Tằng Tri Hứa và Tề Tĩnh Thư vào thiên lao thăm Hứa Tử lần cuối.
Qua song sắt, Tằng Tri Hứa hỏi: “Vì sao?”
Hứa Tử mỉm cười hỏi ngược lại: “Vì sao ư? Vậy ngươi nói xem, cớ gì người đời cứ phải cầu danh lợi?”
Thực ra, Hứa Tử vốn không quá chấp niệm với danh lợi. Y sinh ra nơi làng quê yên tĩnh, quen thuộc với cảnh đời tự do giữa núi rừng, nghe mãi tiếng chim muông hót vang, lòng y chỉ muốn dùng bút mực mà tả tình yêu thương với cuộc sống trước mắt, tưởng chừng như sống như vậy cả đời cũng là đủ.
Thế nhưng, chính lối sống ấy đã khiến y trở thành kẻ khác thường trong mắt dân làng. Bởi lẽ, nam tử sinh ra là để thi đỗ làm quan. Kẻ vô tâm với công danh như y, quả thực không thể dung thân giữa thế tục.
Dần dà, trong làng ngày càng nhiều kẻ chỉ trỏ, chế nhạo y lười biếng, không chịu lo chuyện chính đáng. Tài năng sáng tác thơ từ của Hứa Tử chẳng thể giúp y kiếm ra được chút bạc nào, lâu dần y trở thành kẻ vô dụng, phải nhờ vào Lạc Nương bán đậu phụ để nuôi sống.
Cuối cùng, ngay cả Lạc Nương cũng khuyên y: “Hay là thử xem sao, chàng tài giỏi thế này, thi đỗ làm quan có gì khó đâu?”
Nhìn gương mặt khẩn thiết của Lạc Nương, Hứa Tử không thể nói lời từ chối. Y đã nợ nàng quá nhiều.
Thế là y nói: “Được, ta sẽ thử.”
Từ đó, Hứa Tử bước lên con đường cầu công danh, nhưng đó cũng là lúc chuỗi ngày nhục nhã và đau khổ của y bắt đầu.
Hứa Tử nhìn Tằng Tri Từ, tiếp lời: “Đại nhân, ta quả thực ghen tị với ngươi.” Không thể phủ nhận rằng, Tằng Tri Hứa là người duy nhất không nhìn y bằng ánh mắt khinh miệt.
Ban đầu, Hứa Tử cảm kích trước sự đối đãi công bằng của Tằng Tri Hứa, còn nguyện ý kết giao với hắn. Đặc biệt, khi hai người có nhiều suy nghĩ tương đồng, Hứa Tử đã nghĩ, họ có thể trở thành tri kỷ.
Nhưng mọi thứ đều thay đổi khi Hứa Tử từ miệng Tề Tĩnh Tuyết biết được Tằng Tri Hứa được vị cựu đại lý tự khanh đích thân chỉ định. Lòng y từ biết ơn biến thành không cam lòng.
Hứa Tử không hiểu, tại sao mình và Tằng Tri Hứa có cảnh ngộ tương tự mà Tằng Tri Hứa lại có thể đường đường chính chính làm đại quan, hưởng sự tôn kính của bá tánh, trong khi y chỉ là kẻ để người đời bỡn cợt, sống cảnh cười nhạo bên Tề Tĩnh Tuyết, chẳng thể cùng người mình yêu sớm tối bên nhau.
Chỉ trong một khoảnh khắc, tất cả sự đồng cảm biến thành nỗi hận thù, sự tôn kính trở thành oán ghét.
Tằng Tri Hứa liếc mắt nhìn Tề Tĩnh Thư, rồi hỏi tiếp: “Ngươi hận ta thì cứ hận, nhưng sao lại lợi dụng Tề Tĩnh Tuyết?”
