Khác với vẻ mặt nóng bỏng của Hứa Gia Ninh, Lương Thu Thu lạnh nhạt không nói gì.
"Thu Thu..." "Chuyện gì?"
"Không có chuyện gì."
"Không có chuyện gì thì đừng gọi tôi." Lương Thu Thu trừng anh một cái.
Bao giờ mẹ mới về, mà bao giờ tên này mới chịu đi? Đúng là phiền quá mà.
"Anh rất nhớ em." Hứa Gia Ninh dịu dàng nói.
Da đầu Lương Thu Thu tê dại, đang muốn đốp lại thì anh nói tiếp: "Nhất là buổi tối hôm ấy."
Đáy mắt có tia sáng lóe qua, nháy mắt Lương Thu Thu như con mèo xù lông: "Hứa Gia Ninh, anh đừng có nhắc lại buổi tối hôm đó nữa. Nếu hôm đó anh cứ thờ ơ coi như không có gì thì có thể...có thể xảy ra chuyện đó sao?"
"Người khác thì anh có thể thờ ơ, nhưng cố tình hôm ấy lại là em."
Trong ánh mắt thâm thuý đen nhanh của Hứa Gia Ninh chính là khuôn mặt nhỏ đàn ngẩn ngơ của Lương Thu Thu, ánh mắt lưu luyến lại triền miên.
Cô bị anh nhìn chằm chằm như vậy thì thấp thỏm như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
"Thôi được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì anh về đi." Lườn Thu Thu hạ lệnh đuổi khách.
Trên mặt Hứa Gia Ninh lộ ra vẻ bi thương; "Thu Thu, em ghét anh như vậy sao?"
Một người đàn ông lại dùng giọng điệu cô đơn như thể bị cả thế giới bỏ rơi, Lương Thu Thu - người từ trước đến nay luôn dễ mềm lòng vừa nghe đã biết không ổn.
"Cũng...cũng không phải ghét gì..." Lương Thu Thu mất tự nhiên quay đầu đi, cô nói chuyện cũng rất nhỏ, nhỏ đến nỗi nếu không cẩn thận nghe thì chẳng biết nổi cô nói cái gì.
"Thế vì sao?" Hứa Gia Ninh dò hỏi đến cùng.
Lương Thu Thu nghẹn lời, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, suy nghĩ nửa ngày cô mới nhớ tới cái gì đó: "À đúng rồi điện thoại, anh mau xoá hết ảnh tôi trong điện thoại của anh đi."
May mà anh còn chưa đi, lần này mẹ cô mới nhìn thấy ảnh chụp lúc cô ngủ, nhỡ đâu tên này còn chụp lại lúc hai người làm tình thì chắc lúc đó...
Không được, cô phải kiểm tra.
"Đua điện thoại cho tôi." Cô không khách khí vươn tay rồi ra lệnh.
"Không!" Hứa Gia Ninh nhìn thấu suy nghĩ của cô nên trực tiếp từ chối.
Phải biết rằng album ảnh trong điện thoại chính là nơi cất giấu "chứng cứ" bất lợi nhất của anh, đến lúc đó chỉ sợ con mồi còn chưa tới tay đã bị dọa chạy mất, anh không cho phép tình huống như vậy xảy ra.
Lương Thu Thu lập tức đi đến trước mặt anh hạ tối hậu thư: "Tôi nói lần cuối cùng, đưa điện thoại đây." Giọng nói lạnh lẽo, trong mắt lộ ra vẻ cực kì không vui.
Hứa Gia Ninh nhìn thắng cô, quyết giữ im lặng.
Lương Thu Thu trừng mắt với anh, tạm dừng một giây sau đó trực tiếp duỗi tay ra cướp, nhưng điện thoại ở đâu cô còn không biết, đành phải duỗi tay mò từng cái túi trên người anh.
Vốn Hứa Gia Ninh muốn tránh thoát, nhưng anh lại tinh ý nghe thấy tiếng động ngoài cửa, nên....
"Um...đừng như vậy mà Thu Thu, đây...đây là phòng khách..."
Trong miệng anh tràn ra những lời nói khiến người ta mơ màng, khi nói chuyện còn mang theo tiếng thở dốc dày đặc.
Tay Lương Thu Thu hơi khựng lại, cô rống to: "Hứa Gia Ninh, ngậm miệng lại."
Không phải chỉ là sờ túi thôi sao, kêu la cái gì không biết.
"Thu Thu, ở đây không tiện, nếu em một hai muốn vậy thì chúng ta có thể vào phòng." Anh muốn nói lại thôi, gương mặt trắng nõn cũng đỏ lên.
Lương Thu Thu nghi ngờ hỏi: "Về phòng anh sẽ cho?" "Ù." Anh thành khẩn gật đầu.
Sự nghi ngờ của cô thoáng rút đu: "Được, chúng ta về phòng." Được đến đáp án khắng định, Hứa Gia Ninh hơi nhếch mép.
Lương Thu Thu yên lặng nhìn anh cười, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một dự cảm không tốt.
Quả nhiên ba giây sau: "Lương Thu Thu, cái con nhóc lưu manh này!"
Mẹ Lương phẫn nộ hét lên.
Cả người còn treo trên người Hứa Gia Ninh, bả vai Lương Thu Thu run lên, rụt rè quay đầu lại: "Mẹ...mẹ về lúc nào vậy?"
Giọng nói run rẩy như chú thỏ con bị chấn kinh.