp Hy ra.
Hai mắt Diệp Hi đỏ ngầu như con báo mất kiểm soát, y ác ý mắng: “Cút!”
Đó là lần đầu tiên Tô Hồng Hạnh thấy bộ dạng này của Diệp Hy, dường như y muốn trút hết mọi nỗi đau khổ và phiền muộn trong lòng ra ngoài.
Nhưng lúc đó nàng hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc vì sao Diệp Hy lại hành động như thế.
Những khách làng chơi kia sợ đến tè ra quần bỏ chạy sạch, sau đó bọn hắn còn muốn đến quậy phá, vẫn do Tô Hồng Hạnh tìm quan hệ để dàn xếp mới không để Kiều Mộc Đình và Diệp Hi bị bắt vào tù.
Bàn tay Kiều Mộc Đình vốn chỉ biết cầm bút nhưng liên tiếp mấy ngày bị sưng đỏ, đau đến mức hắn nhăn nhó nhíu mày — ai bảo hắn là thư sinh tay trói gà không chặt cơ chứ.
Các cô nương trong thanh lâu lại càng ngưỡng mộ hắn, tranh nhau mang thuốc mỡ, đồ bổ đến cho hắn.
Điều này khiến Tô Hồng Hạnh đang cầm nhân sâm quý giá, ngược lại do dự không biết nên tiến lên thế nào.
Dù sao nàng và Kiều Mộc Đình vẫn chưa đến mức đó.
Nhưng cú đấm của Kiều Mộc Đình đúng là giúp nàng hả giận, Tô Hồng Hạnh nghĩ, dù thế nào đi chăng nữa nàng cũng nên khen ngợi hắn một câu và cảm ơn một tiếng.
Tô Hồng Hạnh đến trước cửa phòng Kiều Mộc Đình, cửa phòng khép hờ, nàng chưa kịp bước vào thì nghe thấy tiếng Kiều Mộc Đình kêu rên cầu xin từ bên trong: “Diệp huynh, Diệp huynh nhẹ tay thôi, đau quá.”
Diệp Hy cười lạnh: “Biết đau còn dám ra vẻ ta đây! Để ta cho ngươi thấy lợi hại là gì!”
Tô Hồng Hạnh nhìn trộm qua khe cửa, nàng thấy Kiều Mộc Đình và Diệp Hy ngồi bên cạnh bàn, Diệp Hy đang kéo tay Kiều Mộc Đình với vẻ mặt ghét bỏ khi bôi thuốc mỡ cho hắn.
Kiều Mộc Đình nhìn Diệp Hy rõ ràng cũng không khá hơn là bao, suy nghĩ một chút, hắn thành thật ấn vào chỗ bầm tím bên miệng y, Diệp Hy lập tức kêu lên đau đớn như heo bị chọc tiết.
Bên ngoài cửa, Tô Hồng Hạnh chứng kiến toàn bộ đã ôm bụng cười lăn lộn.
Kể đến đây, Tô Hồng Hạnh vẫn còn cười, ta nhìn thấy niềm vui nơi khóe mắt của nàng ta, thật không nỡ cắt ngang hồi ức của nàng.
Ta đột nhiên nhận ra, việc làm rõ nàng thích ai hơn, e là chuyện vô nghĩa.
Ta lại hỏi: “Nếu ba người ở bên nhau vui vẻ như vậy, tại sao ngươi lại gả cho Kiều Mộc Đình?”
Tô Hồng Hạnh cười khẽ, nàng nói: “Có gì phải hỏi tại sao, chỉ đơn giản là ôm nhau sưởi ấm thôi.”
Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp: “Hắn là người thích che ô cho người khác, trên người hắn quả thực luôn mang theo hơi ấm không tan.”
Ta hỏi: “Nếu đã vậy, tại sao ngươi muốn gie..t hắn?”
Tô Hồng Hạnh nhìn ta, biểu cảm không hề hoảng sợ, cũng không có vẻ vội vàng.
Ta nói: “Vào cái ngày Kiều Mộc Đình tự vẫn, hắn có hành vi điên cuồng là vì Mê La Hương đúng không? Loại hương này có trong nhà ngươi, có phải ngươi muốn sát phu, sau đó chờ Trương Hữu Thần sát thê thành công, ngươi sẽ chuyển sang ôm Trương Hữu Thần, làm tri phủ phu nhân phải không?”