Hứa Tử nở nụ cười lạnh lùng, đáp: “Ngươi biết không, những năm qua sống bên nàng, ta cảm thấy vô cùng ghê tởm. Nàng chỉ coi ta như một con chó, một thứ đồ vật của nàng. Miệng thì nói yêu, nhưng lại chia rẽ ta và Lạc Nương. Ta không nên lợi dụng nàng sao? Tất cả đều là do nàng tự chuốc lấy, ai bảo nàng phải lòng ta? Nàng đáng phải chịu!”
Không gian chìm vào sự im lặng chet chóc.
Bỗng nhiên, Tề Tĩnh Thư cất tiếng cười. Nàng từ nãy đến giờ luôn cúi đầu, giờ mới khẽ ngẩng lên, ánh mắt hướng về phía Hứa Tử.
Hứa Tử vốn không nhận ra điều gì bất thường, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Tề Tĩnh Thư, y bỗng sững lại.
Người trước mặt mang gương mặt của Tề Tĩnh Thư, nhưng đôi mắt ấy lại khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Bao nhiêu năm về trước, y căm ghét đôi mắt này, càng ghét chủ nhân của nó. Y từng hận không thể móc đôi mắt ấy ra để không phải nghe ai khen nàng yêu y say đắm tới dường nào.
Về sau, không rõ vì sao, y không dám nhìn vào đôi mắt đó nữa. Đằng sau đôi mắt ấy ẩn chứa sự cố chấp và tình yêu sâu nặng, khiến y cảm thấy áp lực chưa từng có.
Y biết rằng đó là thứ mà cả đời này y không thể nào đón nhận, cũng không thể nào đáp trả.
Rồi sau đó, y bắt đầu hận chính mình. Hận mình vừa căm ghét nàng, vừa vui vẻ đón nhận tất cả những gì nàng ban cho. Y càng lừa dối nàng, lợi dụng nàng, nghĩ rằng làm thế có thể trút cơn giận, nhưng lại luôn như mắc nghẹn trong cổ họng.
Người ép buộc y, chiếm đoạt y, lại là người duy nhất trong đời thật sự trân trọng y.
Y có chút tài mọn mà trong mắt người đời chẳng khác gì thứ phế phẩm vô dụng, hoàn toàn không hợp với cái thế đạo này. Nhưng trong mắt nàng, đó lại là báu vật quý giá ngàn vàng khó đổi.
Y nhớ rõ, Tề Tĩnh Tuyết từng tự tay đóng khung từng bài từ y viết, ngay cả những câu thơ y tiện tay phóng bút, nàng cũng ghi nhớ không quên. Nàng thường nói với y một câu:
“Người đời không hiểu ngươi, họ đã bỏ lỡ báu vật, nhưng ta hiểu ngươi, thế là đủ.”
Độc bộ không sơn, cao vận thùy năng tiếp?
* Độc bộ không sơn: Một mình bước đi trong núi vắng. Cao vận thùy năng tiếp? Vẻ tao nhã cao vời ấy, ai có thể sánh được?
Nhưng dẫu có ai đó hiểu được, thì đã sao? Liệu có quan trọng gì nữa?
Cuối cùng Hứa Tử nhận ra một điều gì đó, y khẽ hé môi, nhưng rồi quyết định quay đầu nhìn ra cửa sổ, lần cuối cố ý tránh đi đôi mắt ấy, tránh tất cả những dấu vết mập mờ và tình cảm sâu nặng ẩn trong đó.
“Đi đi.” Hứa Tử lạnh lùng nói.
Tằng Tri Hứa liếc nhìn Tề Tĩnh Thư, nàng không hề ngoảnh lại mà quay người bước đi.
“Bước đã!” Hứa Tử đột nhiên cất tiếng, giọng nói có chút run rẩy, khó nghe thấy.
Tề Tĩnh Thư dừng bước, không quay đầu, nhưng vẫn chờ đợi câu nói cuối cùng của hắn.