Tô Hồng Hạnh không đáp mà hỏi ngược lại “Đỗ nương tử, ngươi nói thử xem, tại sao mỗi năm toàn thiên hạ lại có nhiều người lên kinh ứng thí như vậy, bọn họ rõ ràng biết vị trí Trạng Nguyên chỉ có một nhưng vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, tre già măng mọc cứ như vậy mà nhào tới. Việc làm quan thật sự có sức hấp dẫn lớn đến thế sao?”
Ta nói: “Chỉ cần một lần đỗ đạt có thể cá chép hóa rồng, một bước lên mây. Tay cầm quyền lực, theo đó là tiền tài và mỹ sắc vô tận. Đều là con người, ai có thể thoát khỏi sự cám dỗ này chứ?”
Ta nói: “Chỉ cần một sớm cao trung liền có thể cá mặn xoay người, một bước lên trời. Tay cầm quyền lực, tùy theo liền sẽ lấy chi bất tận tiền tài sắc đẹp. Đều là người, ai có thể tránh được loại dụ hoặc này.”
“Chẳng lẽ làm quan chỉ vì những thứ đó sao? Những kẻ quyền quý đó suốt ngày đắm chìm trong hưởng lạc Túy Hồng Lâu, hằng đêm sênh ca. Người tùy tiện lăng nhục bọn ta, xem bọn ta như món đồ chơi đổi lấy lợi ích cũng là bọn họ.”
“Ta nghĩ, nếu khổ đọc mười năm cuối cùng trở thành một kẻ như thế, mấy thứ công danh đó thật không đáng để lấy.”
“Cái gì mà minh kính cao huyền*, cái gì mà thanh liêm công chính, đều là những lời dối trá.”
* Minh kính cao huyền 明镜高悬(gương sáng treo cao). Trên đại đường ở nha môn của quan viên thời cổ, đa phần đều có tấm biển ghi câu này. Ý nghĩa là bản thân có thể thấy rõ thị phi, có thể phân biệt thiện và ác, trung thành và gian nịnh.
Ta lại nói: “Không phải nói dối gạt người. Lời này không giả, chỉ là người làm được thì ít, người làm không được lại nhiều.”
Tô Hồng Hạnh cười cười, nàng nói: “Kiều Mộc Đình từng nói với bọn ta, tên gọi Mộc Đình của hắn là hy vọng có thể trở thành một cây đại thụ che chở mưa gió cho dân chúng.”
“Ngươi nói đi, một người như hắn, nếu có một ngày thật sự làm quan lớn thì hắn có thể chống lại những cám dỗ này hay không?”
Ta suy nghĩ một chút: “Dù vậy, đó vẫn là hạt bụi trong biển cả, như một người trong hoang vu, sức mạnh của một người quá nhỏ, kiên trì giữ vững bản tâm cũng quá khó khăn.
“Nếu tâm chí kiên định không lay chuyển, hắn có thể trở thành một ánh sáng chiếu rọi bản thân, cũng chiếu rọi người khác.”
Tô Hồng Hạnh nghe lời ta nói, đôi mắt trở nên bừng sáng, nàng nói: “Lời này, hắn cũng từng nói, đáng tiếc, thật đáng tiếc…”
Ta không biết nàng đang tiếc điều gì, cũng không biết người nàng nhắc tới là Kiều Mộc Đình hay Diệp Hy.
Nhưng ta biết, có lẽ thời cơ chưa đến, bây giờ Tô Hồng Hạnh sẽ không cho ta câu trả lời mà ta muốn.
Trước khi rời đi, ta đột nhiên phát hiện một vấn đề, quay sang hỏi Tô Hồng Hạnh: “Ngươi nói Túy Hồng Lâu vì lão bản biến mất nên đóng cửa, Diệp Hy đâu, hiện tại y đang ở đâu?”
Biểu cảm của Tô Hồng Hạnh nhạt đi, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thế nhưng cũng hỏi ngược lại ta: “Đúng vậy, bây giờ ngài ấy ở đâu?”
Nhìn vẻ mặt của Tô Hồng Hạnh, ta bỗng nghĩ tới một điều, nếu muốn tìm một người tự do tự tại như Diệp Hy, e rằng phải huy động những con chó săn giỏi nhất thiên hạ mới làm được. (giống mấy bé cún bên truyene thích ăn cớp truyện người khác á)