Hứa Tử nói: “Nếu các ngươi gặp lại Tề Tĩnh Tuyết, hãy nói với nàng, điều ta hối hận nhất trong đời này là ngày đó ở trên phố, đã viết bài từ ấy cho nàng.”
Tề Tĩnh Thư vẫn không quay đầu lại.
Hứa Tử cũng chẳng nhìn nàng thêm lần nào.
“Tốt thôi.”
Cuối cùng ‘Tề Tĩnh Thư’ cũng mở lời, một dòng lệ chảy dài từ khóe mắt, nhưng môi nàng lại nở một nụ cười. Cũng chẳng rõ nàng đang cười nhạo sự nhu nhược của y lúc này, hay là cười nhạo chính mình trong quá khứ.
“Nàng khiến ngươi ghê tởm, ngươi cũng khiến nàng ghê tởm. Sự ghê tởm này sẽ kéo dài mãi mãi, cả trời cũng chẳng thể đoạn tuyệt.”
——Kết cục
Ta tháo bỏ lớp mặt nạ dịch dung của ‘Tề Tĩnh Thư’ lộ ra gương mặt của Tề Tĩnh Tuyết.
Nàng nhìn ta, trong mắt đầy vẻ thấu hiểu: “Chiêu nhi, hóa ra là ngươi.”
Ta mỉm cười, đáp: “Giờ ta gọi là Ứng Tích Triều, tên này là huynh trưởng của ngươi đặt cho ta.”
Tề Tĩnh Tuyết hỏi: “Thật là ngươi giet huynh trưởng của ta sao?”
Ta không đáp, chỉ khẽ cười.
Nàng nói: “Thôi đi, cũng chẳng còn liên quan gì đến ta nữa. Nữ hoàng sẽ không để ngươi chịu khổ đâu.”
Tề Tĩnh Tuyết tự giễu cười một tiếng, rồi nói: “Ngươi không hiểu ngài đâu. Trong mắt ngài chỉ có quyền lực, thậm chí đến bản thân cũng không có. Ta phạm tội lớn thế này, gây chấn động khắp nơi, ngài sẽ không bảo vệ ta.”
Nàng ngừng lại một lúc, rồi tiếp lời: “Đây là ta tự chuốc lấy, cứ để thiên ý định đoạt số phận của ta đi.”
Tề Tĩnh Tuyết phất tay, quay lưng rời khỏi.
Ta dõi theo bóng nàng, cho đến khi nàng hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt. Có lẽ, sau này chúng ta cũng sẽ không còn gặp lại nữa.
Ngay lúc ấy, ta nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Tiếng bước chân này rất quen thuộc, đó là người khiến ta đau đầu nhất.
Từ khoảnh khắc ta quyết định giúp Tề Tĩnh Tuyết dịch dung, để nàng và Tằng Tri Hứa gặp Hứa Tử lần cuối, ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng Tằng Tri Hứa sẽ nhận ra ta.
Những năm qua, ta sống dưới khuôn mặt của kẻ khác quả thật cũng đã mệt mỏi. Con đường phía trước đầy rẫy hiểm nguy chưa từng có, ta thực sự cần một người đồng hành.
Ta nghĩ, Tằng Tri Hứa chính là người mà ta có thể giao phó cả sau lưng để chiến đấu.
Ta quay lại, bình tĩnh nhìn Tằng Tri Hứa.
Hắn đứng dưới ánh nắng nhẹ nhàng, khoanh tay, dáng vẻ ung dung nhìn ta.
“Hóa ra ngươi trông như vậy.”
Ta khẽ cau mày, hỏi: “Việc đó quan trọng sao?”
Tằng Tri Hứa nhếch môi cười, đáp: “Quan trọng. Như vậy, ta có thể vĩnh viễn tìm thấy ngươi.”
“Tằng Tri Hứa, ngươi chớ nên đắc ý.”
“Ứng Tích Triều, chuyện mới chỉ bắt đầu thôi.”